Thiếu Niên Ca Hành

Chương 284

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Cuối mỗi năm, Thiên Khải lại cử hành tế lễ. Ngày hôm đó tất cả các quan chức quyền quý đều sẽ tới Thiên Hải đạo tràng bên ngoài Thiên Khải thành, hoàng đế sẽ mặc y phục long tôn tới dự lễ, bốn vị tổng quản sẽ đi theo phía sau hắn.

Một vị bê thượng phương bảo kiếm, là tổng quản chưởng kiếm, đại biểu Bắc Ly dùng võ mở mang biên cương.

Một vị bê ngọc tỷ truyền quốc, là tổng quản chưởng ấn, đại biểu cho truyền thừa đời đời của dòng họ Tiêu.

Một vị bê lư hương thanh ngọc, là tổng quản chưởng hương, đại biểu cho ân đức sánh ngang trời của Đạo Phật.

Một vị cầm đại điển phong quốc, là tổng quản chưởng sách, đại biểu cho hoàng triều dùng đức trị quốc.

Đây là quy cách xuất hành chính quy nhất của hoàng đế, cũng là nghi thức chỉ được dùng khi tổ chức tế lễ cỡ lớn và gặp mặt người quan trọng.

Hôm nay bốn vị tổng quản đều đã chuẩn bị chỉn chu, cung kính đợi ngoài Thái An điện, đợi Minh Đức Đế bước ra.

“Lại một năm nữa rồi.” Tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc công công chậm rãi nói.

Ba vị tổng quản khác đáp khẽ một tiếng, đương nhiên bọn họ biết Cẩn Ngọc nói câu này là có ý gì. Mỗi năm, cứ tới ngày tế lễ bọn họ đều chờ một thứ, đáng tiếc năm nào cũng không thấy.

Cuộn sách Phong Long.

Khi Bắc Ly khai quốc, hai vị thái tử chết oan uổng liên tiếp, sau đó Bắc Ly lập quy củ mới, không lập thái tử. Hoàng đế đương triều sẽ viết tên của người kế vị vào một cuộn sách, sau khi hắn về trời, người có tên trên quyển sách đó sẽ là đế vương kế nhiệm. Cuộn sách này cất giữ chân long tương lai, cho nên gọi là cuộn sách Phong Long. Trong ngày tế lễ cuộn sách này được giao một phần cho Ngũ Đại Tổng Quản nắm giữ, gọi là truyền đế mệnh. Một phần giao cho Khâm Thiên giám bảo quản, gọi là nhận thiên ý. Bao đời nay vẫn trước sau như một. Chỉ có tiền triều xảy ra ngoại lệ, phần giao cho Ngũ Đại Tổng Quản bị Lang Gia Vương - Tiêu Nhược Phong xé tan tại chỗ, phần còn lại cất giữ trong Khâm Thiên giám lại biến mất không còn tăm hơi.

Còn bổn triều, Minh Đức Đế còn chưa ban cuộn sách Phong Long cho Ngũ Đại Tổng Quản và Khâm Thiên giám. Bình thường cuộn sách Phong Long có thể thay đổi, Thái An Đế tiền triều đã đổi tận ba lần. Nhưng Minh Đức Đế vẫn chậm chạp không hạ bút, khiến đông đảo văn võ bá quan trong triều chê trách.

Trong triều chỉ có hai người con của Minh Đức Đế được phong vương, một vị là Bạch Vương - Tiêu Sùng, mọi thứ đều tốt nhưng lại là một người mù. Nhìn khắp lịch sử mấy trăm năm chưa bao giờ có một người mù lên làm hoàng đế. Một vị khác là Xích Vương - Tiêu Vũ, ăn chơi đàn đúm, bị đánh giá rất kém, thế nhưng mẫu phi lại là người mà Minh Đức Đế sủng ái nhất.

Còn có một vị vương gia nữa, nhưng không ở trong triều mà ngoài nơi dân dã.

Vĩnh An Vương - Tiêu Sở Hà.

Tuy không ai nhắc tới trước mặt mọi người, nhưng toàn bộ triều đình đều đang âm thầm bàn tán, nói Tiêu Sở Hà sắp trở lại. Rõ ràng hắn là lựa chọn thích hợp với ý nguyện của Minh Đức Đế hơn so với Bạch Vương và Xích Vương. Nếu hắn thật sự trở về, như vậy liệu trên quyển sách Phong Long năm nay sẽ có tên hay không?

Phủ Bạch Vương.

Tiêu Sùng lẳng lặng ngồi trong sân, gõ nhẹ ngón tay lên bàn đá, miệng ngâm nga bài hát không biết tên. Ngoài phủ đã gõ chuông ba lần, văn võ bá quan đều đã rời phủ đệ, tập trung ngoài cửa cung. Nhưng Bạch Vương - Tiêu Sùng lại có vẻ không hề lo lắng. Hắn luôn trầm ổn, chắc chắn không đến muộn trong ngày tế lễ hàng năm, nếu là năm trước hắn đã tới từ sớm, nhưng năm nay...”

“Thiệu Hàn, năm nay phụ hoàng sẽ viết cái tên đó xuống ư?” Tiêu Sùng nhìn thư sinh mặc quần áo đen cầm quạt đứng bên sân.

Thư sinh lắc đầu một cái: “Không biết.”

“Sao lại không biết?” Tiêu Sùng nhỏ giọng nói: “Rất nhiều người nói hắn sẽ trở lại, tuy Lan Nguyệt Hầu thề thốt phủ nhận, nhưng chuyện này không có lửa làm sao có khói.”

“Nếu hoàng đế đại nhân thật sự yêu thương hắn như vậy, người đã không đẩy hắn vào nguy hiểm.” Thư sinh nói.

“Thế nhưng nhiều năm trước, hoàng đế đại nhân lại đẩy hắn đi lưu đày.” Tiêu Sắt nói: “Khi đó đường như người không quan tâm gì tới an nguy của Tiêu Sở Hà.”

“Ai biết cái gọi là lưu đày đó có phải để hắn tạm thời rời khỏi nơi nguy hiểm không? Dù sao Thiên Khải thành cũng là nơi nguy hiểm nhất thế gian.” Thư sinh nói.

“Vậy những cái tên khác thì sao? Cũng không thể ư?”

“Chắc chắn không thể. Tuy hoàng đế đại nhân biết Xích Vương - Tiêu Sùng không đến mức bất tài như vẻ ngoài, nhưng dù sao Tiêu Sùng cũng không được lòng mọi người trong triều. Trước khi hắn thể hiện bản thân, hoàng đế sẽ không cho hắn cơ hội. Còn vương gia ngài...”

“Người mù làm hoàng đế, đúng là khó tưởng tượng.” Tiêu Sùng cười tự giễu: “Ngay chính ta cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.”

Thư sinh gật đầu: “Bây giờ là người mù nhưng chắc gì không chữa khỏi được. Hơn nữa với tài năng của vương gia, chưa chắc đã không làm được chuyện người khác không làm được.”

“Hy vọng thế.” Tiêu Sùng nhìn bầu trời lẩm bẩm: “Sao trong cung còn chưa đưa tin tới. Thật khiến ta bất an.”

Phủ Xích Vương.

Tiêu Vũ đã mặc mãng bào của mình vào, lớn tiếng nói: “Đi thôi.”

Long Tà do dự nói: “Có nên chờ thêm chút không?”

“Cho dù có biết cũng chẳng thay đổi được gì. Huống chi phụ hoàng không thể đưa cuộn sách niêm phong ấy ra trong hôm nay được.” Tiêu Vũ cười nói: “Ta hiểu quá rõ về ông ấy.”

“Vì sao?” Long Tà hỏi: “Toàn bộ triều đình đều đang bàn...”

“E rằng là tin tức mà Lan Nguyệt Hầu tung ra.” Tiêu Vũ cười một tiếng: “Dù sao trong cuộn sách niêm phong ấy cũng có thể viết tên hắn. Từ khi Bắc Ly khai quốc đến giờ, đâu phải chưa từng có chuyện đệ kế vị huynh.”

Thiên Hải đạo tràng.

Tạ Tuyên và bốn vị thiên sư đứng trên đài cao, chờ những quan tước quý nhân đến.

“Sư huynh, thương thế của huynh sao rồi?”

Tề Thiên Trần phẩy nhẹ phất trần, mỉm cười nói: “Không có gì đáng ngại.” Sau khi Tầm Long trận bị phá, hắn vẫn luôn bế quan, hôm nay là lần đầu tiên xuất quan. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, thân thể cũng gầy đi nhiều. Nhưng năm tháng từng bị Đạo pháp che giấu như đã tìm ra Tề Thiên Trần.

“Tuy sư huynh nói vậy nhưng đệ chẳng thấy yên tâm chút nào.”

Tề Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Không biết vì sao hôm nay trong lòng ta cũng thấy bất an.”

Thái An điện.

Bốn vị đại tổng quản đã đứng thẳng.

Chuông đã gó tới lần thứ năm.

Khi gõ tới lần thứ chín, dựa theo thông lệ hàng năm, mọi người sẽ lên đường.

Thế nhưng cửa Thái An điện vẫn chưa mở.

“Trễ nữa thì qua giờ mất.” Cẩn Tiên công công lạnh nhạt nói, hắn quản lý Hồng Lư Tự, hiểu rất rõ về giờ giấc tế lễ.

“Xem ra hoàng đế bệ hạ đang quyết định.” Cẩn Ngọc công công nhỏ giọng nói.

Cẩn Uy công công cầm kiếm, không nói một lời.

Mấy tháng qua hắn rất ít khi nói chuyện, vì có quá nhiều người tới gõ của phủ của hắn, đợi hắn nói gì đó. Thế nhưng hắn biết, mình không thể nói.

“Đói rồi đấy.” Cẩn Ngôn công công chép miệng.

Ngay lúc này, cánh cửa Thái An điện cuối cùng cũng mở.

Minh Đức Đế mặc y phục long tôn đi phía trước, Ngũ Đại Tổng Quản mặc mãng bào màu tím được Cẩn Tuyên công công dẫn đầu đi theo phía sau hắn.

Hai tay trống trơn, không có cuộn sách, cũng chẳng có gì cả.

Bốn vị đại tổng quản đồng thời quỳ xuống.

"Bái kiến hoàng đế bệ hạ."
Bình Luận (0)
Comment