Chương 101: Cao thủ trong thiên hạ
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Trong số mọi người ở đây, ngoại trừ Minh Hầu đã mất đi thần trí mặt không đổi sắc ra, Long Tà và Nham Sâm đều lộ vẻ kinh ngạc, Diệp An Thế cầm một chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Thế thì sao?”
“Thế thì.” Tiêu Vũ gõ nhẹ lên bàn.
“Ngươi với ta tuy là huynh đệ nhưng cùng mẹ khác cha. Phụ thân chúng ta còn là kẻ thù. Nói ra thì năm xưa cha ta suất lĩnh Ma giáo đông chinh, mọi người đều cho rằng ông ấy có dã tâm muốn xưng bá thiên hạ, nhưng thứ nhen lửa dã tâm của ông ấy rõ ràng là Minh Đức Đế đã cướp mất mẫu thân. Phụ hoàng của ngươi hại chết phụ thân của ta, đoạt mất mẫu thân của ta, ta không cầm đao chém ngươi đã là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn ta giúp ngươi tranh đoạt đế vị hay sao?” Diệp An Thế đột nhiên buông chén rượu, ánh mắt lạnh lẽo.
Long Tà và Nham Sâm lập tức căng thẳng.
Nhưng Diệp An Thế lại cầm lấy bình rượu, chậm rãi rót một chén.
Long Tà và Nham Sâm liếc mắt nhìn nhau, sát khí mà Diệp An Thế tỏa ra trong khoảnh khắc vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác của họ. Nhưng chỉ trong chớp mắt luồng sát khí kia đã biến mất, Diệp An Thế vẫn mang vẻ nhẹ nhàng hời hợt, khó đối phó. Long Tà và Nham Sâm cùng hít một hơi lạnh.
“Năm xưa Cơ Nhược Phong bình phẩm cao thủ trong thiên hạ, dùng cảnh giới nhất phẩm phân chia võ nhân trong thiên hạ. Dưới nhất phẩm chỉ coi là võ phu, trên nhất phẩm mới tính là cao thủ. Còn nhất phẩm lại chia thành bốn cảnh giới, cảnh giới thứ nhất Kim Cương Phàm Cảnh, khi luyện thành không cần tuân thủ lục trần vạn pháp, không gì không phá được. Cảnh giới thứ hai Tự Tại Địa Cảnh, tâm như tự tại, dưới đất vô địch. Cảnh giới thứ ba Tiêu Dao Thiên Cảnh, dùng thiên đạo làm võ lực, mỗi đao mỗi kiếm đều khiến vạn vật hưởng ứng. Mơ hồ nhất lại là Thần Du Huyền Cảnh, chỉ có trong truyền thuyết, có thể nhắm mắt tĩnh tọa mà tinh thần du lãm ngoài vạn dặm.” Tiêu Vũ đột nhiên mở miệng nói. “Hiện tại giang hồ của Bắc Ly đang hưng thịnh, có bước vào Kim Cương Phàm Cảnh hay Tự Tại Địa Cảnh đều chẳng là gì, nhưng cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh lại không nhiều. Vị Nham Sâm sau lưng ta là đệ tử của Bách Hiểu đường trên giang hồ, bọn họ vẫn luôn lặng lẽ ghi chép những cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn giang hồ. Nham Sâm, ngươi thuật lại những cao thủ Thiên Cảnh trong nội địa Bắc Ly đi.”
Nham Sâm gật đầu rồi nói: “Nam Quyết lưu hành đao pháp, ba vị Đao Tiên đều ở Nam Quyết. Bắc Ly ưa kiếm, năm vị Kiếm Tiên đều ở Bắc Ly. Bao gồm Nho Kiếm Tiên, Đạo Kiếm Tiên, Cô Kiếm Tiên, Nộ Kiếm Tiên và Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, năm người bọn họ đều đạt tới Thiên Cảnh. Trong thiên khải ngũ đại tổng quản, đại tổng quản Cẩn Tuyên và tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên đều có tu vi Thiên Cảnh. Trong Thiên Sư phủ, Tề Thiên Trần cùng hai vị phó giam chính cũng đã đạt tới Thiên Cảnh. Trong Tuyết Nguyệt thành ngoại trừ Kiếm Tiên ra, Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân, Thương Tiên - Tư Không Trường Phong đều đạt tới Thiên Cảnh. Mấy ngày trước Tống Yến Hồi của Vô Song thành cũng bước vào Tiêu Đao Thiên Cảnh. Đường lão thái gia của Đường môn và Gia chủ Lôi Thiên Hổ của Lôi môn cũng đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Lão Tự Hào của Ôn gia chuyên đùng độc là chính, không nghiên cứu võ lực, không có ai bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Thêm vào Sát Nhân Vương - Ly Thiên và Cơ Nhược Phong đã biến mất đã nhiều năm, Lôi Vân Hạc vừa trở lại giang hồ, cộng với một số cao thủ vô danh không môn không phái. Hiện nay trên giang hồ số cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh chỉ hơn hai mươi.”
“Ngươi tính thiếu rất nhiều người.” Diệp An Thế nhìn Nham Sâm bên dưới.
Nham Sâm lại không phủ nhận: “Trên giang hồ chỉ có hai nơi Bách Hiểu đường không cách nào tra xét. Một là Thiên Ngoại Thiên, một là Ám Hà. Nhưng nếu ta không đoán sai, Thiên Ngoại Thiên có ít nhất ba người, Ám Hà cũng ít nhất ba người.”
Diệp An Thế lắc đầu: “Không chỉ có thế, rất nhiều cao thủ ẩn giấu thực lực của bản thân. Bao năm qua Vô Song thành vẫn luôn là một trong thiên hạ tứ thành, không thể nào chỉ dựa vào một Tống Yến Hồi vừa đạt tới Tiêu Dao Thiên Cảnh. Còn Tuyết Nguyệt thành, Khâm Thiên giám, Đường môn, Lôi môn đều có thế lực ẩn giấu của bản thân. Chắc chắn ngươi từng nghe tới Đường Liên Nguyệt của Đường môn rồi.”
“Đương nhiên. Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyệt, bán nhập giang phong bán nhập vân. Từng là đệ nhất cao thủ trong giới trẻ của Đường môn.” Nham Sâm gật đầu: “Nhưng đã lâu rồi không xuất hiện.”
“Hắn vẫn luôn ở Đường môn, Ta đã gặp đồ đệ của hắn.” Diệp An Thế mỉm cười.
“Mấy năm nay Bạch Vương Tiêu Sùng lung lạc rất nhiều thế lực, Vô Song thành đã bị hắn thu dưới trướng, cho nên ta cần Thiên Ngoại Thiên ủng hộ.” Tiêu Vũ trầm giọng nói.
“Vì sao cứ phải là Thiên Ngoại Thiên?” Diệp An Thế hỏi.
“Đừng bao giờ có ý đồ với ngũ đại tổng quản và Khâm thiên giám, bọn họ luôn luôn đứng về phía một người, người đó chính là phụ hoàng của ta, Minh Đức đế. Mấy năm nay ta và Tiêu Sùng đều phái sứ giả tới Tuyết Nguyệt thành, nhưng Thương Tiên - Tư Không Trường Phong chỉ mỉm cười nhận lễ vật chứ chưa từng tỏ thái độ. Còn thái độ của minh hữu của Tuyết Nguyệt thành Lôi môn, Đường môn hay Ôn gia đều ám muội, không rõ ràng. Về phần Ám Hà, người ta phái đi đều chết trên con sông đó. Nhưng gần đây có tin truyền lại, người của Ám Hà đã lộ diện, rất có thể Tiêu Sùng đã tìm thấy bọn họ. Cho nên nếu ta không nhận được sự ủng hộ của tổng chủ Thiên Ngoại Thiên ở đây, như vậy rất có thể ta sẽ chết trên đường trở về Thiên Khải thành.” Tiêu Vũ nhìn Diệp An Thế, thần sắc nghiêm túc.
Diệp An Thế vẫn chỉ cười nhạt: “Ngươi không cần cố tình nói mình yếu ớt như vậy. Năm đó mẫu thân có một sư huynh yêu bà tới chết đi sống lại, vị sư huynh đó tên là Lạc Thanh Dương, sau đó trở thành người lợi hại nhất trong ngũ đại kiếm tiên, Cô Kiếm Tiên thành chủ Mộ Lương thành. Ông ấy là nghĩa phụ của ngươi.”
“Đúng, nghĩa phụ của chúng ta đúng là Lạc Thanh Dương. Nhưng Cô Kiếm Tiên ở trong Mộ Lương thành đã mười năm, không ra ngoài tới một bước. Ta không nghĩ hắn sẽ vì ta mà rời thành.”
“Là nghĩa phụ của ngươi, sao lại thành nghĩa phụ của chúng ta?”
“Là của ta, cũng là của ngươi. Chúng ta là huynh đệ!” Tiêu Vũ nói rất thành khẩn.
“Vậy ngôi vị hoàng đế cũng là của chúng ta?” Diệp An Thế hỏi.
Tiêu Vũ mỉm cười lắc đầu: “Chỉ có cái này là không thể được.”
Diệp An Thế đứng dậy, phủi phủi ống tay áo, đi ra ngoài cửa động nhìn tuyết bay ngoài sơn động: “Ngươi cũng coi như thẳng thắn thành khẩn. Nhưng ta vẫn cảm thấy không có lý do gì để giúp ngươi. Vốn ta vào Lang Nguyệt Phúc Đại là tính sau khi bước vào Thần Du Huyền Cảnh mới đi ra. Đến lúc đó ta chính là thiên hạ đệ nhất, cái gì mà Tửu Tiên Thương Tiên Cô Kiếm Tiên đều không phải đối thủ của ta.”
“Còn một câu nói, mẹ quý nhờ con. Trong hoàng gia càng là như vậy. Mẫu thân vốn xuất thân giang hồ, không phải quý tộc, trong cung vốn đã bị coi thường. Cho nên khi ta còn rất nhỏ đã từng thề, sau này ta phải lên làm hoàng đế, khi đó mẫu thân của ta chính là thái hậu!” Tiêu Vũ cũng đứng dậy, ánh mắt lạnh băng.
Diệp An Thế hừ lạnh một tiếng, vẫn quay lưng về phía Tiêu Vũ: “Đó chẳng phải lựa chọn của bà ấy ư.”
Tiêu Vũ bước lên trước vài bước, đứng bên cạnh Diệp An Thế: “Ngươi muốn gặp bà ấy không?”
“Ngươi định dùng tình thân cảm hóa ta, đây không phải lựa chọn tốt. Ta đã gia nhập Phật môn, tứ đại giai không.” Khóe miệng Diệp An Thế khẽ nhếch lên, tà mị tới khó tả.
Tiêu Vũ kinh ngạc, không biết nên đáp ra sao.
“Nhưng.” Diệp An Thế lại nói tiếp: “Tranh đoạt thiên hạ gì đó có vẻ rất thú vị. Ta là một hòa thượng, không thể làm hoàng đế, nhưng tự tay giúp một người lên làm hoàng đế, nghe cũng không tệ.”