Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 209

Nhã Du ôm đứa bé trong lòng, có chút không đành lòng, nhẹ nhàng vỗ về, đem đứa bé đang ngủ say đến ngọt ngào giao cho Kì Chung Ly, Kì Chung Ly đưa mắt nhìn gương mặt non nớt của đứa bé mới sinh tên Thương Dịch trong lòng, sau đó mới đưa cho Kì Hủ Thiên.

Kì Minh Nguyệt đến lúc này cũng đã đoán được tâm tư của phụ hoàng, ban tên cho đứa bé kia, lại muốn Kì Chung Ly đưa đến, không chỉ đơn giản là muốn đến thăm như vậy, hẳn đây chính là lễ vật đã được định sẵn trước khi xuất cung.

"Đây chính là người thừa kế tương lai của Thương Hách, Thương Dịch, Kì Thương Dịch" Thản nhiên nhìn lướt qua đứa bé trong lòng, Kì Hủ Thiên đưa bé qua cho Kì Minh Nguyệt kế bên "Minh Nhi có thích không?"

Kì Minh Nguyệt đón lấy, nhìn khuôn mặt tí xíu của đứa bé trong lòng mình, tuy còn nhỏ lại còn đang ngủ say sưa nhưng cũng có thể nhìn ra nét tuấn tú, mi thanh mục tú, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da non mềm, cảm giác mềm mại này như hấp dẫn ngón tay y, khiến y không nhịn được mỉm cười "Tiểu Thương Dịch đáng yêu như thế này, Chung Ly luyến tiếc?"

Hỏi Kì Chung Ly như vậy nhưng ánh mắt của y lại nhìn vào Nhã Du, là mẹ của đứa bé, làm sao lại đành lòng rời xa con mình, cho dù có vinh hoa phú quý, quyền lực địa vị, nhưng một nữ tử như Nhã Du sẽ không xem trọng những thứ này, như vậy, làm cách nào để nàng đưa đứa bé đến đây, ngay cả y cũng không nghĩ ra.

"Không sao" Kì Chung Ly lắc đầu, trước kia trong thư từng nghe phụ hoàng nhắc tới việc này, ban đầu cũng không tình nguyện bằng lòng, nghĩ đến sau này, lúc này đúng là vẫn còn đang suy tính xem có nên đưa đứa bé cho hai vị bệ hạ.

"Vậy..." Kì Minh Nguyệt nhướn mi, biết câu nói vẫn chưa hết, nhưng tiếp lời không phải là Chung Ly mà là Nhã Du bên cạnh.

"Chuyện giữa phụ hoàng và hoàng huynh, Nhã Du cũng đã nghe Chung Ly nói đến" Xem như không biết chuyện này không thể nói ra, sắc mặt nữ tử ôn nhu dịu dàng nói chuyện không hề có chút thay đổi, dường như chỉ là đang nói một chuyện gì đó rất bình thường mà thôi.

"Vì thế, Nhã Du vẫn luôn lo lắng, ta cùng với Chung Ly cũng không muốn thiên hạ tốt đẹp như vậy không có người thừa kế, cũng không muốn hoàng huynh vì chuyện con nối dõi mà bị người chỉ trích, cho nên mới có quyết định này" Vài ba câu, một nụ cười mỉm, không hề nhắc đến chuyện đau lòng khi phải chia lìa đứa bé, khi nhắc đến quan hệ của hai người chỉ dùng một câu đơn giản, dáng vẻ bình thường, ngay cả Kì Hủ Thiên nghe xong câu nói của nàng cũng có thêm vài phần kính trọng.

"Xem ra Tiểu Ngũ đã chọn đúng người rồi, tương lai người nối nghiệp của Thương Hách chắc chắn bất phàm"

Gật đầu mỉm cười, đối với lời nói như vậy của Thương Hách Thiên đế tính tình khó đoán thật hiếm có, Kì Minh Nguyệt khẽ mỉm cười xoa nhẹ gương mặt non nớt đứa bé trong lòng, đối với Nhã Du, y cũng cảm thấy Chung Ly rất có mắt nhìn người, may mà khi đó Kì Liên Sóc chưa từng tổn thương nàng.

Đối với chuyện Nhã Du biết quan hệ giữa hai người họ, Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt cũng không thấy ngoài ý muốn, Kì Chung Ly đã sớm biết được, chỉ cần thực sự là người yêu thật sự hẳn là sẽ không giấu diếm chuyện này, huống chi còn liên lụy đến tương lai của Thương Hách.

Để cho hai người ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện về đứa bé trong lòng Kì Minh Nguyệt, cho phép Kì Chung Ly và Nhã Du tùy ý quay về hoàng cung thăm bé, lại cùng nhau dùng bữa trưa, cho tới khi sắc trời dần tối, lúc này Kì Chung Ly và Nhã Du mới rời đi trong lưu luyến.

Đã đồng ý đem đứa con của bọn họ tặng cho hoàng huynh, chính là Nguyệt hoàng bệ hạ hiện nay, trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai, ngôi vị đế vương một đời vinh hoa của Tiểu Thương Dịch, nhưng là cha là mẹ vẫn trăm ngàn lần không đành, mà Nhã Du mang thai mười tháng sao lại không thể nóng ruột nóng gan với cốt nhục của chính mình cho được.

Nhưng hôm nay đã gặp được Thương đế Nguyệt hoàng trong lời đồn, tận mắt nhìn thấy hai người đã trở thành phụ hoàng và hoàng huynh của nàng, nàng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đem cốt nhục của mình tặng cho vị Nguyệt hoàng kia, biết những chuyện từ Kì Chung Ly khiến nàng lúc đầu vô cùng kinh ngạc, cho đến khi gặp mặt hai người kia.

Không có động tác trắng trợn nào, nhưng nàng quả thật đã nhìn thấy tay Thiên đế ôm vòng quanh thắt lưng Nguyệt hoàng, tùy ý tự nhiên tựa như đã thành thói quen, dường như bọn họ vốn dĩ đã là như thế.

Ngày ngày làm bạn, lúc nào cũng bên nahu, cùng ngồi trên đại điện cai quản thiên hạ xã tắc, nếu chỉ có một người, hẳn là rất tịch mịch...

Vì thế Thiên đế và Nguyệt hoàng mới cùng nhau tồn tại, hai vị quân vương cùng ngồi trên ngai vàng thống trị triều chính, là hứa hẹn với thiên hạ, cũng là hứa hẹn lẫn nhau của bọn họ.

Hai người như thế, không thể làm cho nàng nảy sinh chút chán ghét nào, cho dù giữa bọn họ có thật sự là phụ tử.

"Nàng nghĩ chuyện gì?" Kì Chung Ly dắt tay nàng, không gọi người nâng kiệu đến, cũng không lên xe ngựa, Kì Chung Ly thích cứ cùng nắm tay Nhã Du mà đi.

Lắc đầu, nàng mỉm cười "Sau khi trở về có thể ăn mặc như lúc này được không? Trang phục ở nhà thật là phiền phức"

Là hoàng tộc, lễ nghi rườm rà của trạch viện bọn họ so với trong cung có lẽ đã bớt đi nhiều ít, mỗi lần mặc y phục hoa lệ dài thượt cùng với đống trang sức trên đầu đều khiến nàng không có nhẫn nại.

"Nàng thích là được, chỉ cần đừng quá mức là được, dáng vẻ nào của Nhã Du ta đều thích cả" Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại, Kì Chung Ly chậm rãi bước đi, tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến tựa như tia nắng rơi vào lòng.

"Giữa bọn họ cũng là như vậy đi, chỉ cần thích, liền vì đối phương mà vứt bỏ mọi thứ" Cho dù là huyết thống cũng không có cách nào cắt đứt mối ràng buộc giữa hai người họ, Thiên đế và Nguyệt hoàng của Thương Hách, phụ hoàng và hoàng huynh của Chung Ly.

Quay đầu nhìn lại quãng đường vừa đi, Nhã Du bỗng nhiên có chút xúc động.

Kì Chung Ly nắm tay nàng, cũng quay đầu nhìn lại "Giữa phụ hoàng và hoàng huynh, từ lâu đã không ai không rõ, ta thậm chí từng nghĩ, nếu hoàng huynh không cần thiên hạ, phụ hoàng cũng sẽ không để ý mà rời đi, cho dù dẫn đến đại loạn cũng sẽ không có chút do dự"

"May mà hoàng huynh của ngươi không phải người như vậy" Nhã Du xoay người, nhớ tới ánh mắt và ý cười của Nguyệt hoàng khi nhìn thấy Tiểu Thương Dịch trong lòng yên tâm, bảo bối của nàng tuyệt đối sẽ không bị ủy khuất.

Lúc này trong phòng của Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt, Tiểu Thương Dịch được Nhã Du cho là sẽ không bị ủy khuất đang lẻ loi nằm trên giường, Kì Hủ Thiên kéo Kì Minh Nguyệt đang định đến gần giường lại, sắc mặt không vui.

"Phụ hoàng-----" Cúi đầu nhìn cánh tay vòng quanh hông, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt có chút căng thẳng, đôi mày có hơi nhíu lại, đôi mắt ưng hẹp dài lộ vẻ thâm trầm, Kì Minh Nguyệt không biết nên khóc hay cười kéo đôi tay kia ra, bước tới bên giường.

Cúi người nhìn xuống, một gương mặt bé xíu đang tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hồng hồng mềm mềm, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh, cánh tay tròn mũm mĩm như ngó sen ló ra từ lớp chăn quấn, quơ quơ nắm lấy một lọn tóc rủ xuống, tiếng cười khanh khách vang lên.

"Nó thật là không sợ lạ, không gặp mẫu thân cũng không quấy khóc" Chắc là trước khi Nhã Du đưa bé đến đây đã cho bú no rồi, vừa định gọi bà vú đến, Kì Minh Nguyệt gỡ lọn tóc trong bàn tay bé tí kia ra, cơ thể hơi cúi xuống bất ngờ bị ôm từ phía sau, lọn tóc kia cũng rơi vào một bàn tay khác.

"Minh Nhi thích nó?" Đầu tóc tay quấn quanh lọn tóc màu đen, Kì Hủ Thiên cười đến quỷ dị, nhìn đứa bé trên giường, trong ánh mắt không rõ là nguy hiểm hay còn gì khác, Kì Minh Nguyệt thấy hắn như vậy, làm sao còn không rõ tâm tư của hắn, xoay người chậm rãi cong khóe môi, gật đầu trả lời "Đây là lễ vật của phụ hoàng, Minh Nguyệt sao có thể không thích"

"Rất thích?" Kì Hủ Thiên ánh mắt lạnh lùng, hắn vốn là muốn chặn miệng quần thần, cũng là để sau này không còn ai nhắc tới hôn nhân đại sự của Minh Nhi nữa, đem Thương Dịch làm con nối dõi của Minh Nhi nuôi trong cung, Minh Nhi hẳn sẽ rất thích, nhưng...

Kì Minh Nguyệt chợt cảm thấy bên hông siết chặt, y chỉ mới vừa nói thích liền rước lấy một cơn gió lạnh thổi qua.

Sắc mặt thản nhiên nhìn đôi mắt u ám, y lúc này mới không nhanh không chậm nói tiếp "Con của Chung Ly có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, tránh cho các đại thần sau này gây phiền toái, tâm ý của phụ hoàng sao Minh Nguyệt lại không hiểu, chính vì đây là tâm ý của phụ hoàng cho nên mới thích, không lẽ Hủ ngay cả đứa bé nhỏ xíu này mà cũng ăn dấm chua sao?"

Cong cong khóe môi tràn ngập ý tứ trêu đùa, Kì Minh Nguyệt biết, nếu y thực sự yêu thương Tiểu Thương Dịch quá mức, nói không chừng phụ hoàng sẽ đưa Thương Dịch về bên cạnh Kì Chung Ly.

"Thì đã sao, Minh Nhi nên biết phụ hoàng không thể để ngươi nhìn người khác như vậy" Cho dù chỉ là một đứa bé chưa đầy mto56 tuổi cũng như nhau.

Liếc mắt một cái lướt qua đứa bé trên giường, hắn đã quyết định sau này liền cho nó ở biệt cung, tìm bảo mẫu chăm sóc, càng ít gặp Minh Nhi càng tốt.

"Nó là con của Chung Ly, là hoàng tôn của ngươi, chẳng phải phụ hoàng cũng nên yêu thích hay sao, huống chi ta chỉ mới nhìn có vài lần, vẫn đâu có sao" Giọng nói chế nhạo, y vươn một ngón tay chỉ vào đứa bé trên giường "Nhớ lúc trước phụ hoàng ôm ta ngủ cũng không lớn hơn nó bao nhiêu"

"Sao Minh Nhi lại so sánh bản thân với nó, lúc đó phụ hoàng cảm thấy hứng thú chính là ngươi chứ không phải vì ngươi là trẻ con, muốn nói hoàng tôn gì đó, phụ hoàng vốn dĩ không cần" Kì Hủ Thiên nhướn mi lộ ra vẻ bất mãn.

Ánh mắt lãnh đạm lần thứ hai quét qua giường, bắt đầu có chút hối hận, sớm biết như thế đã không để cho Tiểu Ngũ đưa thàng bé đến, mà nên trực tiếp đưa vào cung mới phải.

"Ở trong phòng, Minh Nhi chỉ có thể nhìn ta"

Ánh mắt tà khí sắc bén nhìn chăm chú vào y, lời nói bá đạo, không chừa đường sống, đây là thói quen trước giờ của phụ hoàng, Kì Minh Nguyệt cũng không ngoài ý muốn, phụ hoàng của y luôn như thế, tất cả những gì liên quan đến y đều phải bị tống ra xa, cho dù là ánh mắt cũng không cho nhìn loạn, chỉ có thể nhìn mỗi hắn.

"Không ngờ Thiên đế bệ hạ thế mà lại cùng tranh giành tình nhân với một đứa trẻ con" Đứa bé trên giường quơ tay múa chân, không quấy không khóc, cất giọng ê a mềm nhẹ không biết là đang đòi thứ gì lại vô cùng đáng yêu, Kì Minh Nguyệt vừa mới quay qua nhìn một cái, cằm liền bị xoay trở về.

"Còn trêu ghẹo phụ hoàng?" Kì Hủ Thiên hơi nhíu mi, ý cười tà tứ lan tràn đáy mắt, nét ái muội trong mắt càng sâu thêm như đêm tối "Để ta nói, Minh Nhi đêm qua..."

"Câm miệng" Kì Minh Nguyệt vừa cười vừa nói ra hai từ, vòng tay qua cổ ôm lấy hắn, đem lời nói chưa dứt của Kì Hủ Thiên giam trong đôi môi của hai người.

"Để Oánh Nhiên đưa nó ra, tránh cho phụ hoàng lại ăn giấm" Tách môi ra, y liếm nhẹ thì thầm bên tai Kì Hủ Thiên.

Thật ra trong lòng cũng không thấy đứa bé này đặc biệt thế nào, chỉ là thấy phụ hoàng có phản ứng như thế nên mới cố ý trêu đùa hắn, thấy phụ hoàng để tâm như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Đôi mắt ánh lên ý cười trêu đùa, Kì Minh Nguyệt cũng không thèm che giấu trò đùa của mình, Kì Hủ Thiên vừa liếc mắt là nhìn thấu tâm tư của y, hôn thật mạnh lên môi y một cái, gọi Oánh Nhiên vào bế Thương Dịch ra ngoài.

"Trở về liền trừng phạt ngươi" Ôm y vào trước ngực, Kì Hủ Thiên cười tà, lời nói mang theo hơi thở ấm nóng phảng phất bên tai, Kì Minh Nguyệt chậm rãi giương mắt, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng ẩn ẩn tình ý, khóe môi khẽ cong lên "Minh Nguyệt mong chờ"

Hôm sau, Lưu Dịch chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, Hồng Tụ và Oánh Nhiên sắp xếp vật dụng đi đường, sửa sang lại hành trang, vì có Tiểu Thương Dịch mới đến, hai người vừa vui mừng vừa bận rộn, đoàn người đi đến hành cung rồi mới quay về kinh thành.

Kì Minh Nguyệt ngồi trong xe ngựa, nhìn người đi đường qua cửa sổ, nhớ lại thời gian từ lúc xuất cung đến nay quả thật rất vui vẻ, nhưng con đường nào cũng phải có điểm cuối, xuất cung hơn một tháng cũng đã đến lúc nên trở về, cả đường du sơn ngoạn thủy, vứt bỏ hết mọi chuyện trong cung, đến lúc này coi như cũng đã tận hứng.

"Minh Nhi cảm thấy không đành?" Thấy y nhìn ngoài cửa sổ, Kì Hủ Thiên hỏi.

Quay đầu lại, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào nam nhân bên cạnh, tới sát bên hắn "Chỉ cần có phụ hoàng bên cạnh, nơi nào cũng giống nhau, trong cung hay ngoài cung có gì khác biệt, sao lại không đành"

Câu trả lời đương nhiên, ý cười nhàn nhạt vương trên môi, ánh nắng xuyên qua lớp màn che trên xe ngựa chiếu lên mặt, gương mặt ấy, nét cười ấy, Minh Nhi trước mắt khiến người ta không biết nên dùng từ ngữ nào để biểu lộ tình ý trong lòng.

"Chỉ có Minh Nhi mới có thể làm cho phụ hoàng không thể nói nên lời, tâm ý của Minh Nhi, xem ra chờ sau khi về cung, phụ hoàng phải nên báo đáp thật tốt mới được" Thâm tình nhìn chuyên chú, khẽ trầm giọng cười, Kì Hủ Thiên nghiêng người qua, lúc này chỉ có một cái hôn lại có thể khuynh tẫn tình ý trong lòng, chẳng qua đối với hắn, như thế dường như vẫn chưa đủ...

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, bánh xe lăn tròn, cơn gió nhẹ thổi phất phơ màn che, ánh nắng ấm áp rải rác lộ ra vài phần kiều diễm, vó ngựa chầm chậm, từ từ quay về.

Năm ấy, Thiên đế Nguyệt hoàng cùng nhau cai quản triều chính, bốn biển bình an, mưa thuận gió hòa, thiên hạ đều ca tụng minh quân Thương Hách, uy nghi của Thiên đế Nguyệt hoàng cũng lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, chỉ tiếc, trên đời không có mấy ai có thể may mắn nhìn thấy dung mạo của Nguyệt hoàng, cho dù là tranh họa cũng chưa từng để lại.

Đương nhiên là cũng không có ai biết, trong suy nghĩ của Thiên đế, chỉ muốn độc chiếm phong tư người trong lòng mà thôi.



----HOÀN TOÀN VĂN----
Bình Luận (0)
Comment