Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 51

Khe núi mây mù lượn lờ, từng đợt từng đợt tiếng chim hót ở trong rừng vang lên.

Chiếu xuyên qua mấy tầng cây cối khác nhau, những tia nắng mặt trời rơi ở trên người thiếu niên áo xanh. Y một đầu tóc đen tung bay, ngồi trên chiếc ghế đá, trước mặt để một cây huyền tranh, hơi khép hờ mắt, mang theo mấy phần ý cười, tâm thái thản nhiên ngồi gảy đàn tranh.

Từ ngón tay của hắn không ngừng truyền ra nhạc thanh trong trẻo dễ nghe, ở trong rừng phát ra xung quanh. Nếu nhìn kĩ lại, sẽ kinh ngạc phát hiện, ở mảnh đất trống xung quanh, cây cối bụi cỏ phía sau, phi điểu cùng tẩu thú ẩn ẩn ở xung quanh vây thành một vòng quanh khoảng đất, hoàn thị bên cạnh, bộ dáng phục tùng im lặng, rất là hiếm thấy.

Thiên âm tùy tâm mà động, tạo ra một khoảng không gian tĩnh lặng yên bình. Ánh nắng chiếu xuống trên người thiếu niên rạo thành một tầng hoa nắng màu vàng, mái tóc đen huyền cùng ti kết màu bạc (mũ đội đầu kiểu của hoàng tử hoặc quan viên á) ở trong gió nhẹ từ từ tung bay, cùng ánh nắng mặt trời kia, khiến cho thân ảnh của thiếu niên tựa như theo gió mông lung có thể theo ánh nắng tiêu diêu bất cứ lúc nào, cảm thấy thật có chút hư ảo.

Sở Ngu đứng ở phía sau thiếu niên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, không đến một năm, Kì Minh Nguyệt đã tiến bộ đến mức này, không thể không nói, thể chất thiên nhân chi tư này thật sự khiến người ta hâm mộ.

Kết thúc một khúc đàn, Kì Minh Nguyệt ngừng động tác trên tay: “Tiền bối cảm thấy như thế nào?”

Bất tri bất giác, ở trên núi Lăng Sơn đã hơn nửa năm. Từ lúc tập luyện thiên âm, Liên Tâm Cổ chưa từng phát tác, trợ lực của Quỳnh Châu lại dần dần yếu bớt đi, Quỳnh Châu lực mà lúc trước hắn chưa hấp thu dùng để bảo vệ tâm mạch, cũng không thể hấp thu để sử dụng được nữa, công lực vì thế không có tiến triển, nhưng thực ra Thiên Âm lại tiến triển cực nhanh, đã có thể lấy tâm khống chế âm thanh, mặc dù vẫn chưa thể khống chế lòng người, nhưng phi điểu tẩu thú, dù tĩnh hay động, đều có thể tùy tâm khống chế.

Sở Ngu đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt đắc ý: “Không hổ là do chính Sở Ngu ta dạy dỗ, tiếp theo không lâu nữa là có thể đại thành, có thể giải trừ Liên Tâm Cổ rồi.”

“Tiền bối nghĩ xem, “không lâu nữa” là chỉ bao lâu?” Nhớ tới những lá thư mà Phụ hoàng thường phái Ảnh Nhất truyền tới cùng với nội dung trong thư, Kì Minh Nguyệt không khỏi mở miệng hỏi.

Sở Ngu khó xử lắc lắc đầu: “Thiên Âm thực không thể nóng lòng cầu thành, nếu một lòng cầu thành, ngược lại không thể tiến bộ, vẫn là thuận theo tự nhiên cho thỏa đáng.”

Như vậy đêm nay viết thư liền nói cho Phụ hoàng, ngày về còn chưa biết khi nào đi, không biết y có nổi giận không. Đến lúc đó lại phải nhờ Lưu tổng quản thay các vị đại thần không may mắn thu thập tàn cục. Kì Minh Nguyệt tùy ý lướt qua dây đàn, đối với chuyện này thật sự cũng không sốt ruột.

“Minh Nguyệt, Tiểu Hắc lại tới nữa.” Theo một tiếng đồng âm thanh thanh nộn nộn, một đứa nhỏ mặc áo mầu lam theo đường nhỏ từ trong rừng cây đi ra.

Nghiêm trang tiêu sái đi đến trước mặt Kì Minh Nguyệt, trịnh trọng lấy ra từ trong ngực một lá thư nho nhỏ, để ở trên tay hắn: “Về sau thư mà Tiểu Hắc mang đến đều sẽ do ta chuyển giao cho ngươi, Tiểu Ngân rất ngốc, ta sợ hắn lộng một hồi sẽ đánh mất.”

Làm sao Tiểu Ngân lại ngốc được, rõ ràng là hắn không muốn đứa nhỏ kia cùng chính mình quá mức tiếp cận a, Kì Minh Nguyệt mỉm cười tiếp nhận, cũng không vạch trần ý nghĩ của hắn: “Vẫn là Lam cẩn thận chu đáo, như vậy thì Minh Nguyệt xin đa tạ.”

Lam vốn dĩ luôn luôn mạnh mẽ bình tĩnh, lúc này nghe xong lời Minh Nguyệt nói, cũng cảm thấy hơi đỏ mặt, không được tự nhiên xoay đầu đi, nhìn thấy Sở Ngu ở bên cạnh: “Sư phụ, ngươi cũng ở đây à?”

Sở Ngu thuận tay gõ một cái trên đầu hắn: “Bây giờ mới nhìn thấy sư phụ à, vi sư đứng ở chỗ này đã lâu, cũng không thấy tiểu tử ngươi tới hỏi thăm một câu, trong mắt ngươi chỉ có đứa nhỏ Tiểu Ngân kia, còn có chính là Minh Nguyệt, làm sao còn có sư phụ trong đó.”

Lam cười hắc hắc, cũng không phản bác, trốn ở phía sau Kì Minh Nguyệt, sớm đã thành thói quen với tính nết của sư phụ, cùng nhau đùa giỡn cũng là chuyện thường, biết hắn cũng không phải là thực sự nổi giận.

Sở Ngu cười nhìn đồ nhi của chính mình, ánh mắt đảo đến Kì Minh Nguyệt ở phía trước hắn, chỉ thấy hắn mở ra lá thư trên tay, mặt lộ ra biểu tình trầm trọng.

“Trong cung đã xảy ra chuyện gì à?” Sở Ngu hỏi.

Lam cũng từ đằng sau bước lên, nhìn Kì Minh Nguyệt không hề chớp mắt, rất là lo lắng.

“Quả thật có việc, là về dị tinh.” Thở dài, Kì Minh Nguyệt đóng lại lá thư trên tay. Hắn không dự đoán được, Phụ hoàng lại giải quyết như thế.

“Chẳng lẽ trong cung có người muốn bắt ngươi? Hay là Thương hách đế vì bình ổn lời đồn đại mà giết trọng thần?” Sở Ngu đoán nói. Hắn cảm thấy được Kì Hủ Thiên vì bảo hộ Minh Nguyệt chuyện gì cũng có thể làm ra được.

“Cũng không phải.” Kì Minh Nguyệt lắc lắc đầu. “Hoa Phượng Cẩn ở trong ngục bị người giết bằng thuốc độc chết rồi, qua kiểm chứng, người đầu độc là hoàng nhi thân sinh của nàng, đại hoàng tử Kì Mộ Thịnh”

“Thí mẫu?” Sở Ngu kinh hô lên một tiếng, cái nầy không phải theo như mệnh cách của dị tinh trong lời đồn đại giống nhau?

Lam đứng ở một bên nghe xong hồi lâu, lúc này mới mở miệng nói: “Như vậy hắn mới là dị tinh đi, giết mẹ ruột của hắn, có chứng cớ rõ ràng, không thể chống chế được. Lời đồn Minh Nguyệt là dị tinh, sẽ được làm sáng tỏ rồi!”

Nhìn thấy ý cười trong mắt Lam, Kì Minh Nguyệt thản nhiên nhếch môi cười, đây chính là điều Phụ hoàng muốn a.

Lấy chuyện thật xảy ra trước mắt mọi người để làm sáng tỏ lời đồn đãi, mặc dù chuyện đó vị tất là thật, nhưng chỉ cần có người tin, chính là chân tướng.

====================

“Hoàng nhi làm như thế, thật sự khiến trẫm đau lòng, nàng dù có làm sai như thế nào, chung quy cũng vẫn là mẫu phi của ngươi a.” Trên đại điện không khí ngưng trọng, Kì Hủ Thiên ngồi ở trên cao, vẻ mặt thất vọng nói với thiếu niên đang quỳ sát ở trên mặt đất.

“Phụ hoàng! Nhi thần … Nhi thần không có.” Kì Mộ Thịnh ánh mắt sợ hãi cùng lo lắng phủ nhận.

“Đại hoàng tử làm sao còn chống chế, người trông coi ngục chỉ để ngươi một mình vào, sau khi ăn xong thức ăn do ngươi cấp, Hoa Phượng Cẩn mới chết, nếu không phải ngươi thì còn ai vào đây?” Có vị đại thần, thần tình giận giữ tiến lên trách cứ, hắn không nghĩ tới vị đại hoàng tử nhìn có vẻ yếu đuối này lại có thể làm ra chuyện như thế.

“Ái khanh nói đúng đấy, trẫm đã sai người đi điều tra, từ khi Hoa Phượng Cẩn bị đầy vào trong ngục, không có người nào khác đến thăm, chỉ có ngươi, đại hoàng nhi của trẫm là tiến vào thăm hỏi, cũng chỉ có ngươi, mang vào chén thuốc điểm tâm, nếu nói việc mẫu phi ngươi chết cùng ngươi không có quan hệ, ai có thể tin được?”

Kì Mộ Thịnh quỳ ở trên mặt đất, đối mặt với nghi ngờ của cả triều văn võ bá quan, còn có cả Phụ hoàng, hết đường chối cãi.

Hắn căn bản không dám tùy ý thăm hỏi, sợ việc của mẫu phi khiến Phụ hoàng phản cảm, cũng sẽ liên quan hại đến hắn, nhưng có ngày nghe thấy cung nhân lén nghị luận, nói hắn bất hiếu, mẫu phi gặp chuyện không may mà vẫn còn ra vẻ như trước kia, không một chút nào quan tâm. Sợ Phụ hoàng cũng sẽ có suy nghĩ như thế, liền thường xuyên mang vài thứ đi vào trong ngục thăm.

Hắn làm sao mà biết được, vì sao mẫu phi đang yên ổn lại chết chứ, lại còn là sau khi hắn đưa thức ăn vào? “Nhi thần thật sự không có … Nhi thần thật sự là oan uổng a! Là có người hãm hại ta, Phụ hoàng!” Nhất định là có người cố ý hãm hại hắn, cố ý làm cho hắn gánh chịu tội danh thí mẫu.

“Có người hãm hại? Không biết ngươi cảm thấy được là người phương nào hãm hại, lại vì sao phải hãm hại ngươi?” Kì Hủ Thiên mang theo nghi hoặc, hình như có chút không tin.

Kì Mộ Thịnh nghe vậy, cắn môi, do dự mở miệng nói: “Nói không chừng … nói không chừng là Nhị hoàng đệ, hắn thấy chính mình bị thất sủng, bị truyền là dị tinh, liền hãm hại nhi thần, bảo toàn chính hắn …” Vừa nói, ngữ thanh càng về sau càng trầm nhỏ lại.

Các vị đại thần nghe đại hoàng tử nói đến dị tinh hai chữ này, trong lòng đều nhẩy lên thình thịch, tin đồn dị tinh mặc dù đã truyền lưu khắp nơi, nhưng dù sao cũng là cấm kị trong cung, Đại hoàn tử không biết từ chỗ nào nghe được lại ở trước mặt mọi người nói toạc việc này, lại còn liên lụy ra Nhị hoàng tử vốn mất tích thần bí, bây giờ không biết bệ hạ sẽ có phản ứng gì, trong hai vị hoàng tử, ai mới là dị tinh kia a?

Che dấu sợ hãi ở trong lòng, các vị đại thần mắt dò xét liếc nhìn sắc mặt của quân vương, thấy hắn vẫn như cũ không vui không giận, sắc mặt thâm trầm, đều có chút đoán không ra tâm tư bệ hạ lúc này.

“Nga, ngươi nói là hắn hãm hại ngươi?” Kì Hủ Thiên nặng nề cười, ánh mắt không hề mang ý cười lại nhìn không ra là tức giận hay là đồng tình.

Kì Mộ Thịnh thấy tựa hồ có cơ hội xoay chuyển tình thế, ngẩng đầu mở to mắt vội vàng nói tiếp: “Thỉnh Phụ hoàng tra rõ, Nhi thần thật sự không có sát hại mẫu phi, Nhi thần là bị oan a.” Hắn vội vàng nói, hốc mắt cũng đỏ, chờ nói xong mấy câu đó nước mắt đã rơi xuống.

Nhìn lướt qua đủ loại thần sắc của quan lại, Kì Hủ Thiên mắt lạnh nhìn Kì Mộ Thịnh, chậm rãi mở miệng: “Từ sau lời đồn về dị tinh truyền ra, trẫm đã tống Minh Nhi xuất cung, hắn không ở trong cung, như thế nào có thể hãm hại ngươi? Hay là ngươi cảm thấy được, hắn sẽ giống như ngươi, dùng số tiền lớn thu mua thị vệ cung nhân trong cung để sử dụng, âm thầm mượn sức quan viên trong triều, để thay hắn làm việc?”

Lời vừa nói ra, nhất thời trên mặt Kì Mộ Thịnh một mảnh trắng bệch.

Mấy vị quan viên vốn định giúp hắn cầu tình cũng không dám mở miệng, chỉ sợ liên lụy đến mình.

Trong lúc nhất thời, không người dám hỏi, vì sao bệ hạ lại đem Nhị hoàng tử phái ra cung, lại đưa đi như thế nào, khi nào thì trở về, chỉ cảm thấy hiềm nghi về Đại hoàng tử càng thêm chắc chắn, tin đồn dị tinh, tội danh thí mẫu, rõ ràng đúng là do hắn gây nên.

Cảm giác được ánh mắt xung quanh nhìn hắn đã có sự thay đổi, Kì Mộ Thịnh cúi đầu, chính là chỉ có rơi nước mắt, trong miệng không ngừng giải thích: “Này đều là mẫu phi dạy ta, Nhi thần không biết, Nhi thần sai lầm rồi, cầu Phụ hoàng tha thứ … Việc mẫu phi không phải do Nhi thần làm, Phụ hoàng không nên …”

Nghe lời nói cầu xin tha thứ của hắn, trong mắt Kì Hủ Thiên lại chỉ có băng hàn, sát khí trong mắt càng nồng đượm, bỗng nhiên Lưu tổng quản đến gần cạnh hắn, thấp giọng nói gì đó, đưa ra một vật.

Các đại thần thấy bệ hạ đã có ý xử tử đại hoàng tử, đang chuẩn bị mở miệng phán tử, nhìn thấy lá thư trong tay lại không thấy nói gì nữa, liền dâng lên nghi hoặc, không biết trong lá thư Lưu tổng quản trình lên đến tột cùng viết cái gì.

Cẩn thận hướng người trên tòa thượng nhìn lại, chỉ thấy bệ hạ trầm ngâm trong chốc lát, cầm vật trong tay để vào trong lồng ngực mới mở miệng nói: “Nếu Minh Nhi thay ngươi cầu tình, trẫm liền tạm không giết ngươi, ngươi thân là Đại hoàng tử, âm thầm mượn sức quan viên mưu đồ gây rối, lại thí sát thân mẫu, trẫm tha cho ngươi không chết, phế bỏ hoàng tử vị của ngươi, một khi phế truất ngươi liền không thể ở lại trong cung, cho ngươi ba ngày chuẩn bị, đi Than Châu đi.”

Than Châu là chỗ hẻo lánh, ở gần sát với An Dương, thường xuyên có đạo phỉ lui tới, cũng không thái bình, tới nơi đó, có thể nói là mất đi hết thảy, cuộc đời này vô vọng. Có lẽ đối với một vị hoàng tử mà nói, xử phạt như vậy so với cái chết còn thống khổ hơn.

Ở nơi đó, Dị tinh liền không thể tiếp tục khơi mầm tai vạ, chỉ cần rời xa Thương Hách, xã tắc liền có thể không việc gì, Thương Hách liền xem như thái bình.

Đám thần tử phía dưới nghe xong lời nói bệ hạ của bọn họ, đều thập phần đồng ý. Lại nghe nói lá thư trên là do Nhị hoàng tử gửi tới, là vì đại hoàng tử cầu tình, trong lòng đều tán thưởng hắn nhân hậu.

Kì Mộ Thịnh tê liệt ngồi dưới đất, đờ đẫn không nói gì, chỉ có một mạt u hỏa giống như ở trong mắt lóe lên, rồi dần dần tĩnh lại thành tro tàn.

_____ HẾT CHÍNH VĂN CHƯƠNG 51 _____
Bình Luận (0)
Comment