Editor: Serena Nguyen
Ta cùng cha, Kim Nguyên Bảo đi theo người truyền tin chạy tới phòng khách, phát hiện trong phòng khách ngồi đầy người, tất cả đều là gương mặt quen thuộc: Trí Viễn Trượng phái Thiếu lâm, Trương chân nhân phái Võ Đang, Vũ Liên đạo trưởng, Dương Viễn sư thái phái Nga Mi, còn có Cao chưởng môn của Phong Hỏa môn . . . . . . Các nhân vật có mặt mũi các môn phái đến đầy đủ, thanh thế không cần quá lớn vậy chứ.
Ta trợn tròn mắt, giang hồ nhân sĩ này sao vậy, trước không phải đều trùng trùng điệp điệp chạy đi tìm Phệ Hồn đao ư, ngọn gió nào thổi bọn họ trở lại?
Đang suy nghĩ, Cao chưởng môn Phong Hỏa môn đã chào đón: "Sở chưởng môn, mọi người đều trông chờ ngài!"
Cao chưởng môn này trước kia luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, hôm nay đổi tính sao? Có vấn đề! Ta giả vờ cười cười, nói: "Cao chưởng môn, mọi người tới tìm ta?"
"Đúng là vậy Sở chưởng môn, trước đó vài ngày Hoàng bảng được ban ra, chúng ta mới biết thì ra là lệnh tôn ra mặt, cứu mọi người chúng ta, đại ân đại đức này, Cao mỗ thật là suốt đời không quên!" Cao chưởng môn cười bộ mặt dữ tợn, hết sức nịnh hót.
Ông ta vừa nói như vậy, mấy môn phái khác cũng đều tiền lên khen ta, trái một câu Sở chưởng môn, phải một câu Sở chưởng môn, khoa trương hơn còn có Thanh Sơn, thế nhưng dương dương hả hê ở một bên kể chuyện, nói ta tìm cha ta thế nào, dùng lực lượng Vô Đạo đườngthế nào, đêm khuya xông vào hoàng cung thế nào, chuyện xưa này ngay cả ta cũng không có nghe qua. Ta coi như là hiểu, lời đồn đãi lung tung trên giang hồ đều là tiểu tử này thả ra ngoài, một trăm lần môn quy là không thể thiếu được!
Trong tiếng dối trá nịnh hót, ta thật vất vả đẩy Trí Viễn Trượng trước mặt ra, ta nói: "Phương trượng đại sư, ngươi lại tới xem náo nhiệt gì?"
Đại sư cười cười: "Sở thí chủ, lão nạp cũng không phải là tới tham gia náo nhiệt, lão nạp cùng chưởng môn phái Võ Đang, Trương chân nhân thương lượng qua, hiện giờ võ lâm bị chia rẽ, đòi hỏi cấp bách một người chin chắn gánh vác trách nhiệm nặng nề lãnh đạo võ lâm quần hùng, lão nạp cảm thấy Sở thí chủ tuy là thân nữ nhi, nhưng trí dũng mưu lược hơn người, là lựa chọn tốt nhất đảm nhiệm chức Võ Lâm Minh Chủ."
Ngươi nói cái gì? Miệng ta cả kinh không khép lại được, Trí Viễn Trượng nói ta không nghe lầm chứ? Ông ấy lại muốn ta làm Võ Lâm Minh Chủ?
Lúc ta đang kinh ngạc, các môn phái khác đều rối rít phụ họa.
"Sở chưởng môn tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, làm Võ Lâm Minh Chủ quá thích hợp!"
"Đúng vậy, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Sở chưởng môn còn nhỏ tuổi liền gan dạ sáng suốt như thế, đã cứu tính mạng mọi người chúng ta, hoàn toàn có tư cách thống lĩnh võ lâm quần hùng."
"Phái Thanh Thương vốn là bang phái có mặt mũi trên võ lâm, hôm nay có Sở chưởng môn lãnh đạo, càng như hổ thêm cánh!"
"Bần đạo cũng cảm thấy Sở chưởng môn có tư cách làmVõ Lâm Minh Chủ." Đợi chút Vũ Liên đạo trưởng, thù ta hạ thuốc tiêu chảy cho ngươi ngươi không báo? Sao lại lập tức ủng hộ ta, ngươi không giữ khí tiết như vậy, Trương chân nhân của các ngươi biết không?
. . . . . .
Càng ngày càng nhiều tiếng ủng hộ, khiến ta sắp điên rồi, nhìn lại phái Thanh Thương, mỗi người đều ở bên cạnh gật đầu đồng ý, Hoắc Đạt cảm động đến nước mắt tràn ra, vẫn len lén lấy tay lau, Thanh Sơn khoa trương hơn, ở một bên dùng sức lạy trời, đoán chừng là tạ Tổ Sư Gia trên trời có linh thiêng diie end anl eq uyd on. Trông cậy vào đám người kia là không được, ta lại nhìn cha ta, càng không đáng tin cậy, hai chân bắt chéo ở một bên cười híp mắt xem kịch vui, hoàn toàn không muốn cứu ta. . . . . . Xem ra, chỉ có thể dựa vào Kim Nguyên Bảo rồi!
"Kim Nguyên Bảo!" Ta hô to một tiếng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đưa ánh mắt hướng tới Kim Nguyên Bảo đứng ở một bên im lặng không lên tiếng.
"Làm gì?" Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Kim Nguyên Bảo nhìn qua rất không quen.
"Ngươi giúp ta làm Võ Lâm Minh Chủ thôi."
"Cái gì?" Kim Nguyên Bảo sửng sốt, đoàn người cũng đều ngây dại, trong lúc nhất thời tiếng nghị luận nổi lên.
"Sở chưởng môn, cái này cũng không quá thích hợp đâu?"
"Võ Lâm Minh Chủ là người lãnh đạo toàn võ lâm, không thể nói người nào làm liền người đó làm được?"
"Đúng vậy, sao có thế nhường tới nhường lui như vậy."
"Sở thí chủ, ngươi cần phải nghĩ kĩ." Cả Trí Viễn Trượng cũng khuyên ta.
Ta lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: "Muốn ta làm Võ Lâm Minh Chủ?"
"Dĩ nhiên!" "Sở chưởng môn ngài không thể thích hợp hơn rồi!" "Không phải Sở chưởng môn là không được!" . . . . . . Mọi người nhao nhao mà gật đầu.
"Nếu ta làm Võ Lâm Minh Chủ, có phải các người đều nghe ta hay không?" Ta lại hỏi.
"Khẳng định rồi!" "Nhất định!" "Tất cả nghe Minh Chủ phân phó!" . . . . . .
"Chính là như vậy!" Ta vỗ tay nói: "Ta là Võ Lâm Minh Chủ, các ngươi đều nghe ta, ta nói muốn nhường chức Võ Lâm Minh Chủ cho người nào liền tặng cho người đó, hiện tại ta tuyên bố, ta tặng chức Võ Lâm Minh Chủ cho Kim Nguyên Bảo, lập tức có hiệu lực, không được làm trái."
Một nhóm người toàn bộ câm nín, trố mắt nhìn nhau một lúc, Trí Viễn Trượng lên tiếng: "Nếu Sở chưởng môn tâm ý đã quyết, vậy lão nạp liền ra mắt Kim minh chủ."
Trương chân nhân ở một bên vuốt râu gật đầu: "Cũng tốt, Kim huynh đệ ở trên võ lâm đại hội biểu hiện quá rõ ràng, làm Võ Lâm Minh Chủ cũng có tư cách."
"Ai, chúng ta đều già rồi, võ lâm là nên thay đổi thành phần chủ chốt rồi." Nói chuyện là Dương Viễn sư thái phái Nga Mi .
Ba cây đại thụ cũng đã lên tiếng, những người còn lại cũng không có gì để nói, chỉ chốc lát sau, tất cả vây ở chung quanh ta đều chạy đến bên Kim Nguyên Bảo, từng tiếng "Kim minh chủ", liên tiếp, rất náo nhiệt.
Ta nhân cơ hội chạy ra ngoài, quay đầu lại le lưỡi một cái với Kim Nguyên Bảo, đây là cái giá ngươi nghe lời cha ta gạt ta, về sau những chuyện đáng ghét này đều do ngươi giải quyết, bản cô nương chỉ phụ trách làm chỉ đạo sau màn.
Dưới sự "thành toàn" của ta, Kim Nguyên Bảo không giải thích được làm Võ Lâm Minh Chủ, phủ Thừa Tướng nghiễm nhiên thành phủ Minh Chủ, các môn phái bái kiến Minh Chủ nối liền không dứt, hoàn toàn không có để Gia Cát Thừa Tướng ở trong mắt.
Lão Thừa Tướng rất ưu thương, nhớ hồi thanh quan chỉ hối lộ qua ba trứng gà, kể từ khi bị ta quấn lên, chuyện xui xẻo hết cái này đến cái khác, thiếu chút nữa rớt đầu. Hôm nay thật vất vả sau cơn mưa trời lại sáng, chưa từng nghĩ lại tới nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy, quậy phủ Thừa Tướng đến long trời lở đất, làm ông ấy không ngừng kêu khổ.
Bi thương giống lão Thừa Tướng còn có các đệ tử phái Thanh Thương, mắt thấy rốt cuộc phái Thanh Thương có thể xoay người, có một Võ Lâm Minh Chủ rồi, chưa từng nghĩ đầu óc chưởng môn bị úng nước, lại nhường chức Võ Lâm Minh Chủ cho người khác. Mặc dù Kim Nguyên Bảo vẫn tuyên bố với bên ngoài là đệ tử phái Thanh Thương, nhưng cuối cùng vẫn chưa từng 1 lần trải qua nghi thức nhập môn, Hoắc Đạt rất lo lắng ngộ nhỡ sau khi Kim Nguyên Bảo làm Võ Lâm Minh Chủ, chợt đổi ý, không chịu gia nhập phái Thanh Sơn, vậy coi như thua thiệt lớn.
Kết quả là, Hoắc Đạt quyết định hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, tự tuyên bố hôn sự của ta và Kim Nguyên Bảo, chuẩn bị khiến Kim Nguyên Bảo chân chân thực thực trở thành một phần tử của phái Thanh Thương.
Lúc ta biết được mưu mô của Hoắc Đạt, vội vã ngăn cản ông ta, đã tới không kịp rồi, người đàng hoàng này đùa bỡn còn ác hơn tiểu lâu la như Thanh Sơn nhiều, thế mà ông ta đã lén lút in lắm thiếp mời, len lén phát ra ngoài hơn phân nửa, lúc ta bắt được, trong tay chỉ còn hơn mười tờ.
"Chưởng môn, việc đã đến nước này, ngài trị tội đi." Hoắc Đạt tay trái cầm hơn mười tờ thiệp mừng, tay phải cầm kiếm đưa tới trước mặt của ta, "Muốn chém giết muốn róc thịt, Hoắc Đạt tuyệt không dị nghị."
". . . . . ." Đại ca, ta quỳ, ngươi chính là giết ta đi!