Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 52

Editor: Serena Nguyen

Ta mơ một giấc mộng rất dài rất dài, mơ thấy mình chết rồi, thân thể trở nên nhẹ nhàng, từ Kinh Thành vẫn lâng lâng, bay về Trấn Bạch Vân, lúc đang bơi lội ở trời xanh mây trắng quen thuộc, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, cha mẹ ta, Kim bá bá, Kim bá mẫu, Đậu Hũ thúc thúc, phu tử, Đầu To. . . . . . Tất cả bọn họ khóc trước mộ phần ta, khóc thật đau lòng, thật đau lòng.

Ta bay xuống, cố gắng khuyên bọn họ, nhưng là bọn họ lại không nghe, khóc suốt, khóc suốt. . . . . .

"Đừng khóc, ta không muốn nhìn thấy mọi người khóc vì ta, không phải là chết sao? Thật ra thì ta vẫn còn ở đây, các ngươi nhìn đi, các ngươi nhìn đi!"

Tất cả lời nói đều là vô dụng, không ai nghe, không ai nhìn thấy, tiếng khóc từng hồi truyền vào trong tai của ta, nghe phiền cả lòng.

Ta bỗng nhiên chợt hiểu, ta không thể chết được, chết tất cả mọi người sẽ khóc, sẽ thương tâm khổ sở, mặc dù ta hoành hành ngang ngược ở Trấn Bạch Vân, đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng cũng không ai trách ta, bọn họ cũng không muốn ta chết, cho nên ta quyết không thể cứ như vậy buông tha tính mạng của mình!

Ta muốn còn sống, phải sống, phải sống!

"Khụ khụ. . . . . ." Ta bị chính mình ho khan đánh thức, đau đớn truyền tới từ bụng, chậm rãi mở mắt ra.

Chung quanh là một gian phòng xa lạ mà khí thế, giường gỗ lim, chăn gấm dùng tơ vàng sợi bạc thêu thành, cửa sổ mạ vàng. . . . . . Còn có bóng dáng quen thuộc mặc áo trắng bên giường, giống lần đầu gặp mặt buổi trưa nhiều năm trước.

"Ngươi đã tỉnh?" Giọng Tô Mộ Bạch truyền đến, không nhanh cũng không chậm.

Ta ở trong hoàng cung, ta không nằm mơ, đây là Tô Mộ Bạch, ta không chết, ta thành công rồi! Năm ý nghĩ nhanh chóng thoáng qua trong đầu ta, ta nhịn đau ngồi dậy từ trên giường, làm bộ cái gì cũng không biết hỏi: "Ta. . . . . . Ta làm sao vậy?"

"Ngươi rất thông minh, là ta xem thường ngươi." Tô Mộ Bạch lẳng lặng nhìn ta.

"Ngươi nói cái gì?"

Thế nhưng hắn lại không trả lời ta, chỉ lạnh nhạt nói: "Nghe nói ngươi liều chết cũng muốn gặp ta, là có cái gì muốn nói với ta sao?"

Lời Kim Nguyên Bảo nói với ta lại vọng về bên tai, phải tỉnh táo, cần điều kiện, quyết không thể dễ dàng giao đồ, trầm mặc chốc lát, ta hỏi: "Ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, ngươi chính là Tô Mộ Bạch ta biết sao?"

"Ta là người ngươi nhận biết kia, nhưng không gọi Tô Mộ Bạch, lấy cái tên cũng chỉ là vì muốn lừa ngươi mà thôi." Hắn ta cười cười.

"Nhưng là, ở trong trí nhớ của ta ngươi chính là Tô Mộ Bạch, ngươi bây giờ ta không quen biết."

Hắn ngớ người ra, rồi sau đó cười lên, nói thẳng: "Nếu như ngươi nghĩ như vậy, hãy coi như Tô Mộ Bạch đã chết đi, ta sẽ không mềm lòng vì quá khứ đã chết, giao đồ ta muốn giao ra đây."

"Nếu như không phải là bởi vì mềm lòng, sao ngươi lại hạ lệnh không được động đến ta?"

Hắn ngẩn ra: "Sở Tiểu Bắc, ngươi thật đúng là khiến cho ta mở rộng tầm mắt, mỗi câu đều ngoài dự đoán của mọi người, thật làm người khác ưa thích, không trách được nhiều nam nhân quyết một lòng với ngươi như vậy, ngay cả ta cũng có chút động lòng."

"Ngươi tốt nhất chớ động lòng, trong lòng ta đã có người khác." Ta rất kiên định nói.

"Ta biết rõ, tiểu tử họ Kim kia sao? Cậu ta là không tệ, cũng rất thông minh, nhưng là còn xa lắc mới xứng với ngươi, ánh mắt của ngươi nên phóng xa chút, địa phương nhỏ không thích hợp ngươi...ngươi nên tìm một cường giả chân chính quyền khuynh thiên hạ."

"Hoàng thượng sao? Hay là. . . . . . Ngươi?"

"Ha ha ha. . . . . ." Hắn cười lên, "Đừng nghĩ dò xét ta..., ta không phải đần như ngươi, gặp ngươi là nể tình tình cũ, nói cho ta biết đồ ở đâu, ta sẽ thả ngươi một con đường sống."

"Vậy còn những người khác?" Ta hỏi.

"Tạm thời cũng bỏ qua." Hắn bình tĩnh nói câu này, giống như ban cho ân huệ lớn nhất trên đời, lời nói vô tình này, khiến cả gian phòng trong nháy mắt lạnh lẽo xuống.

"Không, ta muốn ngươi bảo đảm vĩnh viễn đều sẽ không động đến một cọng tóc gáy của bọn họ!"

"Sở Tiểu Bắc, người là đang cùng ta nói điều kiện sao?" Hắn yên lặng nhìn ta, trong ánh mắt lộ ra uy hiếp vô hình, trên mặt bình thản như nước, bên trong lại cuộn trào mãnh liệt.

Ta cắn răng: "Ta dĩ nhiên là vì cùng ngươi nói điều kiện mới liều chết tới gặp ngươi, ban đầu ta và ngươi ước định ta giao ra thứ ngươi muốn, ngươi liền thả người ta muốn, hôm nay nếu ta thực hiện lời hứa của ta, ngươi cũng nên hết lòng tuân thủ cam kết của ngươi, thông báo thiên hạ, bỏ qua cho mọi người."

"Thì ra là sợ ta lật lọng." Hắn cười lạnh, "Thì ra ta trong mắt ngươi là người như thế."

"Ở trong mắt ta, Tô Mộ Bạch tuyệt sẽ không là người như thế, nhưng Tuấn Hiền vương lại nói không chừng."

"Ta nói rồi, Tô Mộ Bạch đã chết." Hắn quay đi, lạnh nhạt nói.

"Mà ta hi vọng hắn chưa chết." Ta nói, "Ta hi vọng hắn vẫn là đại ca an tĩnh kể cho ta nghe chuyện xưa, mặc kệ bây giờ hắn trở nên như thế nào, hắn vĩnh viễn sống ở trong trí nhớ của ta, sống ở trấn Bạch Vân. . . . . ."

"Không được nói nữa!" Tô Mộ Bạch cắt đứt ta, giọng có chút trở nên run rẩy, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng vô tình, "Không cần nói nữa, giao đồ ra đây, nếu không ai cũng không được dễ chịu, bao gồm ngươi."

"Vậy ngươi hãy bỏ qua mọi người! Nếu không ngươi đừng nghĩ lấy được vật gì từ tay ta, vì cứu người, không có chuyện gì là ta làm không được, ta không sợ ngươi."

Tô Mộ Bạch trầm mặc, hắn lẳng lặng nhìn ta, giống như lọt vào suy tư sâu xa, thời gian vào giờ khắc này trở nên gian nan như vậy, mà ta vẫn thủy chung cắn răng, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào hắn. Cần thỏa thuận điều kiện, phải cứu mọi người, ta không thể khiếp đảm, càng không thể nhượng bộ, chỉ có như vậy mới có hi vọng.

Rốt cuộc, trải qua thời gian chờ đợi khá dài, Tô Mộ Bạch lên tiếng: "Ta đồng ý với ngươi."

Thật tốt quá! Kim Nguyên Bảo, ta thành công rồi! Mặc dù ta mừng rỡ như điên, lại không thể biểu hiện ra, tiếp tục nói: "Vậy Vô Đạo đường?"

"Sở Tiểu Bắc, ta khuyên ngươi không cần được voi đòi tiên." Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc, "Vô Đạo đường không thể lưu, ngươi nói điều kiện với ta cũng không được."

Ta nóng nảy: "Vô Đạo đường là tâm huyết của cha ta, ngươi không thể động đến nó."

"Nếu Vương Gia muốn động đến Vô Đạo đường, cũng chưa hẳn không thể." Bên ngoài chợt vang lên một giọng nói không thể quen thuộc hơn được, tiếp theo, cửa chợt được mở ra, ánh nắng chiếu vào trong phòng, một nháy mắt kia, ta kích động đến gần như muốn khóc lên.

"Cha!" Ta hô to, rốt cuộc cha ta đã tới, rốt cuộc cứu tinh đã tới!

Cha ta mỉm cười nhìn về phía ta, hiểu ý gật đầu một cái, rồi sau đó thở dài nói với Tô Mộ Bạch: "Thảo dân Sở Khuynh Vũ, tham kiến Vương Gia."

Tô Mộ Bạch cười khẽ một tiếng, chậm rãi chuyển xe lăn: "Sở đại nhân tay cầm Vô Thượng Lệnh tiên hoàng ban cho, trên hiệu lệnh văn võ bá quan, dưới điều động thiên quân vạn mã, ra vào hoàng cung như vào chỗ không người, hoàng thượng thấy cũng phải nhún nhường ba phần, ở trước mặt bổn vương tự xưng thảo dân, bổn vương thật đúng là đảm đương không nổi."

"Vương Gia nói quá lời, Vô Thượng Lệnh là tiên hoàng ân tứ cho thảo dân, hôm nay tiên hoàng đã cưỡi hạc về tây, thảo dân vẫn cầm vật phẩm quý trọng như thế, sợ rằng có điều không ổn. Cho nên lần này thảo dân tùy tiện yết kiến, chỉ là muốn khẩn cầu Vương Gia thay tiên hoàng thu hồi Vô Thượng Lệnh, giải tán Vô Đạo đường, cho thảo dân quy ẩn trong núi, cáo lão về quê."

Cha ta nói lời này, hình như khiến Tô Mộ Bạch hơi có chút kinh ngạc, nhưng dù sao hắn cũng sẽ không biểu hiện ra, cười nói: "Sở đại nhân còn chưa già đâu, thế nào chợt nói lời này."

"Thảo dân thân mặc dù chưa già, nhưng tâm đã già, một lòng chỉ nhớ tới vợ con trong nhà, đối với chuyện triều đình và dân chúng đã sớm không quan tâm, vô tâm để ý rồi. Kính xin Vương Gia nể tình năm đó thảo dân từng bảo vệ vương gia, chấp thuận thỉnh cầu của thảo dân, thu hồi Vô Thượng Lệnh, giải tán Vô Đạo đường."

"Nói đến năm đó, không ngờ Sở đại nhân còn nhớ." Tô Mộ Bạch không trả lời thẳng thỉnh cầu của cha ta, mà là chợt đổi một đề tài khác.

"Chuyện năm đó, sao thảo dân có thể không nhớ rõ. Năm đó bệnh tình tiên hoàng nguy kịch, hoàng thái hậu La thị buông rèm chấp chính, chấp chưởng triều chính, hại chết mấy vị hoàng tử. Tiên hoàng biết được đau lỏng không thôi, rồi lại vô lực ngăn cản, vì vậy liền cả đêm ở trên giường bệnh triệu kiến thảo dân, dặn dò thảo dân nhất định phải bảo toàn tính mạng ngài. Nhớ năm đó, Vương Gia là hoàng tử tiên hoàng thương yêu thương nhất, cho dù tính mạng bị đe dọa, vẫn nhớ mãi không quên an nguy của ngài."

Lời này tựa như đụng đến chuyện đau lòng của Tô Mộ Bạch, hắn thở dài: "Tiên hoàng thương yêu thì như thế nào đây? Thưở nhỏ bổn vương đã thân tàn tật, hành động bất tiện, không thành được đại sự gì."

"Lời ấy của Vương Gia sai rồi, có câu nói “Tái ông mất ngựa, biết là họa hay là phúc”, mặc dù thưở nhỏ Vương Gia hành động bất tiện, nhưng cũng vô tình khiến La thị buông lỏng cảnh giác, mới có thể khiến thảo dân có cơ hội bảo toàn tính mạng vương gia."

"Nói như thế, đôi chân bỏ đi này Bổn vương ngược lại chính là phúc rồi?"

"Đúng hay không tạm thời không nói đến, mà nay trong lòng Vương Gia cùng thảo dân đều biết, quá khứ cuối cùng cũng là quá khứ, tương lai sắp tới." Cha ta nói xong, bỗng nhiên thò tay lấy ra một cái hộp, ta tập trung nhìn, đây không phải là viên thuốc sinh gân nối cốt ta giấu ở trong phủ Thừa tướng ư, làm sao sẽ xuất hiện trong tay cha ta?

Nhưng Tô Mộ Bạch chỉ nhìn thuốc kia một cái, lạnh nhạt nói: "Sở đại nhân là một người thông minh, Bổn vương thật là thưởng thức, lúc này quy ẩn có chút đáng tiếc, không bằng tiếp tục làm việc cho triều đình."

"Ý tốt của Vương gia thảo dân xin ghi tâm, nhưng ý thảo dân đã quyết, còn xin Vương Gia có thể thuận nước giong thuyền, thành toàn nguyện vọng cho thảo dân."

"Nếu Sở đại nhân quyết ý như thế, Bổn vương cũng không tiện cưỡng cầu, sau đó, Bổn vương sẽ thưa chuyện này lên hoàng thượng, do hoàng thượng tự mình định đoạt."

"Tạ vương gia ân điển, vậy tâm nguyện thảo dân đã hoàn thành, không tiện quấy rầy, cùng tiểu nữ xin cáo từ Vương Gia."

Tô Mộ Bạch. . . . . . Không, phải là Tuấn Hiền vương quay đầu nhìn ta một cái: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt, chớ đả thương mình nữa."

Ta liều mạng gật đầu, chỉ cần ngươi đừng hại ta, ta nhất định sống thật tốt, tóc đều không rơi một sợi.

Hắn cười cười, mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, trong nháy mắt, ta bị hoa mắt, cho là mình lại thấy được Tô Mộ Bạch, nhưng dụi dụi con mắt, ngồi trước mắt vẫn là Tuấn Hiền vương.
Bình Luận (0)
Comment