Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 1

Chu Tài là một đồ tể có hiếu nổi danh trong trấn, một tay giết heo giỏi nức tiếng xa gần, người ở khắp nơi trong trấn đều thích đến mua thịt heo nhà Chu Tài.

Chu Tài trông cao lớn ngăm đen, một thân đầy cơ bắp, vẻ mặt hơi hung dữ, mỗi sáng sớm đều cầm chiếc dao sắc bén giết heo liên tục.

Mọi người không sợ Chu Tài, thích mua thịt heo của Chu Tài, tất cả đều vì Chu Tài có hiếu lắm. Chữ hiếu trong trấn ‘Trung Hiếu’ là thứ được coi trọng nhất, chẳng sợ ngươi tội ác tày trời, chỉ cần ngươi là hiếu tử có hiếu tâm, có lòng trung hiếu đều được người dân trong trấn quý mến. Năm Chu Tài bảy tuổi thì cha mất, là lão mẹ thân hình nhỏ xinh của hắn ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn lên, bởi vậy tiểu Chu Tài đặc biệt hiếu kính mẫu thân của mình. Trong mắt Chu Tài, lão mẹ chính là trời, lời lão mẹ nói đều phải nghe theo, lời lão mẹ nói luôn luôn đúng.

Hôm nay, lão mẹ Chu Tài gọi hắn đến bên đầu giường.

Chu lão mẹ đã bị bệnh nhiều năm, qua nhiều năm như thế đều dựa vào  Chu Tài dùng thuốc men kéo lại một mạng mới sống sót.

“Con à! Con đã 20 tuổi rồi, nên sớm thành gia!” Chu lão mẹ cầm tay Chu Tài, nói.

“Vâng, mẹ!” Chu Tài hệt như đứa trẻ ngoan, đứng thẳng tắp bên cạnh Chu lão mẹ, gật đầu.

“Miếng ngọc bội này là do người mười lăm năm trước được cha con cứu để lại, năm đó hắn nói cầm ngọc bội này đến nhà hắn có thể nhờ hắn làm giúp một việc.” Chu lão mẹ lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực, mở từng lớp vải ra, bên trong là một khối ngọc bội thượng hạng, trên ngọc bội có khắc một chữ “Lâu”.

“Người kia tên Lâu Đức Vọng, là trang chủ của Lâu Ngọc sơn trang. Con cầm lấy ngọc bội đến nhà hắn, bảo hắn tìm vợ cho con.” Chu lão mẹ cầm ngọc bội đặt vào tay Chu Tài.

Chu lão mẹ biết mình đã là đèn cạn dầu, trước khi đi vẫn không yên lòng về đứa con. Con trai vì bà, lấy tất cả tiền trong nhà đi chữa bệnh cho bà, cũng đã 20 rồi mà còn chưa cưới được người vợ nào, lần này bà đi bỏ mặc con trai một mình, cuộc sống trải qua thế nào đây! Bà không chết, nó có hiếu tâm, mọi người sẽ quan tâm chuyện làm ăn của nó, bà đi rồi, chuyện làm ăn sẽ ra sao?

Ôi! Vốn không định lấy ngọc bội yêu cầu người ta đáp trả nhân tình, vì tìm được người có thể chăm sóc sống hòa thuận cùng con trai, thôi đành vậy! Chu lão mẹ thở dài trong lòng.

“Dạ, mẹ. Con sẽ nhờ ông ấy giúp con tìm vợ trở về cùng hiếu kính mẹ.” Chu Tài nhét ngọc bội vào trong túi ở đai lưng, gật đầu.

“Khụ... Phải cùng vợ sống thật tốt, nghe lời vợ nói.” Chu lão mẹ ngồi dậy ho nhẹ, Chu Tài vội vàng đỡ bà nằm xuống.

“Mẹ, con sẽ nghe lời vợ. Mẹ nằm xuống trước, con đi rót nước cho mẹ.”

“Không cần đâu! Con trai, mẹ phải đi tìm cha con rồi!” Chu lão mẹ kéo tay Chu Tài.

“Mẹ, người không cần con trai sao?” Chu Tài nắm lấy tay Chu lão mẹ quỳ rạp xuống bên giường, hốc mắt bỗng đỏ hoe.

“Khụ... Sau này có vợ cùng với con... Khụ... Mẹ theo con đã lâu vậy rồi, giờ mẹ muốn đi tìm cha con... Khụ... Cha con đang đợi mẹ!” Chu lão mẹ nói ngắt quãng.

“Mẹ!” Nước mắt Chu Tài ào ào tuôn rơi.

“Khụ... Nhớ chôn cất mẹ bên phần mộ cha con, qua cúng tuần đầu của mẹ phải đi rước vợ con về... Khụ... Dẫn tới trước mộ phần để cha và mẹ nhìn qua...” Chu lão mẹ vừa nói xong thì tắt thở.

“Mẹ...” Chu Tài thấy lão mẹ ngừng thở, hắn gục bên mép giường gào khóc oa oa.

Chu Tài chôn Chu lão mẹ bên cạnh mộ cha, qua cúng tuần, liền mang một bao y phục, rời khỏi nhà đến Lâu Ngọc sơn trang tìm vợ. Mẹ đã nói qua cúng tuần phải đi tìm vợ, dù một khắc Chu Tài cũng không dám trì hoãn, muốn sớm đưa vợ về cho cha mẹ coi, hoàn thành lời dặn dò của mẹ, cùng vợ sống thật tốt.

Lâu Ngọc sơn trang ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, Chu Tài vội vã lên xe ngựa nhà mình, dọc đường hỏi thăm, đi hơn một tháng rốt cục cũng tới Lâu Ngọc sơn trang.

Người xe tấp nập cứ nối tiếp nhau băng qua cổng Lâu Ngọc sơn trang, trên đường Chu Tài nghe ngóng được trang chủ Lâu Ngọc sơn trang sắp đại thọ năm mươi tuổi, muốn mời các nhân sĩ giang hồ cùng quan lại quý tộc tới chung vui.

Ở trong mắt Chu Tài chỉ có mẹ hắn, mẹ hắn mất, trong mắt hắn giờ chỉ còn người vợ chưa bước vào cửa, người ta tới mừng thọ không liên quan gì đến hắn.

“Thiếp mời.” Gã sai vặt đứng tiếp khách trước cổng Lâu Ngọc sơn trang ngăn cản xe ngựa của Chu Tài.

“Không có.” Chu Tài khoanh chân ngồi trên xe ngựa, giọng nói ẩn chứa sự hung ác đã dọa cho gã sai vặt lùi lại một bước nhỏ.

“Trang chủ có lệnh, không có thiếp mời đều không được vào trang.” Gã sai vặt thấy sắc mặt Chu Tài càng ngày càng khó coi vẫn run rẩy nói ra quy định chi tiết trong trang.

“Ngạc! ” Chu Tài đột nhiên trừng mắt, con ngươi to như ngưu nhãn(mắt trâu) đang trợn tròn, hắn lấy đao giết heo luôn mang bên mình ra.

Ngạc: (Danh) Lời nói ngay thẳng, chính trực.◇Sử Kí: Thiên nhân nặc nặc, bất như nhất sĩ chi ngạc ngạc – Nghìn người vâng dạ, không bằng lời một người nói thẳng.

“Ngươi muốn làm gì?” Gã sai vặt lùi hai bước, há mồm kêu to.

“Ta tìm Lâu Đức Vọng.” Chu Tài lớn tiếng quát.

Nghe được ba tiếng “Lâu Đức Vọng”, mọi người ra vào xung quanh cũng ngừng lại, đồng thời nhìn về phía Chu Tài.

“Vị đại hiệp này, không biết tìm trang chủ nhà ta có chuyện gì?” Lâu thúc quản gia của Lâu Ngọc sơn trang đang ở bên kia tiếp khách, liền hướng về phía Chu Tài ôm quyền hỏi.

Chu Tài quan sát lão đầu trước mắt, là một quản sự. Thấy lão đầu có vẻ bề ngoài hiền lành không phải người xấu thì thò tay lấy miếng ngọc bội có khắc chữ “Lâu” trong ngực ra.

Lâu thúc vừa thấy ngọc bội, lập tức khom lưng trước Chu Tài rồi kêu lên đầy vui mừng, “Ân công, mời vào bên trong. Ta phải đi bẩm báo trang chủ của chúng ta.”

Lâu thúc vừa trả ngọc bội lại cho Chu Tài, vừa nói với gã sai vặt tiếp đãi Chu Tài trước, “Lâu Tiểu, mau đưa vị ân công này đến đại sảnh.”

“Dạ.” Gã sai vặt tên Lâu Tiểu gật đầu, dẫn Chu Tài cùng xe ngựa đi vào trong trang.

Người xung quanh nghe Lâu quản gia gọi kẻ mang khuôn mặt hung hãn kia là ân công đều rất tò mò, thấy Lâu quản gia một mực cung kính cũng muốn biết rõ đầu đuôi, bèn vội vàng lấy thiếp mời của mình ra thật nhanh để sớm được vào trang.

Vào hẳn trong trang, gã sai vặt dắt xe ngựa của Chu Tài vào chuồng ngựa. Chu Tài theo chỉ dẫn của gã sai vặt Lâu Tiểu đi thẳng vào đại sảnh.

Trang chủ Lâu Đức Vọng đã được Lâu thúc bẩm báo dẫn theo phu nhân chờ ở cửa đại sảnh nghênh đón Chu Tài.

“Ngươi là?” Lâu trang chủ vốn đang cực kích động vừa trông thấy Chu Tài thì nhất thời sửng sốt. Trong lòng thầm nghĩ: Người trước mắt nom hung ác, thoạt nhìn giống đạo tặc vào nhà cướp của, khác xa Chu Phát hào sảng chính khí cứu mình năm đó, không phải là đoạt ngọc rồi tới cửa gây chuyện chứ!

“Chu Tài.” Chu Tài nói xong, bèn móc ra một miếng ngọc bội.

Nghe Chu Tài nói chuyện cũng sát khí đầy mình, lòng Lâu trang chủ lại càng sinh nghi, nhận lấy ngọc bội nhìn kỹ, đúng là ngọc bội năm đó ông tặng, lại mở miệng nói, “Chu Phát là gì của ngươi?”

“Cha.” Chu Tài bắt đầu mất kiên nhẫn, lão già này hỏi lắm vậy, muốn trốn nợ à? Nhíu mày một chốc, nghĩ nếu dám quỵt nợ, sẽ lấy đao trên người ra, bất kể thế nào cũng nhất định phải đưa vợ về nhà.

Lâu trang chủ thấy Chu Tài đã bắt đầu toát ra lệ khí, lo lắng ngộ nhỡ đúng là con của ân công, đắc tội thì không tốt, liền cười ôn hòa nói, “Hiền chất đừng nổi giận, đây là chuyện lớn, không thể qua loa.” Vừa nói vừa mời Chu Tài vào đại sảnh, dâng trà từ từ hỏi han.

Lệ khí: Khí thế ác độc, tàn ác.

Trải qua một phen gặng hỏi, Lâu trang chủ đã xác định Chu Tài đúng là con của Chu Phát, nghe Chu Tài nói ân công và ân tẩu đã quy thiên, không khỏi thổn thức cảm thán một trận, Lâu phu nhân ở bên cạnh cũng cầm chiếc khăn lụa lau khóe mắt.

“Lần này tới đây, hiền chất muốn ta giúp gì cho ngươi? Cứ nói đừng ngại, Lâu Ngọc trang chủ nhất định dốc toàn lực tương trợ!”

“Mẹ trước khi lâm chung bảo ta tới Lâu Ngọc sơn trang tìm vợ.” Chu Tài nhắc đến lời phân phó của Chu lão mẹ, giọng nói liền hiền dịu hơn, ngay cả khuôn mặt hung dữ cũng ôn hòa đôi chút.

“Được. Hai ngày nữa là đại thọ năm mươi của ta, mấy ngày qua có rất nhiều khuê tú danh môn tới đây cùng người nhà, ngươi ở trong trang cứ đi lại tùy ý, coi trọng tiểu thư nhà nào thì nói với ta một câu, ta làm chủ cho ngươi.” Lâu trang chủ vuốt chòm râu dài nói. Tuy Chu Tài trông có vẻ dữ tợn, nhưng từ trong những lời nói vừa rồi cũng có thể nhìn ra đây là một người con có hiếu, người có hiếu tâm sẽ không phải kẻ ác.

Khuê tú danh môn: Chỉ người con gái thuộc gia đình quyền quý, danh giá

Chu Tài được Lâu thúc dẫn đến chỗ ở đã bài trí cẩn thận, trong đại sảnh Lâu phu nhân lo lắng nhìn Lâu trang chủ.

“Lỡ Chu Tài coi trọng con gái chúng ta, đến lúc đó phải làm sao đây?” Lâu phu nhân cầm khăn lụa lo lắng cất tiếng hỏi.

“Gả.” Lâu trang chủ đứng dậy, rời khỏi đại sảnh.

“Gả con gái cho một tên giết heo sao được, chẳng lẽ để con gái đi theo hắn cùng bán thịt heo hay sao?” Lâu phu nhân dậm chân oán giận nói.

Lâu phu nhân sinh cho Lâu gia tổng cộng 8 người con, 4 nam 4 nữ, đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi đã xuất giá, bây giờ khuê nữ chỉ còn lại thất nữ và bát nữ, một đứa 15 tuổi, một đứa 17 tuổi đều đến tuổi cập kê, lần này chuẩn bị tiệc thọ cũng là mượn cơ hội cho hai vị tiểu thư tìm kiếm hôn phu.

“Tiểu Lan, Tiểu Thúy, mau đi nói cho Thất tiểu thư và Bát tiểu thư, bảo bọn nó mà thấy Chu Tài kia thì phải đi đường vòng.” Càng nghĩ càng không yên, Lâu phu nhân gọi nha hoàn tùy thân tới căn dặn vài câu.

Bên này Lâu phu nhân lo lắng đề phòng, bên kia Chu Tài đã được Lâu thúc an bài ở viện tử tốt nhất trong Lâu Ngọc sơn trang, lại phái hai gã sai vặt và nha hoàn đi theo hầu hạ.

Chu Tài tắm rửa, ăn cơm xong, để hai gã sai vặt và nha hoàn ở lại trong viện tử, một mình đi loạn khắp Lâu Ngọc sơn trang rộng lớn, trông thấy ai vừa mắt thì cứ chọn về nhà làm vợ.

Tốn nửa ngày trời, mọi người trong trang ai cũng biết Chu Tài cao to tráng kiện, tướng mạo hung ác là con của ân công Lâu trang chủ, muốn ở trong trang chọn vợ. Lâu trang chủ lại lên tiếng, bất luận Chu Tài coi trọng tiểu thư nhà nào, Lâu Ngọc sơn trang cũng sẽ cố gắng hết sức hoàn thành yêu cầu của hắn.

Kết quả là, Chu Tài đi đến đâu, nhóm thiên kim tiểu thư đánh chủ ý lên mấy vị công tử trong Lâu Ngọc sơn trang vẫn thoát thân nhanh chóng nhờ sự che chở của nha hoàn. Bọn nha hoàn trong trang cũng lo sợ bị Chu Tài chọn trúng, ngày nào đó hắn không có thịt heo bán mà lấy các nàng để bán thay thịt heo thì tính sao, vừa trông thấy Chu Tài gương mặt đã tái nhợt toàn thân run rẩy.

Chu Tài dạo bước trong trang một hồi lâu, thấy ai cũng run lẩy bẩy, cơn tức giận trào dâng trong lòng, dứt khoát trở về viện tử ngủ cho đã.
Bình Luận (0)
Comment