Thiếu Niên Ca Hành

Chương 192

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.

Đây là một danh hiệu đã lâu rồi không được nhắc tới. Nhưng năm xưa chính bốn người này che chở cho Minh Đức Đế khi đó còn là tam vương tử giết tới ngoài Bình Thanh điện, cuối cùng lấy được chiếu thư từ tay Ngũ Đại Tổng Quản. Còn người đứng đầu Tứ Thủ Hộ, vị Thanh Long xếp ở phương đông là người duy nhất ‘làm phản’ trong Thiên Khải Tứ Thủ Hộ. Năm đó Lý Tâm Nguyệt dưỡng kiếm bảy ngày rồi xuất quan, một người một kiếm đem mười sáu cao thủ từ phủ đệ của mình ép tới trước pháp trường, cuối cùng một mình đánh với tứ đại tổng quản nhưng vẫn cầm kiếm không lùi, một thanh Tâm kiếm ép thẳng tới trước đài của thiên tử.

Sau ngày hôm đó, Bạch Hổ ra khỏi Thiên Khải, Huyền Vũ và Chu Tước không trở lại. Không còn ai nhắc tới danh hiệu Thiên Khải Tứ Thủ Hộ nữa.

“Thanh Long.” Lan Nguyệt Hầu nhìn thanh Tâm kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt: “Ngươi là gì của Lý Tâm Nguyệt?”

"Gia phụ Lôi Mộng Sát, gia mẫu Lý Tâm Nguyệt, gia tỷ Lý Hàn Y." Lôi Vô Kiệt đáp.

Lan Nguyệt Hầu chạm tay lên chuôi đao: “Đều là tên tuổi vang danh đương thời, vậy chẳng hay vị tiểu huynh đệ này tên gì? Có nổi danh như vậy không?”

“Ta tên Lôi Vô Kiệt, vô trong Vô Pháp Vô Thiên, kiệt trong kiệt ngạo bất tuân (kiêu ngạo không chịu nghe lời).” Lôi Vô Kiệt dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén: “Lôi Vô Kiệt trong Lôi gia bảo!”

“Được.” Lan Nguyệt Hầu gật đầu một cái, tay nắm chặt chuôi đao: “Năm đó ta may mắn được gặp Mộng Sát huynh. Người đó sinh ra một nam nhi tốt như vậy cũng đúng thôi.”

Diệp Nhược Y để ý tới hành động của Lan Nguyệt Hầu, cô biết mặc dù Lan Nguyệt Hầu rất ít khi xuất thủ nhưng luôn được đồn đại là cao thủ đệ nhất trong hoàng tộc họ Tiêu. Với tình hình của Lôi Vô Kiệt hiện tại, cho dù khí thế mạnh mẽ hơn nữa cũng không phải đối thủ của hắn. Cô vội vàng mở miệng nói: “Vô Kiệt, ta chỉ muốn xem thương thế của Tiêu Sắt ra sao thôi. Có chuyện gì thì chờ Tiêu Sắt tỉnh lại rồi bàn bạc kỹ hơn.”

Lôi Vô Kiệt lắc đầu, giọng nói kiên định: “Nếu chỉ một người tới thì cũng thôi, hôm nay cả Thiên Khải thành Lan Nguyệt Hầu và đại tướng quân trung quân đều đến đây, Như vậy nếu bọn họ không muốn chậm hơn đối phương thì giờ chính là thời cơ nhanh chóng nhất. Ai cũng như lang như hổ, làm gì có chuyện bàn bạc kỹ hơn.”

Vô Tâm và Tạ Tuyên đứng ngoài cửa nhìn nhau, hai người giờ thoải mái không việc gì làm, đều mỉm cười. Tạ Tuyên lắc đầu: “Xem ra vẫn chưa đọc ‘Vãn Lai Tuyết’ rồi.”

Diệp Khiếu Ưng cũng mở miệng: “Hiền chất, xin hãy tránh ra. Ngươi là con trai của đại ca, đương nhiên ta sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, không để người khác làm ngươi bị thương. Nhưng người bên trong có thân phận đặc thù, ta buộc phải mang hắn đi.”

Lan Nguyệt Hầu cười nhạt: “Đại tướng quân định làm trái ý chỉ của bệ hạ sao?”

Diệp Khiếu Ưng cau mày: “Ý chỉ của bệ hạ, nói vậy trên người Lan Nguyệt Hầu có thánh chỉ của bệ hạ rồi. Xin lấy ra cho Diệp Khiếu Ưng xem qua.”

Con ngươi Lan Nguyệt Hầu đột nhiên co lại: “Diệp Khiếu Ưng, ngươi thật to gan.”

Diệp Khiếu Ưng cười lớn nói: “Thế nhân đều gọi ta là Nhân Đồ, ngươi nghĩ gan ta có đủ to không?”

“Vậy như tiểu huynh đệ này nói đi, xem tốc độ của ai nhanh hơn.” Lan Nguyệt Hầu không để ý tới Diệp Khiếu Ưng nữa mà xoay người đi về phía Lôi Vô Kiệt.

Tâm kiếm cắm dưới đất ngâm vang không ngừng.

Lòng bàn tay của Lôi Vô Kiệt bắt đầu đổ mồ hôi, ngay khoảnh khắc Lan Nguyệt Hầu bước tới, hắn cảm thấy một luồng khí thế như dời núi lấp biển đang ép tới.

Diệp Khiếu Ưng cũng rút song đao của mình ra, nghĩ thầm: ‘Nếu giờ mà giao chiến với Lan Nguyệt Hầu chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương. Phải chờ sau khi Lan Nguyệt Hầu vượt qua Lôi Vô Kiệt hẵng xuất thủ làm ngư ông đắc lợi. Nhưng tuyệt đối không thể để Lan Nguyệt Hầu làm con trai của đại ca bị thương.’

Lan Nguyệt Hầu lại bước tới một bước, đã rút nửa thanh đao ra.

Lại có một bộ áo đen lướt qua bên cạnh hắn!

Lan Nguyệt Hầu kinh ngạc, thân thể hơi nghiêng sang, xuất chưởng đánh về phía người nọ. Người nọ lại nghiêng người tránh khỏi, đẩy nhẹ tay phải, ấn thanh đao mà Lan Nguyệt Hầu đã rút được một nửa về vỏ. Lan Nguyệt Hầu lại xuất chưởng đánh tới, người nọ đã nhanh chóng lui lại vài bước, lướt tới bên thanh Tâm kiếm, đứng cạnh Lôi Vô Kiệt.

“Đại sư huynh.” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.

“Vị tiểu huynh đệ này là ai?” Lan Nguyệt Hầu tỷ thí một hiệp với hắn, biết tuy người này tuổi tác không lớn nhưng đã có tu vi hết sức thâm hậu.”

“Huyền Vũ.” Đường Liên đứng thẳng người, chậm rãi nói: “Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, vị trí phía Bắc.”

Một cô gái cầm thương bạc nhảy tới bên cạnh bọn họ, cô gãi đầu một cái: “Ta không phải thủ hộ gì cả. Vô Kiệt sư đệ, ta có đứng đây được không?”

“Đương nhiên là được rồi, đương nhiên là được rồi.” Thấy các sư huynh sử tỷ cũng tới làm chỗ dựa cho mình, Lôi Vô Kiệt vui vẻ ra mặt.

Lan Nguyệt Hầu cau mày, quay sang nhìn Diệp Khiếu Ưng.

Vị trí Huyền Vũ, người bảo vệ phương bắc của Thiên Khải là ai, đương nhiên hắn biết. Khác với Lý Tâm Nguyệt, người này vẫn còn sống rất khỏe mạnh, hơn nữa hắn hiểu hơn bất cứ ai, người này khó đối phó nhường nào.

“Ngươi là đệ tử của Đường Liên Nguyệt?” Lan Nguyệt Hầu quay sang hỏi.

“Đệ tử dưới trướng Đường môn Đường Liên Nguyệt, Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân, Đường Liên.” Đường Liên chắp tay cúi người, không thiếu chút lễ nghi nào.” Kính chào Lan Nguyệt Hầu.”

“Lai lịch quả thật không nhỏ?” Lan Nguyệt Hầu hừ lạnh nói: “Lấy cả danh hiệu của Bách Lý Đông Quân ra nữa cơ à.”

“Vậy thêm cả ta nữa.” Vô Tâm mỉm cười đi tới, nhưng thanh Tâm kiếm chỉ lay động một cái rồi lập tức yên tĩnh lại, dường như không hề có địch ý với hắn. “Ngày trước ngươi cũng che trước mặt ta như vậy. Hôm nay tới phiên ta đứng trước các ngươi.”

“Tiểu hòa thượng.” Lôi Vô Kiệt nhẹ giọng gọi.

“Gọi tông chủ.” Vô Tâm xoay người, tăng bào màu trắng bay phất phới.

Lan Nguyệt Hầu lại nói: “Đúng là quên mất nhà ngươi đấy. Đừng tưởng ta không nhìn ra thân phận của ngươi. Vì tôn nghiêm hoàng tộc họ Tiêu chúng ta, ta không nói ra người sau lưng ngươi là ai, nhưng tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào.”

“Ngươi sai rồi.” Vô Tâm lắc đầu mỉm cười: “Sau lưng ta không có người. Ta là một hòa thượng, sau lưng chỉ có Phật Đà.”

“Được lắm!” Cuối cùng Lan Nguyệt Hầu cũng rút thanh trường đao dài tới quá mức của mình ra. “Nhiều năm rồi ta chưa được thấy khí khái thiếu niên như vậy. Nhưng ta được người ta nhờ vả nhất định phải mang người bên trong về Thiên Khải, ta đã hứa với người đó.”

“Tâm kiếm!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên gầm lên, Tâm kiếm bay từ dưới đất lên, rơi vào tay hắn.

Không khí hết sức căng thẳng.

“Dừng tay!” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, chỉ thấy Hoa Cẩm vốn đang ngồi bên thành giường thi châm cho Tiêu Sắt chạy tới đẩy đám người Lôi Vô Kiệt ngăn trước mặt ra, đứng giữa kiếm của hai nhóm người, chống tay vào eo tức tối nói: “Bệnh nhân của ta còn chưa khỏi hẳn các ngươi đã đòi cướp người rồi. Được, ngươi cướp đi, cướp đi. Cướp xong ngươi có tin không, ba ngày thôi là khiến người ta chết giữa đường rồi?”

“Vậy cướp cả ngươi theo luôn.” Lan Nguyệt Hầu lập tức thu hồi sát ý, mỉm cười nói với cô bé đang tức tối.

“Cướp ta cũng vô ích.” Hoa Cẩm đột nhiên cúi đầu ủ rũ. “Ta không chữa được.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều thầm kinh hãi.
Bình Luận (0)
Comment