Thiếu Niên Ca Hành

Chương 175

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Tô Mộ Vũ đột nhiên thu kiếm.

Tạ Thất Đao vừa giơ đao lên cũng dừng tay.

Bọn họ nhìn người trước mắt. Hai người họ dây dưa với đám người Lôi Vô Kiệt, Đường Liên lâu như vậy chính là đợi người này ra tay. Bọn họ đã nghe rất nhiều chuyện liên quan tới người này. Bọn họ đi chuyến này chính là vì hắn. Mục đích có hai, một là xách nhận thân phận của hắn, hai là giết chết hắn.

Người trước mắt cầm một cây trường côn, trên trường côn vẽ đầy dấu ấn phù kỳ quái. Hắn lướt qua bên cạnh Lôi Vô Kiệt, ngăn phía trước Lôi Vô Kiệt, ép lui Tô Mộ Vũ, kinh động Tạ Thất Đao, chỉ dựa vào hai chữ -

Bá đạo.

Không chỉ là vẻ bá đạo của cao thủ võ lâm, còn là vẽ bá đạo bễ nghễ thiên hạ của vương giả!

Rốt cuộc Tiêu Sắt cũng rút thanh trường côn bên hông, thanh trường côn đó rất dài, đầu côn là một viên ngọc lấp loáng ánh sáng đỏ máu, trên thân côn vẽ đầy ấn phù, như muốn trấn áp ma quỷ trong côn.

“Vô Cực côn.” Tạ Thất Đao đi tới bên cạnh Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Nghe nói dưới côn này có rất nhiều vong hồn, là cây côn cực hung, cho nên phải dùng ấn phù phong tỏa.”

“Trước kia luôn là các ngươi che trước mặt ta, lần này, tới phiên ta bảo vệ các ngươi.” Tiêu Sắt nắm lấy trường côn, ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Vũ và Tạ Thất Đao, nhưng lời này lại nói với đám người Lôi Vô Kiệt.

Diệp Nhược Y cảm thấy máu huyết toàn thân như sôi trào, trong lòng hét lớn: Đúng thế, đúng thế. Đây mới là Tiêu Sắt mà cô biết năm xưa! Là Tiêu Sắt bễ nghễ thiên hạ, không để ai trong mắt!

“Tiêu Sắt, nhưng ngươi!’ Tư Không Thiên Lạc vội vàng la lên. Chỉ cho bọn họ mượn nội lực thôi, Tiêu Sắt đã hôn mê mấy ngày, làm sao là đối thủ của hai vị gia chủ Ám Hà đây.

“Không phải lo.” Tiêu Sắt quay lại nhìn Tư Không Thiên Lạc, cười nói.

Tiêu Sắt rất ít khi cười, thi thoảng mỉm cười cũng là giễu cợt nhiều hơn vui vẻ. Nhưng nụ cười này lại rất ôn nhu, ấm áp như ánh mặt trời sau giờ ngọ, ôn nhu như ánh trăng giữa đêm khuya, như giọt sương trên chiếc lá sớm mai, trong trẻo và tinh khiết.

Khoảng khắc đó, Tư Không Thiên Lạc nhìn tới ngây ngẩn.

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Sắt đã quay đầu đi, ánh mắt đột nhiên thay đổi, không còn vẻ ôn nhu nữa mà trở nên hung ác. Chiếc áo xanh trên người hắn bỗng bay phất phới, khí thế còn cao hơn một bậc so với Lôi Vô Kiệt cưỡng ép vận Hỏa Chước thuật lên cảnh giới cao nhất!

“Tiêu Sắt, quả nhiên ngươi là cao thủ.” Lúc này Lôi Vô Kiệt mới ngã xuống đất: “Nhưng sao đám cao thủ các ngươi không ra sân sớm một chút? Cứ nhất quyết chờ tới lúc ta không đi nổi nữa mới ra làm anh hùng!”

“Ta cũng muốn ra làm anh hùng sớm một chút.” Chân khí của Tiêu Sắt lại bùng lên, tấm áo xanh tung bay theo làn gió: “Nếu không chết.”

Đường Liên cả kinh, hai mắt trợn tròn: “Tiêu Sắt bước thẳng vào Tiêu Dao Thiên Cảnh!”

Tiêu Sắt đột nhiên nâng côn, trường côn nổ tung giữa không trung như một đóa hoa.

Một đóa hoa côn, hai đáo hoa côn, ba đóa hoa côn!

Chớp mắt đã hóa thành mười đóa, trăm đóa.

Ngàn đóa vạn đóa!

"Quả nhiên ngươi là Tiêu..." Tạ Thất Đao nhìn kia đóa hoa côn kia, quát lên.

“Phải! Ta là...” Không đợi Tạ Thất Đao nói xong, Tiêu Sắt đã đáp lời. Hắn nhảy lên, đánh thẳng xuống đầu Tô Mộ Vũ và Tạ Thất Đao.

Con ngươi Tô Mộ Vũ đột nhiên co chặt, xoay người đâm ra một kiếm, mũi kiếm đầy sắc bén.

Bắp thịt toàn thân Tạ Thất Đao căng phồng, nâng thanh trường đao liều mạng vung lên, thân đao cuốn lên cuồng phong ầm ầm.

Nhưng không đủ, vẫn không đủ.

Không đủ ngăn chiêu côn này của Tiêu Sắt!

Chiêu côn này kinh khủng như diệt thiên diệt địa, diễm lệ tới phong hoa tuyệt đại, bá đạo tới không thể chống nổi, và, không có tung tích gì để thăng dò.

Một côn đánh ra, vô cùng vô tận, không có điểm cuối.

Vô Cực Nhất Côn!

Tô Mộ Vũ lui ngay lại, Tâm kiếm vang lên không ngừng, suýt nữa tuột khỏi tay.

Tạ Thất Đao cũng lui lại, tay cầm đao run rẩy không ngừng. Đây là lần thứ hai ngươi cảm nhận được mùi vị đó, lần trước là khi Lý Hàn Y bước vào Thần Du Huyền Cảnh vài lần, đánh ra một kiếm giữa lúc sinh tử. Mùi vị tử vong, vô cùng nồng đậm!

Côn đầu thu lại, Tiêu Sắt bỗng ngừng một chút, côn chỉ lên trời, ánh mắt nhìn xuống đất. Khoảnh khắc hắn ngừng lại, thời gian như bỗng dừng trôi.

Mọi người ở đây bỗng có một ảo giác, cứ như cả đất trời biển cả chỉ còn lại bóng một người áo xanh, một thanh trường côn.

Sau khoảnh khắc hỗn độn, vạn vật ngưng trệ, lại thấy thanh trường côn múa lên một đóa hoa, trên hoa có ánh sáng hé lộ.

Thời gian lại tiếp tục.

Là côn thứ hai!

Lại đánh thẳng xuống đầu!

“Lui!’ Tô Mộ Vũ quát lớn.

“Giết!” Nhưng Tạ Thất Đao lại lao thẳng tới, vung mạnh thanh đao, hắn tên là Tạ Thất Đao vì giết người chưa bao giờ dùng quá bảy đao. Truyền thuyết của hắn đã kết thúc với Lý Hàn Y, nếu muốn truyền thuyết trở lại cần giết một người quan trọng hơn. Người trước mắt chính là cơ hội của hắn, không hề do dự vung ra đao mạnh nhất của mình.

Đao thứ bảy, Sát Thần.

Một côn đánh ra như phá tan làn mây, mang theo khí thế của cả đất trời biển cả!

Một đao như giết người nơi tuyệt địa, mang khí thế sát thần diệt quân!

Côn đao giao nhau, chỉ chớp mắt sau đã chỉ thấy bóng côn, không thấy ánh đao!

Một bàn tay bắt lấy cổ áo Tạ Thất Đao, đột nhiên kéo hắn về phía sau, một chiêu kiếm lấp lánh hàn quang đánh ra, chặm mũi côn kia lại.

Nếu là kiếm bình thường, chắc đã gãy thành từng khúc từ lâu.

Thế nhưng đây lại là thanh kiếm hạng ba thiên hạ - Tâm kiếm.

Nhưng vẫn bị thanh trường côn kia ép lui.

Lui ba bước.

Tiêu Sắt tiến tới ba bước.

Lui sáu bước.

Tiêu Sắt lại bước tới sáu bước!

Thiên hạ đệ nhất khinh công - Thừa Phong Đạp Vân bộ, thiên hạ đệ nhất côn pháp - Vô Cực côn, thế gian liệu có bao người chống được?”

“Phá!” Tạ Thất Đao đột nhiên quát lớn, trường đao trong tay lập tức vỡ thành bảy mảnh. Hắn lại tiến tới một bước, vung tay, bảy mảnh đao bắn thẳng về phía thanh trường côn kia.

Nếu một thanh đao không ngăn được, vậy ta dùng bảy thanh.

Không, chín thanh!

Còn hai quyền, dùng quyền làm đao.

“Rơi!’ Tiêu Sắt vung trường côn quanh người, đứng thẳng.

Cuối cùng thu côn lại.

Bảy mảnh đao cắm trước mặt hắn.

Tạ Thất Đao và Tô Mộ Vũ lui lại mười bước, đứng thẳng người. Hai ống tay áo của Tạ Thất Đao đã nát bấy, cánh tay đã đầy máu tươi. Hắn thở hổn hển, không nói được thành lời. Đánh với Lý Hàn Y đã khiến thanh trường đao theo hắn vài chục năm vỡ nát, giờ đánh với Tiêu Sắt lại gãy mất một thanh. Bất luận kết quả cuối cùng của trận chiến này ra sao, từ nay về sau trên giang hồ sẽ không còn truyền thuyết về Tạ Thất Đao.

Còn thiếu niên trước mặt hắn mới khoảng hai mươi, thế nhưng chỉ một côn đã ép hai vị gia chủ Ám Hà chỉ có đường chống đỡ. Cho dù trước đó bọn họ không dám chắc thân phận của đối phương thì giờ đã không có gì để nghi ngờ nữa. Người duy nhất nhận được chân truyền của đường chủ Bách Hiểu đường Cơ Nhược Phong, luyện Vô Cực côn và Thừa Phong Đạp Vân bộ tới cảnh giới như vậy chỉ có kẻ mười bảy tuổi đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, được coi là ứng cử viên duy nhất cho chức vị thái tử, lục vương tử!

“Quả nhiên, ngươi là Vĩnh An vương.” Tô Mộ Vũ một tay đỡ Tạ Thất Đao, một tay chống kiếm xuống đất. “Tiêu Sở Hà.”

Tiêu Sắt cầm côn đứng thẳng, thần sắc không đổi, hai mắt lạnh lùng nhìn lại: “Thì đã sao?”
Bình Luận (0)
Comment