Thiếu Niên Ca Hành

Chương 73

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Đường cổ gió tây, hai người hai ngựa đang từ từ đi trước ánh sáng hoàng hôn.

Lôi Vô Kiệt đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi Tiêu Sắt: “Tiêu Sắt, vì sao mọi chuyện lớn nhỏ trên giang hồ ngươi đều biết rõ như vậy? Nếu tỷ tỷ của ta thật sự có tình cảm sâu xa gì với Triệu Ngọc Chân, vì sao người trong giang hồ không biết?”

Tiêu Sắt hừ lạnh nói: “Người giang hồ còn chẳng biết tỷ tỷ của ngươi là nữ nhân, làm sao biết chuyện giữa cô ấy và Triệu Ngọc Chân được?”

Lôi Vô Kiệt nhíu mày: “Vậy làm sao ngươi biết?”

Tiêu Sắt trừng mắt nhìn hắn: “Sư phụ kể cho ta.”

Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh hiểu ra: “Tam sư tôn? Đúng là hắn sẽ biết.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Không phải Thương Tiên nói với ta, là sư phụ cũ của ta. Hắn có quen biết với tỷ tỷ của ngươi và Triệu Ngọc Chân.” Khi Tiêu Sắt nói câu này lại bất giác sờ thanh Vô Cực côn bên hông một cái.

Lôi Vô Kiệt ‘à’ một tiếng rồi không hỏi tiếp. Khi Tiêu Sắt nói tới chuyện của mình lúc nào cũng xé lẻ thành từng mảnh nhỏ, luôn luôn nhắc tới đôi chút là thôi, không chịu kể rõ. Lôi Vô Kiệt nghe mãi cũng thành quen.

Tiêu Sắt đột nhiên hỏi: “Vì sao đột nhiên lại vòng sang núi Thanh Thành? Triệu Ngọc Chân đã hơn ba mươi năm không xuống núi một bước, ngươi nghĩ mình khuyên được hắn thật à?”

Lôi Vô Kiệt nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định: “Ta chỉ nghĩ, sư phụ của ta, tỷ tỷ của ta cùng với lão đạo sĩ trong núi Thanh Thành, bao năm qua mọi người đều tự nhốt mình. Thật ra chẳng qua là đều đợi lẫn nhau, xem ai bước bước đầu tiên. Giờ tỷ tỷ của ta đã xuống núi, như vậy cũng đã đến lúc phá tan cục diện bế tắc này rồi.

Tiêu Sắt lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, ba mươi năm nay Triệu Ngọc Chân không xuống núi một bước là vì lời châm ngôn mà Lữ Tố Chân lưu lại, nói nếu Triệu Ngọc Chân xuống núi sẽ khiến cả thế giới chấn động, không khéo còn ảnh hưởng tới vị trí tại Thiên Khải. Cho nên cách núi Thanh Thành ba mươi dặm thật ra vẫn luôn có kỵ binh giáp sắt đóng quân. Bọn họ sợ Triệu Ngọc Chân thật sự xuống núi, có điều ba ngàn người đó mà muốn cản Triệu Ngọc Chân cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi, cùng lắm thì có tác dụng báo tin.”

Lôi Vô Kiệt mỉm cười: “Mời được hay không, cứ phải thử cái mới biết được.”

Tiêu Sắt nhìn hai thanh kiếm sau lưng Lôi Vô Kiệt: “Ngươi muốn thử thế nào?”

Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu, thần sắc ngạo nghễ, giọng điệu hùng hồn: “Đương nhiên là một kiếm hỏi Thanh Thành.”

Một kiếm hỏi Thanh Thành.

Mười mấy năm trước cũng từng có người một kiếm hỏi Thanh Thành.

Đó là một mùa đông, Triệu Ngọc Chân ngồi trong đình viện của mình, vẻ mặt khao khát nhìn cây hoa đào không đúng mùa kia. Năm đó hắn vừa trở thành thiên sư trẻ tuổi nhất kể từ khi núi Thanh Thành khai sơn tới nay, khiến cho toàn bộ giang hồ chấn động. Nhưng hắn vẫn ôm tâm tính thiếu niên, truyền thuần dương chân khí vào kiếm gỗ đào rồi chôn xuống dưới lòng đất của đình viện. Chuyện này vừa xong, tất cả tuyết trong đình viện tan sạch, chỉ có cây hoa đào kia lập tức trở nên vô cùng sáng lạn.

“Mau lên nào, mau lên nào, hoa đào rơi xuống là có quả đào để ăn rồi.” Triệu Ngọc Chân liếm miệng, ngây ngốc chờ đợi.

Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, Triệu Ngọc Chân quay người lại, phát hiện trên bức tường của đình viện có một người mặc áo đen, đeo khăn xám che mặt.

Triệu Ngọc Chân kinh ngạc hỏi: “Cô nương, cô là ai?”

Lý Hàn Y lúc đó luôn mặc đồ nam trên người, đeo khăn che mặt, thậm chí cố tình thay đổi cả giọng nói; nghe vậy lập tức nổi giận: “Sao ngươi biết ta là cô nương?”

Triệu Ngọc Chân đã tinh thông Vọng Khí thuật từ lâu, cứ gặp người là thử nhìn khí trước đã, lúc này ra vẻ vô tội, gãi đầu ngây ngô: “Nhưng ngươi đúng là cô nương mà.”

Lý Hàn Y không buồn để ý tới đề tài này, chỉ nhìn đạo sĩ trông hơi ngây ngô này, nghi hoặc hỏi: “Ngươi chính là Triệu Ngọc Chân?”

Triệu Ngọc Chân gật đầu: “Đúng vậy, ta chính là Triệu Ngọc Chân. Ngươi có muốn ngồi xuống một lát không, lát nữa là có đào ăn.”

“Đào?” Lý Hàn Y khó hiểu.

Triệu Ngọc Chân mỉm cười: “Đúng vậy, ta vừa truyền Ly Hỏa Trận Tâm quyết vào kiếm gỗ đào của mình chôn dưới tán cây. Ta tính toán thời gian rồi, nửa canh giờ nữa thôi là mọc quả rồi.”

Lý Hàn Y cau mày: “Ly Hỏa Trận Tâm quyết? Ngươi dùng tâm pháp tối cao của Đạo môn để nuôi trồng quả đào ư?”

Triệu Ngọc Chân buồn bực hạ giọng nói: “Không thì luyện nó có ích lợi gì chứ?”

Lý Hàn Y quyết định không dây dưa với Triệu Ngọc Chân trong vấn đề này nữa, rốt cuộc cũng nói thẳng ý đồ tới: “Ta là Lý Hàn Y của Tuyết Nguyệt thành, nghe nói ngươi là thiên sư trẻ tuổi nhất của núi Thanh Thành từ khi khai sơn tới nay, còn song tu cả đạo pháp kiếm thuật, ta tới muốn hỏi kiếm của ngươi.”

Triệu Ngọc Chân ôm lấy vạt áo: “Tuyết Nguyệt thành, Lý Hàn Y. Sáu chữ này đặt nhau có hơi lạnh. Nhưng đừng làm lỡ thời gian đào của ta lớn.”

Rốt cuộc Lý Hàn Y cũng mất hết kiên nhẫn, rút Thính Vũ kiếm bên hông nhảy tới chém một kiếm về phía Triệu Ngọc Chân.

Triệu Ngọc Chân vội vàng lui lại một bước, đặt ngón tay lên môi cắn nhẹ, vẽ một bùa chú giữa không trung. Khi bùa chú vẽ xong, như có tiếng sư tử gầm thét.

“Thái Ất Sư Tử quyết?” Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng, xuất một chiêu kiếm phá tan bùa chú này: “Ta tới hỏi kiếm thuật, đừng dùng mấy thứ đạo pháp này với ta!”

Triệu Ngọc Chân dở khóc dở cười: “Ngươi làm sao đây? Hiện giờ ta không thể dùng kiếm!”

“Vì sao?” Lý Hàn Y hỏi.

Vẻ mặt Triệu Ngọc Chân uất ức: “Kiếm ta còn ở dưới gốc cây mà? Rút kiếm thì ta không được ăn đào!”

Thế kiếm của Lý Hàn Y bỗng dừng lại, cô nghĩ mất một lúc lâu mới hiểu được lý luận của Triệu Ngọc Chân, thở dài một tiếng.

Triệu Ngọc Chân lại tưởng Lý Hàn Y đã hiểu ý mình, bèn thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện gì cũng từ từ giải quyết, chuyện gì cũng từ từ giải quyết.”

Lý Hàn Y ngẩng đầu nhìn về phía gốc cây hoa đào rực rỡ yêu kiều kia, nhỏ giọng nói: “Ăn đào?”

Triệu Ngọc Chân gật đầu: “Ăn đào!”

Lý Hàn Y đột nhiên rút Thính Vũ kiếm ra, kiếm thế mãnh liệt, hoa đào phủ khắp cây lập tức rơi xuống. Lý Hàn Y nhảy lên, hoa đào trên thân kiếm bay lên, áo trắng phất phơ trong gió, cô thản nhiên nâng trường kiếm, thân kiếm tỏa ra ánh trăng.

Hương hoa, ánh trăng, bổ xung lẫn nhau.

Đó là khoảnh chiêu kiếm Nguyệt Tịch Hoa Thần hình thành.

Có thể nói là phong hoa tuyệt đại.

Triệu Ngọc Chân nhìn mà ngây ngốc, mười sáu năm qua, tu đạo dưỡng tính, lần đầu tiên thấy cảm xúc dâng trào.

Nhưng câu nói tiếp theo lập rức rót một gáo nước lạnh lên đầu của hắn.

“Ăn đào à? Ta cho ngươi ăn cái rắm!” Lý Hàn Y xoay thân kiếm, ngưng tụ tất cả hoa đào thành một quả cầu nhỏ sau đó hung hăng đạp thẳng xuống, đạp chỗ hoa đào đó rơi đầy trong sân.

Cuối cùng Triệu Ngọc Chân không nhịn nổi nữa, tức giận gầm lên một tiếng: “Kiếm lên!”

Thanh kiếm gỗ đào đỏ rực đột nhiên mọc lên từ dưới đất. Triệu Ngọc Chân bước lên một bước, cầm thanh kiếm đó chém ra một chiêu. Lý Hàn Y không ngờ đạo sĩ này nói đánh là đánh, vừa dùng một chiêu kiếm đầy uy lực, không kịp ra chiêu thứ hai, chỉ có thể lui lại. Nhưng cô tránh không kịp, chiếc khăn che trên mặt bị Triệu Ngọc Chân chém thành hai nửa, rơi xuống đất.

“Ta đã bảo ngươi là một cô nương mà.” Triệu Ngọc Chân cười nói.

Thế nhưng ngay sau đó, Triệu Ngọc Chân thấy rõ dung nhan đối phương lại như ngân ngẩn cả người, hắn suy nghĩ rồi nói: “Ta nói sai mất rồi. Cô không phải là cô nương... cô, là tiên nữ hả?”

Lý Hàn Y vội vàng quay người, giọng nói mang vẻ khó chịu: “Ba tháng sau ta lại tới hỏi kiếm!” Nói xong tung người nhảy qua tường ra ngoài.

Chỉ còn lại đạo sĩ mười sáu tuổi đã trở thành thiên sư kia ngây ngốc nhìn thanh kiếm gỗ đào chưa đặt tên một lúc lâu, sau đó khẽ mỉm cười, ném kiếm gỗ đào trong tay lên cao, tiếp đó rơi xuống, cắm dưới gốc câu hoa đào đã khô héo trong sân.

Chỉ trong chớp mắt, hoa đào nở rộ như gấm.

“Từ nay trở đi, ngươi tên là Đào Hoa kiếm.” Nếu lúc này Triệu Ngọc Chân có một tấm gương chắc sẽ phát hiện mình cũng như được làn gió xuân thổi tới, mặt như hoa đào.
Bình Luận (0)
Comment