Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 7

Lúc ta mang Hoa Vi Đà tới cho cha ta, cha anh minh thần võ của ta thế nhưng ngây ngẩn cả người.

"Hoa này là tự con đi lên núi Vân Hương hái hả?" Cha ta hỏi ta.

"Cha không cần quan tâm con hái thế nào, dù sao con đã lấy được hoa Vi Đà rồi, cha cũng nên đáp ứng yêu cầu của con chứ?" Ta hả hê nhìn cha ta.

"Này cũng không được, hoa này phải là chính con hái tới mới tính." Cha ta thế nhưng ăn vạ cùng ta!

"Cha chỉ bảo ta hái hoa, cũng không quy định ta phải hái thế nào, người khác hái cũng là hái nha! Cha anh minh thần võ, tài cao năm xe, học phú tám đấu, cũng sẽ không cùng ta so đo những thứ này chứ?"

"Là tài trí hơn người, học thức uyên thâm." (Tài cao bát đấu, học phú ngũ xa =>> chị ns là : tài cao ngũ xa, học phú bát đấu) Cha ta thở dài, "Tiểu Bắc, cả thành ngữ con đều không nói được, cha làm sao yên tâm để cho con đi một mình đây?"

Gặp cha ta muốn đổi ý, ta lập tức nói, "Thành ngữ học không tốt thì có quan hệ gì với việc đến đại hội võ lâm? Hơn nữa, lại không chỉ có một mình con đi!"

"Hả? Còn có người đi chung với con?" Cha ta có chút kỳ quái.

"Đó là đương nhiên!" Mặc dù không nguyện ý, nhưng là hai người đi dù sao cũng tốt hơn không ai được đi, vì vậy ta nói cho cha ta biết, Kim Nguyên Bảo đi cùng với ta.

Ta nói chuyện Kim Nguyên Bảo muốn cùng ta đi đại hội võ lâm với cha ta xong, vẻ mặt cha ta liền đặc biệt kỳ quái, một lát sau mẹ ta tới, cha ta liền lại bắt đầu thì thầm to nhỏ với nàng. Sau đó hai người bọn họ liền cùng nhau hướng về phía ta cười, nụ cười kia quỷ dị đừng hỏi.

Cuối cùng, vẫn là mẹ ta vỗ bản, "Được, con muốn đi thì cho đi!"

Nhà chúng ta luôn luôn đều là, chuyện nhỏ cha ta làm chủ, đại sự mẹ ta làm chủ, thật không nghĩ đến lúc này, cha ta thái độ khác thường, thế nhưng không đồng ý với mẹ ta.

"Ta không đồng ý." Cha ta chém đinh chặt sắt nói.

"Sao không đồng ý?" Mẹ ta chậm rãi uống một hớp rượu. Thuận tiện nói một tiếng, mẹ ta rất thích uống rượu, là được vinh danh "ngàn chén không say." "Cho Tiểu Bắc đi xem một chút có cái gì không tốt? Con cũng 16 rồi, còn như một đứa bé, đến trấn Bạch Vân cũng chưa ra khỏi, đúng lúc nên đi khắp nơi, học hỏi thêm kiến thức rồi."

Lúc mẹ ta nói chuyện thường thích híp mắt, bộ dáng kia cực kì mê người, nếu là ngày thường, cha ta đã sớm đồng ý, nhưng hôm nay trên mặt ông ngay cả một nửa nụ cười cũng không có. "Nha đầu, đại hội võ lâm không phải đùa giỡn, chúng ta không thể để cho Tiểu Bắc đi mạo hiểm." Cha ta thích gọi mẹ ta nha đầu.

Mẹ ta nhíu mày, đầu ngón tay nắm ly rượu, chậm rãi hỏi: "Nếu như ngươi biết có nguy hiểm, cần gì bảo Tiểu Bắc đi hái hoa Vi Đà?"

"Ta có ngờ tới nàng thật có thể hái được sao?" Cha ta mặt uất ức.

Được lắm, thì ra là cha ta là cố ý làm khó ta, thật ra thì trong lòng quyết định chủ ý không để cho ta đi đại hội võ lâm! Ta rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Ta tức giận nhìn cha ta, "Cha, ngươi đến cả nữ nhi ruột thịt mà cũng lừa gạt, thật là quá đáng!"

"Nha đầu thối, ngươi biết cái gì?" Cha ta trợn mắt nhìn ta một cái.

Nhưng mà loại ánh mắt này, đối với ta mà nói một chút lực sát thương cũng không có, ta lập tức chuyển sang mẹ ta cầu cứu, "Mẹ, ngươi xem cha, nói không lại ta liền hung dữ với ta! Thật là hoành hành ngang ngược, dã man không hiểu chuyện!"

"Nha đầu thối, lúc ngươi khen cha, làm sao lại không có học thành ngữ tốt như vậy?" Cha ta giơ giơ tay về phía ta, uy hiếp, "Cẩn thận ta đánh cái mông ngươi."

Này nhưng không hù dọa được ta...ta làm mặt quỷ với ông, "Cha, ngươi không nỡ đánh ta đấy."

Vì vậy cha ta liền không còn lời nào để nói, bởi vì ông xác thực không nỡ đánh ta.

Mẹ ta ở một bên cười đến không ngừng được, "Sở Khuynh Vũ, bây giờ chàng biết con gái chàng là gì rồi chứ? Nàng á, chính là oan gia kiếp trước của chàng. Ta khuyên chàng chính là đồng ý tiểu oan gia của chàng đi, nếu không nàng nhất định sẽ cuốn lấy chàng liên tục ngủ đều không ngon."

Ngươi xem, mẹ ta thật là hiểu rõ ta nha!

"Các ngươi. . . . . ." Cha ta không phản đối, qua thật lâu mới nói, "Dù sao mặc kệ các ngươi nói gì, ta chính là không đồng ý Tiểu Bắc đi đại hội võ lâm, thiếp mời ta hiện tại liền đi đốt, xem con làm gì được?"

"Cha, có gì từ từ rồi nói!"

Ta đang muốn xông tới kéo cha ta, mẹ ta một tay ngăn ta lại, "Đừng để ý đến cha ngươi! Có mẹ ở chỗ này, nhìn hắn ta có dám đốt hay không?"

"Ta không để ý các ngươi!" Cha ta vung tay một cái, đi nha.

"Mẹ, cha ta có thể đốt thiếp mời thật hay không?" Ta lo lắng hỏi mẹ ta.

Mẹ ta cười sờ đầu ta, lại nhìn phương hướng cha ta đi ra ngoài một cái, sau đó chậm rãi nói, "Ngươi yên tâm, ông ấy không biết nhóm lửa." Mẹ ta hiểu rõ cha ta nhất, nàng nói không sẽ đốt, cha ta liền nhất định không biết nhóm lửa.

Vì vậy ta yên tâm.

Mặc dù cha ta không có đốt thiếp mời, nhưng mà bởi vì thái độ của ông ấy thật sự ác liệt, vì trừng phạt ông, mẹ ta quyết định để cho cha ta ngủ thư phòng.

Cha ta ngủ thư phòng, nhiệm vụ trọng đại ngủ cùng mẹ ta tự nhiên rơi xuống trên đầu ta.

"Mẹ, ngươi nói cha rốt cuộc có để cho ta đi đại hội võ lâm hay không?" Ta nằm trong ngực mẹ ta hỏi.

Mẹ ta không có trả lời ta, nàng nói, "Tiểu Bắc, con thật muốn đi đại hội võ lâm như vậy?"

"Muốn! Dĩ nhiên muốn!"

Mẹ ta cười híp mắt sờ đầu của ta, "Nói cho mẹ nghe một chút, tại sao con nhất định phải đi đại hội võ lâm?"

Vì vậy ta liền nói chuyện tình ta muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ, tất cả từ đầu đến chân cho mẹ ta biết.

Ta vừa nói xong, mẹ ta liền vui vẻ, "Tiểu Bắc, không phải là con nói đùa chứ? Con chưa từng gặp Võ Lâm Minh Chủ, đã muốn gả cho hắn ta?"

"Vậy thì sao? Chỉ cần hắn ta có thể bắt người xấu là được!"

"Bắt người xấu làm gì vậy?" Mẹ ta hỏi ta.

"Bắt hết người xấu rồi, sẽ không có người lại đi làm chuyện xấu nữa, cũng sẽ không có người giống như Kỷ phụ thân cả ngày nằm ở trong đống đất nữa."

Mẹ ta rất lâu không nói gì, chờ ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện mẹ ta lại đang rơi nước mắt.

"Mẹ, ngươi làm sao vậy?" Ta vội vã hỏi nàng.

"Không sao cả." Mẹ ta lau nước mắt ở khóe mắt một cái, nhìn ta, chợt cười, nàng ôm chặt ta, "Tiểu Bắc, con càng ngày càng hiểu chuyện."

Đêm hôm đó lúc ngủ, mẹ ta ôm ta đặc biệt chặt, ta giống như nghe được nàng đang gọi tên của một người, nhưng ta nghe không rõ ràng lắm.

Buổi sáng, ta đi từ trong phòng mẹ ta ra, cha ta liền kéo ta đến gần thư phòng, "Nữ nhi bảo bối, nói cho cha, tối hôm qua mẹ ngươi đã nói gì với ngươi?"

Cha ta cực kỳ nham hiểm, bình thường không có việc gì liền gọi ta là "nha đầu thối", muốn ta giúp ông lấy lòng mẹ ta, liền đổi giọng gọi ta là "nữ nhi bảo bối", ta mới không mắc mưu đâu. Ta đảo mắt, "Mẹ nói rồi, cha không nói đạo lý, muốn cho cha cả đời ngủ thư phòng!"

"Ngươi đừng mơ tưởng lừa ngươi cha, mẹ ngươi mới sẽ không nói như vậy.

"Con mới không gạt người đâu, lừa người thì con chính là tiểu cẩu!" Dù sao ta vốn là là cẩu.

Vì vậy, cha ta buồn bực nghiêm trọng.

Cha ta buồn bực cả một buổi sáng, mặt ủ mày ê, chau mày, cuối cùng ta và mẹ ta cũng thành công.

Cha thở dài, "Tính ta sợ các ngươi, ta đồng ý còn không được sao?"

"Yeahhh! Ta có thể đi đại hội võ lâm rồi! ! !" Ta hưng phấn chạy ra khỏi nhà, ta nhất định muốn nói tin tức tốt này cho mọi người, đặc biệt là Kim Nguyên Bảo, cái người muốn giành Võ Lâm Minh Chủ với ta, cậu ta biết nhất định sẽ vô cùng cao hứng.

Mà sau khi ta nói tin tức tốt này cho cậu ta biết, cậu ta thế nhưng một chút vui mừng cũng không có, mặt không thay đổi "ồ" một tiếng.

"Ngươi làm loại vẻ mặt này là thế nào?" Ta có chút buồn bực, "Chúng ta là sắp đi tham gia đại hội võ lâm, đi gặp Võ Lâm Minh Chủ rồi, ngươi không thể vui mừng chút sao? Cười một cái cho bản tiểu thư."

". . . . . ."

"Mau cười, ngươi không cười ta hôn ngươi nữa đó."

". . . . . ." Khóe miệng Kim Nguyên Bảo miễn cưỡng kéo kéo, cười so với khóc còn khó coi hơn.

Được rồi được rồi, đang vui mừng cũng không so đo với cậu ta, có chuyện gì có thể vui vẻ hơn việc đi tìm Võ Lâm Minh Chủ đây?
Bình Luận (0)
Comment