Edited by Bà Còm in Wattpad Khi đến phiên nàng cưỡi ngựa thì biểu hiện của Tam Công chúa đối với Lâu Triệu Vân càng rõ ràng hơn, lúc cưỡi ngựa cứ luôn quay đầu chăm chú nhìn hắn. Đại Công chúa và Nhị Công chúa chưa trải nghiệm qua tình đầu chớm nở cho nên không nhìn ra, chỉ có Tiết Thần là người từng trải, nàng nghĩ nếu Lâu Khánh Vân mang theo nàng cưỡi ngựa thì nàng cũng sẽ giống Tam Công chúa nhịn không được quay đầu nhìn chàng, không vì cái gì khác, chỉ cần ngắm quai hàm của chàng một chút thì cũng tốt rồi.
Tâm tư của Nhị phu nhân Hàn thị dĩ nhiên Tiết Thần biết, nếu Tam Công chúa thật sự thích Lâu Triệu Vân thì với thân phận của Lâu Triệu Vân cũng dư sức cưới Công chúa. Đến lúc Công chúa được khai phủ thì Lâu Triệu Vân làm phò mã cũng được sử dụng. Một đời này biến hóa quá nhiều cho nên Tiết Thần cũng có chút hồ đồ, bản thân của nàng được một nhân duyên tốt nên tự nhiên cũng hy vọng người bên cạnh đều có cuộc sống tốt. Lâu Triệu Vân là một thanh niên không tồi, lỗi lạc hào phóng, không có kiểu kiêu căng của hậu nhân quý tộc, khí chất can đảm hào hùng.
Đời trước thậm chí trong lúc quốc gia nguy nan thì hắn theo Lâu Chiến ra chiến trường, dù chưa nghe nói lập được công lao to lớn gì nhưng chỉ bằng phần can đảm này cũng đủ để chứng minh nhân phẩm của hắn.
Tiết Thần cũng không tính can thiệp vào chuyện của bọn họ, hết thảy đều để tùy duyên. Cho dù đời trước Tam Công chúa thành đôi với Lâu Ngọc Tô, nhưng giữa bọn họ rốt cuộc có tình cảm hay không thì Tiết Thần không biết, cho dù có thì đấy cũng là chuyện của bọn họ, nàng là một ngoại nhân cũng không tiện nhúng tay vào.
Vốn dĩ chỉ muốn cho Lâu Triệu Vân tới lộ mặt rồi trở về, nhưng không ngờ mấy vị Công chúa hứng thú với việc cưỡi ngựa như vậy, lại hiếm khi gặp được người không tránh ngại dạy bọn họ, thế là liền giữ chặt Lâu Triệu Vân không cho hắn đi. Lâu Triệu Vân cũng bất đắc dĩ, Tiết Thần bảo hắn cứ yên tâm, tòa nhà này là biệt viện của Lâu gia nên cũng coi như an toàn, bất quá có nói nhiều hơn mấy câu cũng không sợ người khác đồn đại bừa bãi.
Mãi cho đến buổi tối mấy vị Công chúa còn muốn giữ Lâu Triệu Vân cùng nhau ăn cơm. Lâu Triệu Vân lại không dám nán lại nên tìm mọi cách chối từ, gần như phải chạy trốn ra khỏi biệt viện. Tiết Thần nhìn bộ dáng chạy như bay của hắn, trong lòng càng hiểu biết thêm một chút về Lâu Triệu Vân -- tiểu tử này quả thực không phải là loại thích bám vào cành quyền quý để leo lên. Nếu hắn chỉ cần có một chút tâm tư đối với các Công chúa, chẳng cần các Công chúa mời mọc hắn cũng sẽ tự động lưu lại, hiện giờ thì đang chạy trốn nhanh như thỏ.
Bởi vì suốt một buổi chiều Lâu Triệu Vân đã ‘khuynh tình trả giá’, trong bữa cơm tối ba vị Công chúa vừa nói vừa cười, đặc biệt là Tam Công chúa cứ khen ngợi Lâu Triệu Vân luôn miệng, trong bữa tiệc phải nhắc đến ba bốn lần câu ‘Triệu Vân biểu ca’.
Ngày hôm sau, các tân khách Tiết Thần mời đều lục tục đi tới biệt viện, người được mời đều là những tài nữ trong vòng quyền quý -- có đích tiểu thư Tô Du Ninh của Ngự Sử Đài gia, nổi danh với tranh chữ song tuyệt; đích trưởng tôn nữ Lý Mộng Oánh của Tư Đồ gia, một tay cầm nghệ thập phần lợi hại; còn có ái muội Đỗ Thiến Nhiên của Thái Tử Thái sư, làm thơ làm từ không thua nam tử "cân quắc không nhường tu mi" -- mỗi một cô nương đều rất nổi danh, tuổi tác xấp xỉ, có cùng chung sở thích, bởi vậy nói chuyện với nhau cũng không có gì cố kỵ. Ở trong nhóm các cô nương Tiết Thần xem như trưởng bối nên chủ động thối lui sang một bên, an bài chỗ ngồi và tiết mục giải trí cho các nàng, để các tiểu cô nương giao lưu với nhau.
(Cân quắc không nhường tu mi: phụ nữ có khí phách không kém gì nam giới) Quản gia Chung bá của biệt viện tìm Tiết Thần bẩm báo: “Thiếu phu nhân, sân khấu kịch ở hậu viện đã được dựng xong, nhóm ca kỹ cũng đều chuẩn bị tốt, chỉ là...” Chung bá có chút khó xử nhìn Tiết Thần, do dự trong chốc lát mới nói tiếp: “Chỉ là Nhị công tử đột nhiên tới đây, còn nói muốn đích thân lên đài ca xướng. Thuộc hạ không biết làm sao nên đành phải tới hỏi Thiếu phu nhân.”
Lâu Nhị công tử chính là Lâu Ngọc Tô, hắn là trưởng tử Tam phòng, bởi vì Lâu gia không phân gia nên hắn xếp thứ hai.
Tiết Thần híp mắt ngẫm nghĩ, thầm nhận xét Lâu Ngọc Tô này thật đúng là chủ động. Thấy Chung bá ở một bên đang chờ câu trả lời, Tiết Thần liền nói: “Nếu Nhị công tử có nhã hứng, vậy cứ để hắn ra xướng ca. Phái thêm nhân thủ canh chừng cẩn thận, đừng để xảy ra nhiễu loạn gì.”
Chung bá lĩnh mệnh lui xuống, Tiết Thần không muốn quản chuyện này -- Hàn thị có tâm tư muốn cho Lâu Triệu Vân lấy Công chúa, khó tránh Tam phu nhân cũng có tâm tư này. Lâu Ngọc Tô là Thám Hoa lang mới ra lò, bản thân cũng có đủ mức độ nổi tiếng; nếu lúc này hắn lại biểu hiện ra một ít thành ý, ngay cả Tiết Thần cũng không dám bảo đảm các Công chúa có thể coi trọng hắn hay không? Một khi đã như vậy thì nàng cũng thật sự không cần phải ngăn cản. Vẫn là câu nói kia, hết thảy đều tùy duyên, nếu số phận của Lâu Ngọc Tô đã được định sẵn sẽ lấy Công chúa mà nàng ngang ngược ngăn cản cũng không đúng.
Các cô nương tuổi xấp xỉ thực mau liền hoà mình, các Công chúa hiếm khi được ra cung nên tâm tình vui sướng, các tiểu thư cũng hiếm hoi có dịp tiếp xúc với Công chúa đương triều, dĩ nhiên cố ý nịnh hót, khắp nơi truy phủng, không khí hòa hợp vô cùng. Tiết Thần phái người đi thỉnh các nàng đến hậu viện vừa thưởng mai vừa nghe diễn, các cô nương càng hứng thú bừng bừng.
Bên trong Mai lâm ở hậu viện dựng một sân khấu kịch bằng trúc, chung quanh Mai lâm được bao vòng bằng gấm Tứ Xuyên hoa lệ, vừa đẹp mắt lịch sự tao nhã lại còn chắn gió giữ ấm, không đến mức để cho các kiều khách run rẩy ngồi hứng gió lạnh nghe diễn thưởng mai.
Các cô nương vây quanh các Công chúa ngồi xuống, bọn hạ nhân nối đuôi nhau đi ra bưng lên trái cây điểm tâm nước trà, than tơ vàng được đốt lên ấm áp, tất cả đều chuẩn bị ổn thoả.
Trên đài tiếng thổi sáo kéo nhị tấu đàn vang lên, giọng hát ê a của các ca kỹ lục tục xuất hiện trên sân khấu, sau một màn diễn thì nghỉ ngơi một lát. Dưới đài các cô nương còn đang bình luận thì lại nghe trên đài vang lên bản Côn khúc, các cô nương lại ngồi thẳng lưng hướng lên đài quan khán. Tiết Thần đứng ở một gốc cây mai cuối cùng nhìn Lâu Ngọc Tô từ sau mành đi ra, mặc diễn phục nên làm mất luôn phong thái lỗi lạc. Tiết Thần chỉ cảm thấy người nam nhân này thật đáng sợ -- từ xưa đến nay luôn có những loại nhân tài vì muốn đạt được mục đích mà không màng thể diện, chỉ nghĩ đến hiệu quả lợi ích và cách gì có thể thành công nhanh nhất, thực hiển nhiên Lâu Ngọc Tô chính là cái loại người này -- hắn vì muốn biểu hiện ở trước mặt các Công chúa mà có thể bỏ xuống bộ dáng của một Thám Hoa lang, loại người này thật đáng thương cũng thật đáng buồn.
Tiết Thần không thèm đứng ra ngăn cản hắn, thế đạo này luôn có nhiều cách sinh tồn khác nhau, tính cách mỗi người cũng là "thiên kỳ bách quái". Cho dù người có tính cách gần giống nhau nhưng trưởng thành trong hoàn cảnh khác nhau thì cuối cùng vận mệnh cũng sẽ hoàn toàn bất đồng. Đối với Lâu Ngọc Tô, Tiết Thần chỉ muốn đứng xa mà nhìn, sau này hắn có vận may hay tao ngộ gì thì đều là số mệnh của hắn. Đời trước, cái chết của Lâu Khánh Vân đã trở thành nấc thang cho hắn thẳng tiến lên mây, nhưng một đời này hắn không có nấc thang đó, bằng tự bản lĩnh của mình hắn còn có thể bò lên Thiên Đình hay không cũng rất khó nói.
Một khúc hát ê a xướng ra, không thể không nói, Lâu Ngọc Tô thật đúng là đã có chuẩn bị, xem ra hắn rất sớm đã nghĩ ra con đường này, vì thế xướng khúc cũng không thua kém ca kỹ chuyên nghiệp. Bên cạnh Tiết Thần truyền đến một tiếng cười nhạt, quay đầu nhìn lại, Lâu Triệu Vân không biết khi nào đã đứng bên cạnh nàng, nhìn Lâu Ngọc Tô trên sân khấu khịt mũi coi thường. Thấy Tiết Thần quay đầu nhìn hắn, Lâu Triệu Vân mới ngượng ngùng gãi đầu phê bình: “Nam tử hán đại trượng phu, ở trên đài y a hát tuồng, cũng mệt hắn làm được đến mức này.”
Tiết Thần thấy hắn lòng đầy khinh bỉ, không khỏi nói: “Có thể ném xuống mặt mũi như vậy cũng là bản lĩnh của hắn. Ngươi nha, đúng là quá coi trọng thể diện.”
Lâu Triệu Vân nhìn Đại tẩu tuổi còn nhỏ hơn hắn một ít mà kiểu nói chuyện lại càng ngày càng giống Đại đường huynh, không khỏi cảm thán một phen: “Tẩu mới bao lớn, ta kêu tẩu một tiếng tẩu tử, tẩu liền thật không nhớ rõ tuổi tác của mình? Các tiểu nha đầu nào đâu biết những thủ đoạn lợi hại như vậy, trở về kêu Đại đường huynh giải thích cho tẩu biết -- nam nhân càng thích biểu hiện thì trong lòng càng xấu xa.”
Tiết Thần bất đắc dĩ hướng bên cạnh trợn trắng mắt, tiểu tử này còn dám giáo huấn nàng. Ngay lúc này, dưới đài hình như có người nhận ra Lâu Ngọc Tô là ai, cũng khó trách, rốt cuộc hắn là một Thám Hoa lang, đã từng đi theo Trạng Nguyên Bảng Nhãn cùng nhau diễu hành, mà bản thân hắn cũng có tướng mạo tuấn mỹ nên dĩ nhiên sẽ khiến các nữ hài tử nhớ rõ hơn chút, nhất thời không khí giữa các cô nương bèn nóng lên. Đại Công chúa đương nhiên là gặp qua Lâu Ngọc Tô, chỉ là không ngờ hắn sẽ lên đài hát tuồng, hiện tại nghe những người khác nhắc tên thì Đại Công chúa mới dám xác định bèn dứt khoát đi đến trước đài nhìn lên cho gần.
Lâu Triệu Vân ở bên cạnh lắc lắc đầu, một bộ "thật sự nhìn không thuận mắt", Tiết Thần thấy biểu tình của hắn liền muốn chọc ghẹo một chút bèn hỏi: “Ngươi có phải đã yêu thích một người nào đó ở dưới đài hay không?”
Lâu Triệu Vân vốn dĩ muốn phản bác ngay câu hỏi của Tiết Thần, nhưng khổ nổi bị nàng hỏi quá bất ngờ nên nghẹn không thốt nên lời, sắc mặt đỏ lên. Tiết Thần nhướng mày lộ ra một bộ biểu tình kinh ngạc, thoáng ghé sát vào Lâu Triệu Vân hỏi: “Là Đỗ tiểu thư?”
Lâu Triệu Vân chỉ trừng nàng không nói lời nào.
“Là Tô tiểu thư?”
Lâu Triệu Vân bất đắc dĩ quay đầu đi, bộ dáng không muốn để ý đến Tiết Thần.
“À, ta đã biết, hóa ra là Lý tiểu thư.”
Lâu Triệu Vân rốt cuộc nhịn không được xù lông: “Tẩu, tẩu, tẩu đừng nói hươu nói vượn, ta không có ai cả, đừng làm hỏng thanh danh của những cô nương kia."
Tiết Thần hiểu rõ gật gật đầu: “À, hóa ra thật là Lý tiểu thư!”
Nói xong câu đó Tiết Thần cũng liền không quay đầu lại đi về phía trước, không để ý tới Lâu Triệu Vân ở phía sau thẹn quá hóa giận. Lâu Triệu Vân muốn đuổi theo bảo Tiết Thần đừng nói bừa, chỉ là cũng biết thân phận bọn họ khác biệt không thể lôi kéo, đành phải đứng tại chỗ giận dữ cào vỏ cây cho hả giận.
Lâu Ngọc Tô lúc này đã xướng khúc xong, được Đại Công chúa kêu xuống đài đang đứng nói chuyện. Tiết Thần cũng không đi quấy rầy bọn họ bèn đến phòng bếp nhìn xem đồ ăn trưa đã được chuẩn bị như thế nào, lại nghe quản gia Chung bá tiến đến bẩm báo, nói là Đại công tử mang theo Thái Tử và một ít bằng hữu đã tới cách biệt viện một dặm. Tiết Thần kinh ngạc, không biết Thái Tử và Lâu Khánh Vân tới làm gì, liền đi báo cho Đại Công chúa. Đại Công chúa không cho là quan trọng: “Thái Tử ca ca nhất định biết chúng ta ở chỗ này nên mới tới, biểu tẩu không cần kinh hoảng, phái người mở cửa chính nghênh đón là được.”
Có lời trấn an của Đại Công chúa, Tiết Thần liền hiểu rõ, dẫn đầu mọi người đi ra đại môn nghênh đón Thái Tử. Thái Tử xuống ngựa liền giơ tay ra hiệu cho Tiết Thần: “Đệ muội không cần đa lễ. Các muội tử của ta mấy ngày nay làm phiền đệ muội chăm sóc, ta đến xem các nàng, thuận tiện lãnh hội một phen phong cảnh của biệt viện này.”
Tiết Thần cúi đầu xưng vâng. Sau khi Thái Tử mang theo mọi người đi vào thì Lâu Khánh Vân mới nâng Tiết Thần dậy: “Thái Tử nói muốn tìm một chỗ tiêu khiển, ta cũng muốn gặp nàng...”
Hai người nhìn nhau cười, tay trong tay vào đại môn của biệt viện. Thái Tử tới chơi nhưng Tiết Thần nhưng cũng không lo, rốt cuộc biệt viện đã sớm bố trí tốt hết thảy, các thứ cần dùng đều đã chuẩn bị không ít, cho dù hiện giờ thêm một Thái Tử thì vẫn có thể chiếu cố chu toàn.
Thái Tử giá lâm làm không khí vốn dĩ rất hòa hợp giữa các cô nương tức khắc liền câu nệ lên, thậm chí còn khẩn trương đến nỗi có vài cô nương không thể thốt nên lời, bao gồm cả Nhị Công chúa và Tam Công chúa. Hai người họ thấy Thái Tử giống như biến thành chim cút, cúi đầu không nói lời nào, chỉ có Đại Công chúa là muội muội ruột thịt của Thái Tử thì vẫn có thể bảo trì tâm trạng bình thường nói chuyện với ca ca.
Lâu Khánh Vân từ lúc vào đến giờ luôn ngồi dính bên cạnh Tiết Thần. Lâu Triệu Vân ngứa mắt nhìn hai người bọn họ âu yếm, nuôi ý định cảnh cáo Tiết Thần không được nói bậy chuyện hắn và Lý tiểu thư, chỉ là Lâu Khánh Vân vẫn luôn ở bên cạnh nàng làm Lâu Triệu Vân căn bản tìm không ra cơ hội để cảnh cáo, đành phải ngồi ở một bên mặt mày xụ xị.
Bỗng nhiên Thái Tử phái người tới thỉnh Lâu Khánh Vân qua, nói là muốn đánh một trận mã cầu. Biệt viện Lâu gia có bãi cỏ mênh mông ngay dưới chân núi, rất thích hợp cho loại vận động này, mà lúc trước Thái Tử cũng đã từng đánh mã cầu ở chỗ này, bởi vậy mới có thể nhớ ra.
Lâu Khánh Vân biết được liền bắt đầu ra tay an bài, dù sao đã có sẵn sân chơi, chỉ cần dựng lên hai cầu môn ở hai bên, chung quanh quây lại thành một sân chơi hình vuông, vẽ xong đường ranh giới nữa là được.
Ngoại trừ những công tử được Thái Tử mang đến, Lâu Khánh Vân, Lâu Triệu Vân và Lâu Ngọc Tô đều bị kêu ra tham dự, tạm thời phân thành hai đội nhân mã. Thái Tử nói: “Ta cùng Kí Minh một đội, các ngươi xem như thế nào thì cứ phân ra đi.”
Mọi người dư lại hai mặt nhìn nhau. Lâu Khánh Vân đứng dậy, đi tới đối diện Thái Tử nói: “Hai ta mà cùng một đội thì làm sao có thể đánh cầu? Bọn họ có thể thắng huynh sao?”
Thái Tử ngẫm lại cũng đúng, bật cười, dùng gậy mã cầu chỉ vào Lâu Khánh Vân thách thức: “Nói lời tạm biệt cũng quá vẹn toàn, đệ cũng chưa chắc có thể thắng, ta chính là kỳ tài trong cung vô địch thủ.”
Lâu Khánh Vân nhếch môi lộ ra một cỗ ý vị khinh bỉ nồng đậm, trong lòng bị sự hiếu chiến của Thái Tử làm cho hăng hái. Lâu Khánh Vân vẫy tay kêu Lâu Triệu Vân, Lâu Triệu Vân liền chạy qua đứng sau lưng hắn. Lâu Ngọc Tô không muốn theo qua, lại sợ Lâu Khánh Vân kêu hắn vì thế bèn vội vàng đi đến phía sau Thái Tử giành trước nói với Lâu Khánh Vân: “Đại ca, huynh cùng Tam đệ một đội, đệ sẽ đi theo Thái Tử một đội.”
Lâu Khánh Vân không tỏ ý kiến nhìn hắn, sau đó gật đầu, lại hô thêm vài người về đội ngũ của mình. Một tiếng thanh la vang lên, hai đội nhân mã bèn vọt tới cùng nhau chém giết.