Thiếu Niên Ca Hành

Chương 186

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Đúng vậy, chính là Tam Nhật hoàn!” Hà Tòng gật đầu: “Nuốt viên thuốc này vào xong, bất luận thương thế ra sao cũng giữ mạng được ba ngày.”

“Tam Nhật hoàn, thứ này là linh đan diệu dược quý giá hơn cả Bồng Lai đan. Năm xưa Tân Bách Thảo chỉ luyện được ba viên, không ngờ tiểu truyền nhân kia lại hào phóng như vậy, tặng nó cho người khác.” Tạ Tuyên trầm tư suy nghĩ.

“Thế rốt cuộc có được hay không!” Tư Không Thiên Lạc vội vàng la lên.

Tạ Tuyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Hai người các ngươi mau đi đi, trong vòng bảy ngày nhất định phải về đến Lôi gia bảo!”

“Chắc chắn hai huynh đệ chúng ta sẽ về trong bảy ngày!” Hà Khứ và Hà Tòng chắp tay, quay người nói với Lôi Vô Kiệt: “Thiếu chủ, hai chúng ta đi trước đây.”

“Đừng gọi thiếu chủ.” Lôi Vô Kiệt gãi đầu nói: “Tóm lại, chuyện huynh đệ Tiêu Sắt của ta xin nhờ vào hai vị.”

Hà Khứ và Hà Tòng gật đầu một cái, lập tức đi ra phía ngoài.

Tạ Tuyên ngáp một cái: “Ta sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ, sau đó tới thay cho tiểu hoà thượng. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi đã, ít nhất mấy ngày này Tiêu Sắt sẽ không có gì đáng ngại.”

Tư Không Thiên Lạc và Diệp Nhược Y vốn đã cực kỳ mệt mỏi, giờ nghe tin Tiêu Sắt tạm thời không có gì đáng ngại, trái tim đang thấp thỏm cũng thoáng buông lỏng, nhưng vẫn do dự không quyết định được.

“Đi đi, có ta ở đây được rồi.” Lôi Vô Kiệt cười nói: “Ta ngủ cả ngày rồi, giờ thân thể đã không có gì đáng ngại! Ngươi mau nghỉ ngơi đi, không thì Tiêu Sắt khỏe lại mà ngươi lại sinh bệnh đấy!”

“Nếu trong đó có chuyện gì phải lập tức báo cho ta.” Tư Không Thiên Lạc vẫn nói nốt lời cuối rồi mới đi khỏi.

Diệp Nhược Y lại hỏi Lôi Vô Kiệt: “Ngươi đã khỏi hẳn chưa?”

“Ai da, ai da, thật hiếm có. Cô cũng quan tâm tới ta à?” Lôi Vô Kiệt ra vẻđược quan tâm.

Diệp Nhược Y thấy bộ dáng này của hắn bèn bật cười: “Xem ra khỏi thật rồi.”

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Không chết được, ngươi nghỉ ngơi đi!”

“Ừ.” Diệp Nhược Y mỉm cười, cũng xoay người đi khỏi.

“Tiểu tử, ngươi còn nhớ món quà ta tặng ngươi không?” Tạ Tuyên đột nhiên mở miệng hỏi.

Lôi Vô Kiệt ngẩn ra: “Quà gì?”

“Lúc đó ta tặng Diệp cô nương quyển sách về điệu nhảy ‘Kinh Hồng’, tặng Đường Liên ‘ Tửu Kinh’, Tặng Tiêu Sắt quyển sách không tên, tặng ngươi một quyển ‘Văn Lai Tuyết’. Ngươi quên rồi à?” Tạ Tuyên nói.

“À, nhớ ra rồi. ‘Văn Lai Tuyết’!” Lúc này Lôi Vô Kiệt mới nhớ ra.

“Có đọc không đấy?” Tạ Tuyên mỉm cười.

“Chưa từng.” Lôi Vô Kiệt đáp rất thản nhiên.

“Chẳng trách, chẳng trách.” Tạ Tuyên vỗ lên vai Lôi Vô Kiệt. “Chẳng trách trình độ nói chuyện với con gái vẫn non nớt trúc trắc như vậy. Tạ Tuyên ta tặng sách trước nay luôn bốc thuốc đúng bệnh, ngươi đừng tưởng ‘Văn Lai Tuyết’ là cuốn sách tùy ý mua được ven đường mà khinh thường. Hiện giờ nó rất có giá trị với ngươi đấy. Đầu óc chậm chạm, đúng là đầu óc chậm chạp!” Tạ Tuyên thu tay lại, vừa lắc đầu vừa đi, bỏ lại Lôi Vô Kiệt lúng ta lúng túng đứng yên tại chỗ không biết làm thế nào.

Có nên xem qua một chút không. Lôi Vô Kiệt ngồi xuống trước cửa gian nhà, vừa phơi nắng vừa suy nghĩ.

Tiêu Sắt thật sự là lục vương tử Tiêu Sở Hà bị lưu đày? Vậy theo lời trăn trối của mẹ, người mình phải bảo vệ chính là hắn? Thế nhưng sao hắn cứ giấu diếm thân phận, không chịu trở về Thiên Khải?

Dọc đường vì sao Diệp Nhược Y lại coi trọng Tiêu Sắt như vậy, thậm chí còn liều mình bảo vệ, có phải cô ấy thích Tiêu Sắt không?

Hình như Thiên Lạc sư tỷ cũng có ý với Tiêu Sắt, liệu sau này có hiềm khích với Diệp cô nương không?

Lúc chia tay hình như tỷ tỷ hoàn toàn không nhìn thấy mình, sư phụ bỏ lại mình đang trọng thương chạy theo ra ngoài, rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì xảy ra?

Rất nhiều vấn đề khiến Lôi Vô Kiệt nghi hoặc không thôi, nhưng những người có thể trả lời câu hỏi trong lòng hắn đều không có mặt. Nộ Kiếm Tiên đã đi nghỉ, Lôi Vân Hạc đang bận trấn an lòng người trong Lôi gia bảo, dù sao Lôi Thiên Hổ trông coi Lôi môn đã nhiều năm, đã in sâu vào trong lòng mọi người. Giờ hắn chết, toàn bộ Lôi môn hỗn loạn bất an, có lẽ ngay cả Lôi Vân Hạc với tính cách lười biếng cũng không thể không bận tâm.

Bất luận ra sao, cầm kiếm lên, bảo vệ người nên bảo vệ, như vậy sẽ không sai. Lôi Vô Kiệt thầm nghĩ. Đang lúc hắn nghĩ vậy, hai canh giờ đã trôi qua, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng náo loạn. Đệ tử Lôi môn không ngừng chạy từ trong viện ra. Lôi Vô Kiệt vội vàng kéo một người lại: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Đột nhiên, đột nhiên có rất nhiều quan binh chạy tới bao vây Lôi gia bảo!” Người nọ thở hồng hộc nói.

“Quan binh? Sao quan binh lại tới? Lôi Vân Hạc sư bá đâu?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc hỏi.

“Quyền chưởng môn, quyền chưởng môn đang bàn bạc với tổng quản Thiên Ngân ở phía sau viện, đã phái người tới gọi. Nhưng những quan binh kia khí thế hung hăng, cảm giác có thể phá cửa xông vào bất cứ lúc nào!” Người nọ lo lắng nói.

“Để ta!” Lôi Vô Kiệt cầm Tâm kiếm bên cạnh lên, coi nó như gậy chống, khập khiễng chạy ra phía ngoài. Hai người chạy tới cửa Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt mới phát hiện mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Người bên ngoài không chỉ là quan binh.

Người cầm đầu lưng đeo song đao, ánh mắt đầy hung ác, thân hình khôi ngô, toàn thân toát ra sát ý. Đây đâu phải quan binh, rõ ràng là quân đội đã từng ra chiến trường!

“Ta kính trọng Lôi gia bảo, không muốn xúc phạm.” Tướng quân khôi ngô cầu đầu cao giọng nói: “Nhưng nếu môn chủ Lôi môn không ra ngoài nghênh tiếp, vậy đừng trách ta vô lễ!”

Vị tướng quân khôi ngô kia đương nhiên là người đứng đầu quân đội Bắc Ly, Diệp Khiếu Ưng. Hắn nhìn tấm biển Lôi gia bảo, hạ giọng nói: “Năm xưa đã muốn cưỡi ngựa đạp tan Lôi gia bảo nhưng bị đại ca cản lại. Hôm nay liệu có thực hiện được tâm nguyện không đây?”

“Muốn xông vào Lôi gia bảo, phải bước qua thanh kiếm của ta.” Ngay lúc đám đệ tử còn do dự chưa quyết, Lôi Vô Kiệt đã bước lên, vung kiếm ngăn trước mặt một ngàn binh sĩ.

Khí thế lẫm liệt, không thua kém gì khí tức sát phạt của ngàn người.

Chỉ có điều thân thể quấn đầy băng vải, khiến người ta không khỏi tức cười.

Diệp Khiếu Ưng tò mò cúi người xuống nhìn hắn: “Vị tiểu huynh đệ này đã trọng thương vẫn vũ dũng như vậy à.”

“Ngươi là ai?” Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên hỏi.

“Hỏi hay lắm.” Diệp Khiếu Ưng rút hai thanh trường đao trên lưng ra. Hai thanh đao đều có vẻ rất nặng, nhưng trên tay hắn lại chẳng khác gì món đồ chơi. “Tên của ta đều trên đao này. Ai cũng nói phía bắc trọng kiếm, phía nam thích đao. Đó là vì người trong giang hồ nông cạn, chưa từng thấy đao của quân đội Bắc Ly!” Diệp Khiếu Ưng thúc vào bụng ngựa, lập tức lao tới.

“Tướng quân!” Quan truyền lệnh kinh hãi, hắn rất ít khi thấy đại tướng quân xúc động như vậy.

“Ta nghĩ, ta đoán được tên của ngươi.” Diệp Khiếu Ưng thúc ngựa chạy tới trước mặt Lôi Vô Kiệt, hai tay vung trường đao: “Nhưng ta vẫn muốn biết tên của ngươi từ trên kiếm của ngươi.”

Dứt lời, hai thanh trường đao chém thẳng xuống.

Lôi Vô Kiệt cố chịu đau đớn khắp người do vết thương rách ra, hắn cắn chặt răng giơ tay thi triển một chiêu kiếm!
Bình Luận (0)
Comment