Chương 126: Đạo Kiếm Tiên xuống núi (1)
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Núi Thanh Thành.
Càn Khôn điện.
Đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu tím ngồi đó nhắm mắt yên lặng, như đang thần du ngoài ngàn dặm. Đột nhiên, hắn mở mắt, trong con ngươi ánh sáng tím như làn nước chảy, Tam Thanh tổ sư phía sau cũng như đang run rẩy, lung lay lảo đảo như muốn ngã. Đạo sĩ trung niên đứng đậy, nhanh chóng bấm ngón tay, càng bấm chân mày càng nhíu chặt. Cuối cùng hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Tam Thanh tổ sư, ánh mắt lạnh lẽo.
Tượng tổ sư lập tức ngừng rung chuyển, các tổ sư vẫn giữ nguyên vẻ trang nghiêm, trầm tĩnh mà nghiêm nghị.
Đạo sĩ trung niên đột nhiên hạ giọng quát lớn: “Thanh Tiêu!” Chỉ thấy một thanh trường kiếm màu xanh từ xa bay tới. Đạo sĩ trung niên nắm lấy rút kiếm ra, thân kiếm tỏa ra hào quang, bên trên loáng thoáng ánh sáng của bùa chú.
Thanh kiếm thể hiện đạo lý tận cùng của đạo gia, danh kiếm hạng sáu trong thiên hạ, bảo vật trấn sơn của núi Thanh Thành - Thanh Tiêu kiếm, cũng là bội kiếm của các đời chưởng môn núi Thanh Thành. Cho nên giờ phút này, ngươi đứng trong Càn Khôn điện là chưởng giáo trẻ tuổi nhất của núi Thanh Thành từ khi lập sơn tới nay, cũng là nhân vật gần như thần tiên trong truyền thuyết - Đạo Kiếm tiên Triệu Ngọc Chân.
Ngũ đại kiếm tiên, kiếm của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên đẹp nhất, kiếm của Nho Kiếm Tiên tao nhã nhất, kiếm của Nộ Kiếm Tiên bá đạo nhất, kiếm của Cô Kiếm Tiên cô độc nhất, còn kiếm của Đạo Kiếm Tiên lại được coi là xứng với chữ ‘Tiên’ trong Kiếm Tiên nhất. Không nhúng phàm trần, không nhiễm phàm huyết, ba mươi năm qua chưa từng xuống núi, một lòng cầu đạo. Nếu có ngày nào đó hắn thật sự cưỡi hạc phi thăng cũng không khiến người ta kinh ngạc.
Còn giờ phút này, Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng lau Thanh Tiêu, bùa chú trên Thanh Tiêu kiếm lấp lóe như đáp lời. Cuối cùng hắn khẽ thở dài, cắm thân kiếm vào trong vỏ, cung kính đặt kiếm trước Tam Thanh tổ sư. Triệu Ngọc Chân cúi đầu hạ giọng nói: “Đệ tử Triệu Ngọc Chân bất hiếu, hôm nay sẽ xuống núi.”
Tam Thanh tổ sư như đột nhiên rung chuyển kịch liệt, lần này còn mãnh liệt hơn lúc vừa rồi, gần như toàn bộ Càn Khôn điện đều rung chuyển. Triệu Ngọc Chân lại coi như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn nóc điện lung lay, mỉm cười: “Càn Khôn điện bị người ta lật tung hai lần, đúng là không đủ bền.” Hắn xoay người, từ từ đi ra cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bốn ông lão râu tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang đứng đó nhìn Triệu Ngọc Chân.
“Ân sư bá, mọi người đều nói ta là người tính toán giỏi nhất thiên hạ, nhưng ta thấy sư bá mới thật là đệ nhất. Sao mỗi lần ta có ý xuống núi các vị đều tới cản đường vậy?” Triệu Ngọc Chân khoanh tay sau lưng mỉm cười nhìn ông lão đứng đầu.
Ông lão này là người có bối phận cao nhất trong núi Thanh Thành hiện nay, ngay cả chưởng giáo tiền nhiệm Lữ Tố Chân cũng phải gọi một tiếng sư huynh. Ân Trường Tùng nhìn vị chưởng giáo trẻ tuổi trước mặt, bất đắc dĩ chỉ lên trời: “Ngươi có muốn xuống núi hay không, cần gì đến ta tính.”
Chỉ thấy trên trời có rất nhiều chim chóc không biết tên bay lượn, vây quanh Càn Khôn điện hót dài.
“Sư bá, ta muốn xuống núi xem thử, ngồi trên núi chán quá.” Triệu Ngọc Chân vẫn mỉm cười thản nhiên.
Ân Trường Tùng nghiêm mặt nói: “Ngọc Chân, ngươi thật sự định phụ nỗi khổ tâm của sư phụ ngươi và núi Thanh Thành hay sao?”
“Xem ra đành vậy, ta đã để lại Thanh Tiêu kiếm, vị trí chưởng giáo xin Ân sư bá thay mặt đảm nhiệm, chờ sau khi Phi Hiên lớn thì truyền lại cho hắn.” Triệu Ngọc Chân từ từ bước ra ngoài điện, nhẹ giọng gọi: “Đào Hoa!”
Chỉ thấy một thanh kiếm gỗ đào đỏ tươi không biết bay từ đâu tới, vượt qua đỉnh đầu bốn vị thiên sư, hạ xuống tay Triệu Ngọc Chân. Hắn vuốt ve thân kiếm, ánh mắt toát ra vẻ ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Đào Hoa, chúng ta đi tìm cô ấy nhé?”
Trên thân Đào Hoa kiếm đột nhiên bừng lên ánh sáng đỏ, như đang đáp lại lời hắn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nói: “Sư bá, các vị sư thúc, Ngọc Chân phải xuống núi.”
“Dẫu là vì chưởng giáo sư đệ đã chết, ta cũng không cho ngươi xuống núi.” Ân Trường Tùng trầm giọng nói.
“Sư bá, ta thấy rồi.” Triệu Ngọc Chân thở dài.
Ân Trường Tùng lắc đầu: “Khi ngươi có liên quan tới một chuyện, tương lai mà ngươi thấy sẽ không chính xác nữa. Số mệnh không thể tự xem, chắc hẳn năm xưa chưởng giáo sư đệ đã dạy ngươi.”
“Ta khác.” Triệu Ngọc Chân lại bước lên một bước: “Ta là Triệu Ngọc Chân. Mặc dù ta chưa từng tới giang hồ, nhưng ta biết bọn họ gọi ta là...”
"Đạo Kiếm Tiên!"
“Ngăn cản!” Ân Trường Tùng đột nhiên quát lớn, bốn vị thiên sư đồng thời rút trường kiếm bên hông ra, xếp thành một hàng ngăn trước đại điện.
“Các vị không cản được ta đâu.” Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng nhảy lên, chớp mắt tiếp theo hắn đã hạ xuống sau lưng bốn vị thiên sư. Hắn nhẹ nhàng đu đưa thanh Đào Hoa kiếm trong tay, bên trên đính kèm bốn thanh trường kiếm bằng tinh cương đang nhanh chóng xoay tròn quanh thanh Đào Hoa kiếm. Hắn hất một cái về phía sau, bốn thanh trường kiếm ghim lên tấm biển Càn Khôn điện.
Trong bốn vị thiên sư núi Thanh Thành, ba vị đã bước vào Tự Tại Địa Cảnh, Ân Trường Tùng thậm chí sau lần bế quan trước đã bước chân vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Thế nhưng bốn người liên thủ vẫn không ngăn nổi một kiếm của Triệu Ngọc Chân.
“Đạo pháp đứng đầu núi Thanh Thành trong vòng trăm năm qua, kiếm thuật đứng đầu núi Thanh Thành trong vòng trăm năm qua. Kỳ tài ngút trời như vậy ở núi Thanh Thành là chuyện may mắn cho núi Thanh Thành, không thể xuống núi cũng là chuyện tiếc nuối cho núi Thanh Thành.” Trước khi chết chưởng giáo tiền nhiệm Lữ Tố Chân đã lưu lại lời như vậy.
“Ngọc Chân.” Ân Trường Tùng xoay người, dưới gò má đã đầy những nước mắt.
“Ân sư bá.” Triệu Ngọc Chân không xoay đầu lại, giọng nói bình tĩnh.
“Xuống núi cũng được.” Giọng nói của Ân Trường Tùng đã đầy mệt mỏi. “Nhưng phải nhớ về núi.”
Triệu Ngọc Chân cười một tiếng, cầm thanh Đào Hoa kiếm lên gật đầu một cái: “Về núi cũng được nhưng ta không làm chưởng giáo nữa đâu. Ta vốn không có lòng cầu đạo, đâu ngại thiên đạo cưỡng ép lưu lại, chỉ mong một mảnh rừng hoa đào, uống rượu tới lúc già.”
“Sư đệ, là ta có lỗi với ngươi.” Ân Trường Tùng đột nhiên xoay người, như ngã quỵ về phía tượng tổ sư trong điện.
“Sư phụ, là đồ nhi có lỗi với ngươi.” Triệu Ngọc Chân bước từng bước một về phía trước, trên trời chim chóc kêu vang, chớp mắt mây đen đã giăng đầy, sấm chớp ầm ầm. Triệu Ngọc Chân cứ thế bước từng bước một xuống núi, các đệ tử xung quanh thấy hắn rối rít quỳ sụp xuống đất. Chỉ có điều khi Triệu Ngọc Chân sắp xuống tới chân núi, đột nhiên có hai người ngăn trước mặt hắn.
Một tiểu đạo sĩ, một thư sinh thối.
Núi Thanh Thành, truyền nhân đạo pháp Phi Hiên, truyền nhân kiếm thuật Lý Phàm Tùng.
“Sư thúc tổ.” Phi Hiên nhỏ giọng gọi.
“Sư phụ!” Tiếng gọi của Lý Phàm Tùng mang theo vẻ nức nở.
“Bốn vị lão tổ tông còn không cản nổi ta, các ngươi đứng đây làm gì? Muốn ăn đòn à?” Tuy Triệu Ngọc Chân nói khá nặng lời nhưng gương mặt vẫn mỉm cười thản nhiên.
“Đệ tử bất tài, dù chết cũng phải cản đường sư phụ.” Lý Phàm Tùng nắm thanh kiếm gỗ đào được đặt tên là ‘Túy Ca’, cắn răng cất cao giọng nói.
“Tuy cũng có khí thế đấy, nhưng tay cầm kiếm đừng có run thế chứ.” Triệu Ngọc Chân nhìn tay Lý Phàm Tùng run rẩy, cười nói.
“Sư phụ, con sợ.” Lý Phàm Tùng suýt khóc lên.
“Thằng nhóc ngốc nghếch, sợ cái gì.” Triệu Ngọc Chân bước một bước lên, đã tới sau lưng hai người. “Ta chỉ xuống núi chứ không phải đi vào chỗ chết.”
Phi Hiên xoay người, quỳ về phía Triệu Ngọc Chân: “Sư thúc tổ, con nghe các lão tổ tông nói. Lúc đó chưởng giáo Lữ Tố Chân từng bói một quẻ cho sư thúc tổ, nếu sư thúc tổ không xuống núi có thể giữ cho núi Thanh Thành trăm năm hưng thịnh, nếu sư thúc tổ xuống núi...”
“Thì chết trận nơi hoang vắng, máu chảy thành sông.” Triệu Ngọc Chân cười nói tiếp.
“Sư phụ!” Lý Phàm Tùng cũng quỳ sụp xuống.