Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 205

Qua giữa trưa một chút, hai người ở trong phòng vẫn chưa ra, thuộc hạ của Kì Chung Ly cũng đến mấy lần hỏi khi nào mới có thể cầu kiến nhưng không ai đưa ra câu trả lời chính xác được, người đó chỉ đành quay về ngày mai lại đến.

Trong sân khách điếm được bao trọn rất yên lặng, hết giữa trưa, bóng đêm dần dần buông xuống, hai người trong phòng rốt cuộc cũng sai người mang nước lên tắm rửa, lúc này đã là hoàng hôn.

"Phụ hoàng..." Nghe thấy tiếng đặt thùng tắm xuống cùng với người hầu đã lui ra, Kì Minh Nguyệt vươn tay từ trong màn ra "Nói là chú ý đến thân thể của ta, sao ta lại không thấy ngươi bớt phóng túng vậy?" Cứ tiếp tục như vậy, dứt khoát không cần đi đâu nữa hết, cả ngày đều ở trong khách điếm như vậy càng hợp ý phụ hoàng hơn.

Cánh tay trần trụi lộ ra khỏi màn, không có quần áo che đậy khiến cho người ta nghĩ tới người trong màn giờ phút này người không mảnh vải, dáng vẻ hấp dẫn vô cùng, Kì Hủ Thiên đến gần, cúi người hôn lên làn da trắng nõn "Minh Nhi ở ngay trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng làm sao kiềm chế đây..."

Đẩy tấm màn ra, Kì Hủ Thiên ngồi lên giường "Đã nhiều ngày đều ở đây, không cần cưỡi ngựa lên đường, đối với cơ thể của Minh Nhi không có gì đáng ngại..." Một tay chậm rãi vuốt ve sống lưng người đang nằm "Vẫn mệt mỏi sao?"

Người nằm trên giường còn vương chút hương vị sau cơn tình sự, tấm chăn che nửa người, mái tóc ướt mồ hôi dính sát vào ngực, thấp thoáng dưới làn tóc đen, từng vết đỏ hết sức nổi bật trên làn da trắng nõn, nghe thấy câu hỏi của hắn chỉ cười cười nhìn lại.

"Phụ hoàng nghĩ sao?" Kéo tấm chăn ra, Kì Minh Nguyệt trần trụi ngồi dậy bước xuống giường, đứng cúi đầu nhìn người ngồi trên giường, đáy mắt đong đầy ý cười "Tắm rửa thế này, phụ hoàng muốn tắm cùng không?"

Dáng người thẳng tắp thon gầy, mỗi một tấc da thịt lộ ra bên ngoài đều từng được hắn hôn nhẹ mơn trớn, ánh mắt Kì Hủ Thiên hơi tối thêm một chút.

Đập vào mắt hắn, tóc dài xõa sau lưng lay động theo người đang nói tạo nên một vùng ướt đẫm, giữa hai chân, dấu vết hoan ái lưu lại hết sức rõ ràng, chất lỏng men theo bước chân chảy xuống, lướt qua dấu vết đã khô giữa hai chân...

Kì Minh Nguyệt vừa nói vừa xoay người đi qua chỗ thùng tắm, mới đi được một nửa, bất chợt bị ôm vào ngực người phía sau, cơ thể bị ôm bổng lên, từ trên đầu vang lên giọng nói lười biếng sau cơn tình sự, còn có vài phần khiêu khích nguy hiểm "Minh Nhi nếu còn trêu chọc phụ hoàng nữa, đến lúc đó cũng đừng lại trách ta không biết kiềm chế"

"Ta khi nào..." Y đang muốn phản bác, liền có một đôi môi hôn lên chặn ngang câu nói, Kì Hủ Thiên đem câu nói chưa hết của y hôn vào miệng, đợi đến khi buông ra lại hôn nhẹ thêm vài cái nữa, lúc này mới ôm y cùng nhau ngâm mình vào làn nước.

"Cả một đường đều rất yên ả, còn tưởng rằng sẽ có người gây phiền toái" Giống như thường ngày, tựa vào lồng ngực Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhắm mắt để hắn tẩy rửa cho mình.

Hai người từ lúc xuất cung đến nay lúc nào cũng làm bạn bên nhau, chưa từng tách ra một phút giây nào, không có chính vụ quấy rầy, cũng không có kẻ đi người đến trong cung, ngẫu nhiên có người trong giang hồ đến phiền nhiễu cũng luôn rất nhanh biến mất trước mắt bọn họ.

Ám Hoàng và Thủy Nguyệt cùng nhau du ngoạn sao lại không dẫn đến xôn xao chốn võ lâm, vậy mà có thể yên ổn như thế này hẳn là phụ hoàng đã sớm sắp xếp.

Tuy rằng y không thấy nhưng đôi khi lại phát hiện hơi thở quen thuộc nào đó nhỏ bé đến mức dường như không phát hiện được sự tồn tại của nó, ngay cả y cũng suýt thì không cảm nhận được, chỉ có thể là mười hai Huyết Ảnh.

Không muốn quấy rầy hứng thú du lịch của y, dọc đường những nơi nào đi qua đều sắp xếp Huyết Ảnh âm thầm lưu ý, diệt trừ tất cả các phiền toái, tâm ý lần này của phụ hoàng làm cho y không biết nói gì mới phải, chỉ đành im lặng mà nhận.

Giữa bọn họ, chưa bao giờ cần đối phương nói lời cảm ơn.

Kì Hủ Thiên tắm rửa cho y, mỉm cười không nói, bỗng nhiên phát hiện người trong ngực siết chặt tay hắn.

Đôi mắt hẹp dài híp lại, ý cười sâu hơn, xem ra Minh Nhi đã đoán ra. Cúi đầu hôn lên tóc y, hắn xoa nhẹ lên người trong ngực mình "Hôm nay trùng hợp là ngày hội hoa đăng, Minh Nhi ở trong cung chưa được thấy, hiếm khi xuất cung, có muốn đi xem không?"

"Hội hoa đăng? Đúng là chưa từng được xem, đã có cơ hội, lát nữa liền đi thôi" Kì Minh Nguyệt gật đầu, lúc này mới nhớ ra y và phụ hoàng chưa từng cùng nhau dạo phố, chuyện mà ai ai cũng làm hằng ngày, bọn họ lại không có cơ hội, phụ hoàng đã tặng y vô số nhưng y lại không có quà gì để đáp lễ, vừa đúng lúc có thể chọn lựa một món để tặng hắn.

Lại mang theo Hồng Tụ và Oánh Nhiên ít có cơ hội xuất cung, lại đúng dịp hội hoa đăng, các nàng hẳn sẽ rất vui.

Tắm rửa xong, hai người bắt đầu dùng bữa tối, để Lưu Dịch, Hồng Tụ và Oánh Nhiên đi theo bên cạnh, đoàn người rời khách điếm đi ra đường.

Đêm xuống, trên đường cái huyên náo rộn rã, nhìn dòng người hơn một nửa đều hướng về phía hội hoa đăng, hiếm khi có hội hoa đăng, ngay cả khuê nữ thiên kim cả ngày không ra khỏi cửa cũng dẫn theo nha hoàn cùng gia nhân hòa vào dòng người, nhìn biển người tấp nập, Kì Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh "Hủ đem mặt nạ tháo xuống"

Lúc này đeo mặt nạ Ám Hoàng này quả thật càng dễ bị chú ý, dưới bóng đêm mờ ảo cũng không cần lo lắng sẽ có người nhận ra thân phận phụ hoàng, dù sao không phải ai cũng có thể nhìn thấy diện mạo của Thiên đế.

Nhưng sau khi phụ hoàng tháo mặt nạ xuống lại khiến cho không ít nữ tử to gan liên tục quay đầu lại, y mới vừa rồi đã nhìn thấy không ít làn thu thủy* đưa tới.

*làn thu thủy: đôi mắt trong như nước mùa thu - trích Truyện Kiều của Nguyễn Du (từ gốc trong bản raw: thu ba)

"Minh Nhi vì sao không đội nón lụa?" Kì Hủ Thiên cau mày, diện mạo Minh Nhi cứ lộ ra ngoài như vậy làm hắn có chút không yên lòng, người đi kẻ đến, dung mạo sáng tựa trăng rằm chắc chắn sẽ khiến kẻ khác động tâm, nơi này đông người lại khó tách khỏi đám đông, mỗi người đi sát bên Minh Nhi đều làm cho hắn có chút hối hận vì đã đưa ra đề nghị này.

"Như vậy ta làm sao đi đường?" Kì Minh Nguyệt thuận miệng đáp lại, ánh mắt lạnh xuống quét qua một nữ tử nào đó vừa si mê nhìn qua đây.

Y biết rõ, phụ hoàng có khí thế quân lâm thiên hạ như vậy, dung mạo lại tuấn mỹ bất phàm sẽ kéo tới bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của biết bao người, cho dù không có thân phận đế vương vẫn khiến kẻ khác nhìn không rời mắt.

Hoặc là nói, nguyên nhân chính là vì bỏ thân phận đế vương xuống, thiếu đi sự uy nghiêm kia, những người đó không biết thân phận của phụ hoàng nên không kính sợ như những người trong cung, chỉ bị vẻ ngoài xuất chúng cùng với khí thế của kẻ mạnh hấp dẫn mà không biết sợ hãi oai nghiêm của đế vương.

Điều này làm y hết sức không vui.

Nhíu mi, Kì Minh Nguyệt đang nghĩ xem làm sao để ngăn cách cái nhìn chăm chăm của người ngoài thì thắt lưng bị ôm chặt, người bên cạnh bất ngờ ôm y vào ngực.

"Thật muốn đem Minh Nhi giấu đi, không lộ mặt trước người khác nữa, như thế ta mới yên tâm" Kì Hủ Thiên dùng cái ôm của mình ngăn cản ánh nhìn chăm chú của xung quanh, ghé vào tai y cắn nhẹ nói như vậy, không chút che giấu biểu hiện thân mật trước mặt mọi người.

Kì Minh Nguyệt nhìn lướt qua ánh mắt kinh ngạc xung quanh, y cũng không phản đối hành động bất ngờ của phụ hoàng, cứ như vậy để cho người ngoài rõ ràng nam nhân này là thuộc về y, người khác không được phép tơ tưởng.

Hồng Tụ và Oánh Nhiên ở phía sau liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt lấp lánh ý cười, cả hai người đó đều không chấp nhận được đối phương bị người khác dòm ngó, bởi vậy chỉ đành ở trong cung để miễn cho bị người xung quanh vấn vương.

Cho dù lúc này không có nhưng nếu thực sự có người trêu chọc thì đúng là gặp họa lớn rồi. �

Đang nghĩ ngợi nhưng mắt vẫn nhìn không rời hoa đăng đủ màu đủ sắc, hai người đằng trước ôm nhau sóng vai mà đi đang ngắm đủ loại hoa đăng rực rỡ, Nguyệt hoàng bệ hạ mặc y phục lục nhạt bỗng nhiên xoay người lại đưa qua hai ngọn hoa đăng một đỏ một xanh.

"Tuy nói là xuất cung du ngoạn, hai người các ngươi dọc theo đường đi tận tâm hầu hạ vẫn chưa từng được rảnh rỗi, lúc này không cần đi theo, muốn nhìn ngắm gì thì cứ đi, khi nào mệt thì về khách điếm nghỉ trước, chúng ta sẽ tự về"

Hồng Tụ và Oánh Nhiên hớn hở nhận lấy, có chút chần chừ, Lưu Dịch đứng bên cạnh lên tiếng "Các ngươi yên tâm đi dạo chơi, bên cạnh hai vị chủ tử còn có ta"

Nếu Lưu tổng quản đã ở đây các nàng cũng yên tâm, hai vị bệ hạ cũng sẽ không phải không có người hầu hạ, Hồng Tụ và Oánh Nhiên hoan hô một tiếng liền cầm hoa đăng hành lễ rồi tách ra, hòa vào dòng người đông đúc nhộn nhịp.

Khắp nơi đều giăng đủ loại hoa đăng xanh xanh đỏ đỏ, trên cây cầu cách đó không xa cũng treo vô số đèn lấp la lấp lánh, hôm nay trăng không sáng lắm, mây mù âm u nhưng lại càng làm cho ánh hoa đăng trở nên sáng ngời hơn bao giờ hết.

Kì Minh Nguyệt cũng không hứng thú lắm với hoa đăng, y chỉ là muốn nhìn xem hội hoa đăng là như thế nào, Hồng Tụ và Oánh Nhiên vừa đi, y cũng đi đến nơi ít người một chút, đến trước một cửa tiệm nhỏ.

Kì Hủ Thiên vẫn ôm y sát vào ngực, hắn chỉ quan tâm đến người trong lòng, hoàn toàn không để tâm tới chuyện khác, thấy y dừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy hóa ra đây là một cửa tiệm bán đồ ngọc.

"Minh Nhi muốn thứ gì?"

"Chỉ là nhìn một chút, không muốn mua gì cả" Trong cung cái gì cũng có, nếu muốn tìm ngọc tốt y cũng sẽ không đến đây, chỉ là muốn nhìn xem có thứ gì đặc biệt hay không.

Kì Hủ Thiên không nói gì, Kì Minh Nguyệt nhìn sơ qua vài thứ trong cửa tiệm, không chờ chủ tiệm ra tiếp đón đã kéo hắn ra ngoài.

"Còn tưởng là Minh Nhi muốn chọn cho ta" Kì Hủ Thiên quay đầu lại nhìn cửa tiệm mới nãy.

Mỗi một thứ bên cạnh Minh Nhi đều là do hắn sai hạ nhân cẩn thận lựa chọn, chưa từng thiếu thốn thứ gì, sau khi đăng cơ lại càng hơn thế, chỉ cần là thứ có thể gây hứng thú cho Minh Nhi đều là do hắn chọn từ trong cung.

Lúc này xuất cung đến cửa tiệm đồ ngọc này, nếu muốn mua ngọc thì e là không phải Minh Nhi muốn mua cho mình, chỉ có thể là vì hắn.

Đôi mắt hẹp dài bởi vì đang suy nghĩ hơi nheo lại, ý cười tràn ngập, lại có chút mong chờ với tâm tư hiếm có của Minh Nhi, không ngờ y lại đi ra nhanh như vậy.

Phụ hoàng đoán được suy tính của y cũng như y cũng hiểu được suy nghĩ của phụ hoàng, Kì Minh Nguyệt gật đầu "Vốn là vậy nhưng mà..." Nguyên nhân chính là bởi y biết suy nghĩ của phụ hoàng, cho nên lễ vật lần này...

"Nhưng mà cái gì?" Gió đêm thổi qua, mái tóc đen nhánh lướt qua mu bàn tay của Kì Hủ Thiên, bàn tay đang ôm thắt lưng Kì Minh Nguyệt nắm lấy vài lọn tóc đen.

Dưới ánh trăng, mái tóc dài như được ánh trăng rọi sáng, nhẹ nhàng mềm mại nằm trong tay hắn, vuốt ve tóc y, Kì Hủ Thiên cười hỏi "Minh Nhi sao lại có ý này?"
Bình Luận (0)
Comment