Thiếu Niên Ca Hành

Chương 112

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Hai người lao nhanh trên đường.

Một người mặc áo đen, một người mặc áo lục, chính là Đường Liên và Diệp Nhược Y chạy thoát khỏi Đường môn ngày đó. Sắc mặt Diệp Nhược Y tái nhợt, rõ ràng sức khỏe không theo kịp, bước chân đã chậm đi nhiều. Đường Liên nhìn sang phía cô, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng: “Diệp cô nương, cô có khỏe không?”

Diệp Nhược Y lắc đầu: “Không sao. Ta...” Vừa nói xong đôi chân Diệp Nhược Y bỗng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Đường Liên vội vàng ngừng lại, giơ tay bắt mạch Diệp Nhược Y, tuy về mặt y đạo hắn không được coi là đại sư gì nhưng dẫu sao cũng đi theo Tư Không Trường Phong và Đường Liên Nguyệt, có nghiên cứu, không khỏi kinh hãi tới biến sắc: “Sao mạch đập lại loạn thế này!”

Diệp Nhược Y cố gắng đứng lên: “Không được. Bọn họ sắp tới rồi.”

“Chúng ta đã tới.” Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới.

Đường Liên ngẩng đầu lên, chỉ thấy bốn bóng đen lướt qua bên cạnh bọn họ, ngăn trước mặt bọn họ.

Cầm đầu là một người Đường Liên hết sức quen thuộc, chính là người chấp chưởng của ba mươi sáu phòng nội gia Đường môn, cao thủ được Đường môn công nhận chỉ dưới Đường Liên Nguyệt trong đồng lứa - Đường Hoàng.

“Sư thúc.” Đường Liên hạ giọng gọi.

“Theo ta về, ta sẽ nói với lão gia tử, ông ấy sẽ không trị tội ngươi.” Đường Hoàng chậm rãi nói.

Đường Liên im lặng cả nửa ngày rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Đường Hoàng nhướn mày: “Ngươi muốn trái lệnh sư môn hay sao?”

Đường Liên cười khổ đáp: “Nhưng ta lại có tới hai sư môn.”

“Nhưng ngươi họ Đường.” Đường Hoàng lạnh lùng đáp.

“Vì sao nhất định phải làm như vậy? Đường môn thật sự định làm chuyện bội tín bội nghĩa hay sao?” Đường Liên xiết chặt nắm tay.

Đường Hoàng thở dài: “Đường Liên, đây không phải việc ngươi nên nghĩ. Bọn lão gia tử có tính toán của họ, thân là đệ tử Đường môn, chỉ cần biết cách vâng lời là được.”

“Nhưng Bách Lý sư phụ nói với ta, trước khi làm mọi việc đều phải hỏi tâm.” Đường Liên chậm rãi đáp.

“Đủ rồi.” Đường Hoàng cả giận quát: “Đường Liên, ngươi nên nhớ mình họ Đường, Đường trong Đường môn! Từ nay trở đi ngươi không còn quan hệ gì với Tuyết Nguyệt thành nữa!”

“Đường Liên.” Diệp Nhược Y đột nhiên hạ giọng gọi một tiếng.

Đường Liên quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Diệp Nhược Y tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, cánh tay lấp loáng ánh sáng đỏ, Diệp Nhược Y hạ giọng nói: “Đường Liên, cầm lấy tay ta.”

Đường Liên lắc đầu, trầm giọng nói: “Ngươi tuyệt đối không được vận công. Với tình trạng hiện tại của ngươi, ngươi sẽ chết!”

“Đường Liên!” Đường Hoàng bước tới một bước nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ngươi vẫn luôn là đệ tử mà Đường môn hài lòng nhất, mong rằng ngươi không lựa chọn sai lầm.”

Đường Liên đột nhiên cúi người, giơ tay bế Diệp Nhược Y lên, lạnh lùng nhìn Đường Hoàng: “Ta sẽ chọn đúng.”

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt Đường Liên tỏa ra ánh sáng như chim ưng.

Đường Hoàng cả kinh, tay trái vung lên, ba mũi Long Tu châm xé gió bay tới.

Đường Liên đột nhiên nhảy lên, lướt ngang qua bên cạnh Đường Hoàng, thân pháp vô cùng mau chóng. Đường môn giỏi ám khí, độc thuật, nhưng mặt khinh công lại không có thành tựu gì lớn. Thân pháp này của Đường Liên được truyền thụ từ đại thành chủ Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân - Nhất Túy Thiên Lý.

“Ngăn hắn lại.” Đường Hoàng quay người lại gầm lên.

Ba đệ tử Đường môn sau lưng đồng thời xuất thủ, bàn tay lấp loáng ánh bạc. Ba người cùng lấy vũ khí cận chiến đứng đầu Đường môn - Chỉ Tiêm nhận.

Nhưng vẫn không ngăn nổi Nhất Túy Thiên Lý của Đường Liên, bộ áo đen lướt qua không nhiễm chút bụi trần, căn bản không để ba người trong mắt.

“Các ngươi thấy đấy, đây là chênh lệch giữa các ngươi và Đường Liên.” Đường Hoàng xoay người, hạ giọng nói: “Cùng là đệ tử chung lứa trong Đường môn, các ngươi kém hắn quá xa.”

Ba người kia không nói gì, chỉ vung tay áo, ba mũi Truy Vũ tiễn đuổi theo Đường Liên.

Đường Hoàng nhảy lên, đứng trên thân cây, trường bào bay phấp phới, ánh mắt lạnh băng, cao giọng hét lớn: “Đường Liên!”

Thân hình Đường Liên chấn động, sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Tay phải Đường Hoàng mớ ra, một chiếc phi luân nhanh chóng xoay tròn trong tay hắn.

Phi luân đoạt hồn, Diêm La lấy mạng.

Ám khí Đường môn - Luân Nhập đạo.

Hắn có thể trốn được một đòn toàn lực của cao thủ đệ nhị Đường môn thế hệ trước không? Đường Liên trong lòng phát lạnh, không dám nghi nhiều, chỉ có thể nói khẽ với Diệp Nhược Y: “Diệp cô nương, sử dụng thân pháp Nhất Túy Thiên Lý, chân khí của ta cùng lắm chống đỡ được một chốc. Đến lúc đó để ta ngăn bọn họ lại, cô cố gắng chạy thẳng về trước. Thân phận của cô rất đặc biệt, tìm doanh trại gần đây nhất, bọn họ sẽ bảo vệ cho cô.”

Lúc này Đường Hoàng vung mạnh tay phải, phi luân vàng kim xoay tròn xé gió bay tới, tiếng gió gầm thét như tiếng quỷ thần kêu khóc, nhanh chóng đánh thẳng về phía Đường Liên.

Đường Liên lại tung người, nhưng cảm thấy tiếng xoay tròn sau lưng càng lúc càng gần, hắn thở dài, dùng sức lực cuối cùng trên người định ném Diệp Nhược Y về phía trước: “Diệp cô nương, cẩn thận!”

Ngay lúc này, lại thấy trước mặt hiện lên một bóng trắng, một người ngăn cản phía sau Đường Liên, ống tay áo phất phơ, áo bào trắng múa lượn như thần nhân,. Hắn chắp tay trước ngực, trước mặt bỗng hiện lên một tấm chắn vô hình, cứng rắn ngăn cản phi luân kia lại.

“Đã lâu không dùng loại võ công này, làm ta thở nhẹ một tiếng đấy.” Người mặc áo bào trắng hơi cúi đầu, ánh mắt mang theo chút ý cười: “A Di Đà Phật.”

“Bàn Nhược Tâm Chung thần thông của Phật môn?” Đường Hoàng nhíu mày, trầm giọng nói.

“Ồ, đây chẳng phải đại sư huynh Tuyết Nguyệt thành ư? Đã lâu không gặp.” Người mặc áo bào trắng xoay người lại nhìn Đường Liên, chỉ thấy gương mặt hắn tuấn tú, nhưng đầu trọc lốc không một sợi tóc.

“Vô... Diệp An Thế.” Đường Liên kinh ngạc nói.

Vô Tâm cười nói: “Ở Thiên Ngoại Thiên ta mới là Diệp An Thế, nếu đã vào Trung Nguyên, cứ gọi ta là Vô Tâm đi.”

“Sao ngươi lại tới đây?” Đường Liên hỏi.

Vô Tâm thở dài: “Nghe giọng điệu này là không muốn ta đến đây mà, Tuyết Nguyệt thành các ngươi vẫn lo lắng về tên tiểu ma đầu ta đây. Thôi ta đi đây, nhưng một cô bé như hoa như ngọc thế này khéo sẽ bị bọn họ giết chết đấy.”

Đường Liên cười khổ nói: “Ngươi có thể giống hòa thượng một chút được không? Nói chuyện đứng đắn chút đi?”

“A Di Đà Phật, tiểu tăng đã hoàn tục từ lâu rồi, tuy ta vẫn tên là Vô Tâm nhưng hiện giờ ta là tông chủ của Thiên Ngoại Thiên đấy.” Vô Tâm đột nhiên xoay người nhìn đám người Đường Hoàng, ngạo nghễ nói: “Ta lợi hại lắm đấy.”

Đường Hoàng cười lạnh: “Hóa ra là con trai của giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi, lần trước thả ngươi chạy về Tuyết Nguyệt thành, không ngờ lần này còn dám chạy về Trung Nguyên.”

“Thả ta về?” Vô Tâm cười, vung nhẹ tay, phi luân vẫn đang xoay tròn tại chỗ đột nhiên bay trở lại: “Chỉ bằng ngươi?”

Đường Hoàng nhẹ nhàng nhảy lên, thân cây dưới chân bị chém thành hai nửa, hắn tung người nhảy về phía sau, hạ xuống dưới đất.

“Còn không mau chạy đi!” Vô Tâm đột nhiên xoay người, thân hình phát động, lao nhanh về phía trước.

Đường Liên vội vàng đuổi theo, không nhịn được châm chọc hắn: “Chẳng phải ngươi bảo mình rất lợi hại à? Sao còn chạy?”

Vô Tâm nhún vai, chẳng hề để ý đáp: “Vậy ngươi muốn sao, giết sư thúc của ngươi à?”

Đường Liên thầm rùng mình, không nói gì, im lặng chạy về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment