Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 8

Edit: Mều

Beta: Tuyết

Mỗi người mang theo tâm tư khác nhau, Chu Tài cùng Lâu Ngọc đi xuống núi.

Dưới chân núi cánh đồng ruộng trước mắt Lâu Ngọc đã khuất dần chỉ còn lại một màu xanh thăm thẳm, cả đoạn đường Lâu Ngọc chỉ nghĩ đến việc tối nay làm sao mới tránh được tình trạng xấu hổ này rồi cao chạy xa bay...

Cách màng che mặt Chu Tài nhìn không ra tâm tư Lâu Ngọc, gắng đuổi theo Lâu Ngọc đang bước đi như bay, nghĩ đến tối nay có thể ôm vợ nằm trên giường, toàn thân liền tràn đầy sức lực...

Nửa đoạn đường dài cũng chỉ đi mất một lúc, huống chi bao quanh trấn Trung Hiếu bốn phía đều là núi sông! Rất nhanh hai người liền về nhà.

Cửa vừa mở ra, Tiểu Bạch lập tức chạy ra, đến bên Lâu Ngọc vui vẻ rung đùi đắc ý, thấy Lâu Ngọc không để ý đến nó, liền cắn ống quần Lâu Ngọc kéo hướng ra cổng.

“Vợ, chó con buồn sinh hư, nó muốn ra ngoài chơi!” Chu Tài là điển hình kiểu người yêu ai yêu cả đường đi, sau khi biết Tiểu Bạch là sủng vật Lâu Ngọc nuôi đã nhiều năm, cho nên đối với nó vô cùng tốt. Lúc này thấy nó muốn ra ngoài liền nói với Lâu Ngọc, hi vọng Lâu Ngọc cùng nó đi ra ngoài dạo một chút.

Trong lúc một người một chó còn đang giằng co, ngoài sân đã truyền đến một thanh âm kiều mị, “Ái chà chà... Ta đã tới, không ra đón tiếp sao?”

Chú Tài thấy thân hình Lâu Ngọc thoáng cứng đờ, cho là cừu gia tới, ném gánh trên vai xuống, rút ra con dao giết heo bên hông đứng chắn trước mặt Lâu Ngọc. Ra khỏi nhà một chuyến hắn cũng hiểu giang hồ yêu thích chém chém giết giết, vợ hắn lại còn là người của Lâu Ngọc sơn trang, nói không chừng nhạc phụ đắc tội với ai đó khiến người ta tìm đến cửa để báo thù cũng là điều có thể! Nhớ năm đó, nhạc phụ chính là bị cừu nhân ám toán nên trọng thương, cuối cùng được cha giấu dưới đống rơm rạ mới bảo vệ được một mạng!

“Đây là đạo đãi khách sao? Vừa biết chuyện hôn sự của ngươi ta liền không ngừng thúc ngựa tới chúc mừng ngươi đó! Giờ lại bị người cầm dao mổ heo đe dọa, ta thật không muốn sống mà! Hic hic...” Trong sân đáp xuống một nam tử trẻ tuổi yêu mị mặc bạch y, cầm đai lưng màu đỏ lau khóe mắt vốn không hề có lệ bắt đầu tỏ vẻ đáng thương than khóc kể lể!

Tiểu Bạch buông gấu quần Lâu Ngọc, chạy đến bên cạnh nam nhân yêu mị, cọ cọ chân thấp giọng kêu.

“Vẫn là con chó nhỏ mày tốt nhất, không giống mấy người kia! Hừ! Nhi tử gả ra ngoài, như bát nước đổ đi! Tiểu tử không có lương tâm!” Nam nhân ôm lấy Tiểu Bạch Cẩu từ trên mặt đất, tức giận bất bình nói, dứt lời đôi mắt phượng quyến rũ trợn mắt liếc nhìn Lâu Ngọc được Chu Tài che chắn phía sau.

“Sự phụ, chỉ một mình ngài sao? Sư bá đâu?” Lâu Ngọc ở phía sau Chu Tài đi ra, cúi người chào hỏi nam nhân.

“Hừ! Đừng nhắc đến cái tên người chết kia trước mặt ta! Sau này, ta đi dương quan đạo của ta, hắn đi âm quan đạo của hắn!” Nam nhân tức giận nói, dứt lời liền ôm Tiểu Bạch đi vòng qua Lâu Ngọc và Chu Tài bước vào phòng.

“Vợ, đó... đó là sư phụ ngươi?” Chu Tài nhìn Lâu Ngọc ngạc nhiên hỏi, “Sư phụ thật trẻ tuổi!”

“Sư phụ năm nay mới 35 tuổi! Được người giang hồ gọi là Bất Tử Tiên, tên thật là Thượng Quan Nhàn!” Lâu Ngọc nói xong, trong lòng có chút hối hận: Ta đã sắp rời đi rồi, lại đi cho cho hắn biết những thứ này để làm gì chứ?

“Sư phụ đi cả đoạn đường, nhất định là mệt rồi, ta đi ra ngoài mua thức ăn trở về làm cơm.” Chu Tài vừa nói liền sải bước ra khỏi nhà.

Lâu Ngọc nhìn Chu Tài đã rời khỏi, đứng trong sân một mình, nghĩ tới việc vào trong nhà phải ứng phó với vị sư phụ tính tình trẻ con ầm ĩ với sư bá mà chạy đến đây lại cảm thấy đau đầu. Trên đời này có thể làm cho Lâu ngọc nhức đầu cũng chỉ có ba người: Một là sư phụ y, tính tình bất định thích gây phiền phức làm chuyện xấu hai là mẫu thân, một khóc hai nháo ba thắt cổ ba là Chu Tài, hoành trùng trực chàng quấn quýt không rời, luôn khiến cho tâm tình bình tĩnh của y xuất hiện dao động không nên có...

Tùy ý xông loạn không hề cố kỵ. Xuất xứ từ truyện Thủy Hử.

Lâu Ngọc nhìn đống đồ Chu Tài vừa ném xuống rơi đầy trên mặt đất liền nhặt lấy bỏ vào trong thùng.

“Ngọc nhi, sư phụ khát nước, mau mang chén nước ra cho vi sư!” Trong nhà truyền đến giọng nói của Thượng Quan Nhàn.

Lâu Ngọc vào phòng, cởi mũ xuống đặt trên ghế, vào phòng bếp lấy chén rót nước cho Thượng Quan Nhàn rồi đi ra ngoài.

“Ngọc nhi, có phải con muốn rời đi ngay lúc này không?” Thượng Quan Nhàn uống một hớp, ngồi một bên nhìn Lâu Ngọc hỏi.

“Phải.” Lâu Ngọc đáp. Y từ lúc sáu tuổi đã bái Thượng Quan Nhàn lúc đó mới mười tám tuổi làm sư phụ, hai người sớm chiều ở chung cũng hơn mười năm, đối với tâm tư của mình, thân là sư phụ Thượng Quan Nhàn rất dễ dàng có thể đoán ra được, y cũng không cần thiết phải dấu diếm!

“Nhân sinh vội vã mấy chục năm, muốn tìm một người toàn tâm toàn ý yêu con không dễ dàng đâu!” Thượng Quan Nhàn uống một hớp, nắm lấy dây lưng dài phiêu động vẻ mặt bi thương u sầu thở dài nói.

“Sư phụ, vậy ngài cùng sư bá thì sao? Chẳng phải là chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên sao? Ngài vì cái còn muốn chạy?” Lâu Ngọc nhìn Thượng Quan Nhàn, từ từ mở miệng nói.

“Khụ... khụ... ” Thượng Quan Nhàn nghe Lâu Ngọc nói liền dùng tay áo che miệng bắt đầu giả ho, một hồi lại nói, “Chuyện này không giống nhau! Sư bá ngươi quản ta rất chặt, không có tự do!”

“Sư phụ, ngài có phải lại chạy đến phố mỹ nhân hay không!” Lâu Ngọc nhìn Thượng Quan Nhàn, nhàn nhạt hỏi.

Tật xấu nhất của Thượng Quan Nhàn là thích đi dạo phố hoa, Thượng Hoa Lâu, du hoa phường...

“Mấy mỹ nhân mềm mại đến từ phố mỹ nhân, ta...ta chỉ là đi xem một chút, ta lại không làm... Làm chuyện xấu!” Thượng Quan Nhàn ấp úng giảo biện nói, nói xong liền giả bộ ngáp vài cái, nói, “Sư phụ mệt rồi, mau chuẩn bị giường cho sư phụ!”

Lâu Ngọc bất đắc dĩ nhìn sư phụ nhà mình: Mỗi lần sư phụ làm sai đều chỉ kiếm cớ trốn tránh, chạy loạn!

“Vợ, ta đã về!” Lâu Ngọc đứng dậy đang chuẩn bị đi sắp giường cho Thượng Quan Nhàn, ngoài phòng đã vọng đến tiếng nói của Chu Tài.

“Vợ, sao không để cho sư phụ ngồi? Đứng mệt!” Chu Tài mang theo bao lớn bao nhỏ vào nhà, nhìn thấy hai người đang đứng bên trong, lên tiếng nói.

“Chu Tài, sư phụ chạy mệt cả đoạn đường rồi, trước nghỉ ngơi một chút! Đợt khi nào làm xong cơm tối hãy gọi sư phụ!” Thượng Quan Nhàn giả bộ mệt mỏi không chịu nổi, giơ tay áo nói.

“Vâng, sư phụ! Con đi sửa soạn phòng cho ngài!” Chu Tài đặt đồ trên tay xuống, vào căn phòng trước đây của Chu lão mẹ dọn dẹp.

Đợi đến khi Chu Tài dọn xong phòng, Thượng Quan Nhàn thong dong đi vào nghỉ ngơi. Tiểu Bạch vui vẻ đi theo sau Thượng Quan Nhàn vào phòng.

“Vợ, ngươi nấu cơm, ta đến chỗ Lưu lão đầu chọn thịt heo cho ngày mai!” Chu Tài đứng ở phòng khách nói với Lâu Ngọc, nói xong cầm cân đòn ra cửa!

Biết tối này không thể rời khỏi được, Lâu Ngọc chỉ đành phải cầm đồ ăn Chu Tài vừa mua đi vào phòng bếp.

Mặt trời chiều đã ngả về tây, ánh nắng ban chiều chiếu khắp bầu trời.

Chu Tài về đến nhà nhìn thấy trên bàn đầy món ăn, hỏi Lâu Ngọc đang bưng bát đũa ra, “Vợ, thật nhiều món ăn!”

“Sư bá tới!” Lâu Ngọc để bát đũa xuống.

“Người đâu?” Chu Tài nhìn quanh, trong nhà không có ai mà!

“Ở trong phòng sư phụ!” Lâu Ngọc vừa nói vừa đi vào phòng bếp.

“À!” Chu Tài đáp một tiếng đi tới phòng Thượng Quan Nhàn, tính gọi hai người ra ăn cơm.

Chu Tài thấy cửa phòng mở, liền nhấc chân đi vào, đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, nhất thời trợn mắt há hốc mồm...

Bên trên giường, hai người đang dây dưa, một người là sư phụ Lâu Ngọc, người kia không nhận ra, đoán rằng có lẽ là sư bá theo lời Lâu Ngọc nói. Lúc này, sư bá nằm trên người sư phụ, sư phụ hai tay vòng quanh cổ sư bá, hai người miệng đối miệng hôn nhau...

Chu Tài đỏ mặt chạy ra phòng...

“Đệ đùa giỡn hư hỏng, biết rõ hắn đi vào lại lôi kéo ta không tha!” Vương Hổ mạnh mẽ hôn Thượng Quan Nhàn một hồi, giọng nói mang theo sủng nịnh.

“Huynh không muốn sao?” Thượng Quan Nhàn hờn dỗi, vươn đầu lưỡn hồng nhạt lướt qua đôi môi dày của Vương Hổ.

“Đệ còn như vậy, tối nay cũng không cần ăn cơm tối Ngọc nhi làm!” Giọng nói Vương Hổ hơi khàn ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ tươi mê người của Thượng Quan Nhàn.

“Ha hả... Sắc quỷ... ” Thượng Quan Nhàn cười đùa đẩy Vương Hổ đang áp trên người mình, chỉnh lại y phục cùng đầu tóc, đứng ở cửa phóng cho Vương Hổ một cái mị nhãn, “Ra ăn cơm tối! Sư huynh! Ha ha...” Vương Hổ từ trên giường đứng lên, sửa lại y phục trên mình, nắm lấy tay Thượng Quan Nhàn đi vào phòng ăn.
Bình Luận (0)
Comment