Chương 129: Tiên nhân từ tây tới
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Hoàng hôn, mặt trời xuống núi.
Đường Liên và Lạc Minh Hiên ngồi trong gian đình, hạ giọng bàn luận mọi chuyện. Đường Liên thần sắc nghiêm túc, còn Lạc Minh Hiên trước nay luôn cười đùa tí tởn lúc này càng nghe chân mày càng nhíu chặt.
“Cho nên bây giờ Đường môn định phản bội Tuyết Nguyệt thành?” Lạc Minh Hiên kinh hãi nói.
Đường Liên gật đầu một cái: “Mặc dù không biết dự định cụ thể của lão gia tử, nhưng rất rõ ràng, bọn họ không muốn giữ quan hệ đồng minh với Tuyết Nguyệt thành nữa. Họ đã có lựa chọn tốt hơn.”
Lạc Minh Hiên hít một hơi lạnh: “Đây không phải chuyện nhỏ, sư huynh, ngươi mau về Tuyết Nguyệt thành với ta, báo lại cho tam thành chủ!’
“Không được, ta không thể trở về Tuyết Nguyệt thành.” Đường Liên lắc đầu một cái.
“Vì sao? Chẳng lẽ đại sư huynh vẫn chưa quyết định?” Lạc Minh Hiên vội vàng la lên.
Đường Liên lắc đầu: “Đường môn là gia tộc của ta, Tuyết Nguyệt thành là sư môn của ta. Ta không muốn phản bội bất cứ ai, ta chỉ muốn ngăn cản chuyện này xảy ra. Ngươi về Tuyết Nguyệt thành đi, còn ta, ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Chuyện gì vậy?” Lạc Minh Hiên hỏi.
“Lôi gia bảo sắp tổ chức Anh Hùng yến. Nhưng hiện nay Lôi gia bảo, Tuyết Nguyệt thành đều không biết thay đổi của Đường môn, cho nên rất có thể bữa Anh Hùng yến đó là lúc Đường môn bắt đầu làm phản. Ta muốn ngăn cản chuyện này xảy ra. Ngươi về Tuyết Nguyệt thành tìm tam thành chủ trợ giúp. Còn ta tới Lôi gia bảo, ngăn cản hành động của Đường môn.” Đường Liên nghiêm mặt nói.
“Đại sư huynh, chuyện này...” Lạc Minh Hiên do dự một chút nhưng không nói tiếp.
“Đúng vậy, ta không làm nổi chuyện này.” Đường Liên nói nốt lời của Lạc Minh Hiên: “Nhưng dẫu sao cũng phải cố hết sức, không thể để mình tiếc nuối được. Đúng rồi, gần đây có tin gì của sư phụ ta không?”
“Đại thành chủ à?” Lạc Minh Hiên lắc đầu: “Vẫn không có tin tức gì.”
“Ài.” Đường Liên thở dài nhìn ánh nắng chiều, trong lòng thầm than: Nếu sư phụ ở bên cạnh lúc này, có lẽ ta không cần mê mang như vậy.
Còn bên kia, Tiêu Sắt đang nằm trên nóc nhà, lười biếng tắm ánh chiều tà cuối cùng.
Lôi Vô Kiệt nhảy tới bên cạnh Tiêu Sắt, mí mắt Tiêu Sắt hơi nhấc lên: “Cuối cùng cũng yên tâm rồi à?”
“Trông coi hai canh giờ, không có gì đáng ngại rồi.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng, ngồi xuống cạnh Tiêu Sắt: “Tiêu Sắt, ta phát hiện ngươi có một sở thích, rất thích nằm trên nóc nhà.”
“Vì rất yên tĩnh.” Tiêu Sắt đáp.
“Không, vì trên nóc nhà có thể thấy nơi rất xa. Chỗ đó, là quê hương của ngươi.” Lôi Vô Kiệt dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi và Diệp Nhược Y quen biết nhau ở nơi rất xa đó.”
“Đúng vậy, Thiên Khải thành. Đó là nơi chúng ta gặp nhau.” Không ngờ Tiêu Sắt không phản bác.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiêu Sắt, có vẻ ngươi không muốn nhắc tới những chuyện xưa của mình. Thật ra có lúc ta cũng rất tò mò, vì sao ngươi cố ý muốn quên đi những chuyện trước kia?”
“Khi thứ ngươi tin tưởng và ngưỡng mộ đột nhiên sụp đổ, ngươi cũng sẽ nghĩ vậy. Đẩy sập hết tất cả, làm lại từ đầu.” Tiêu Sắt mở mắt ra, ngây ngốc nhìn phía xa: “Sau đó mọi thứ đều là khởi đầu mới, mọi thứ đều có cơ hội vãn hồi. Ta muốn có một cuộc sống hoàn toàn mới.”
“Cho nên khi gặp Diệp cô nương lần đầu mới cố tình không nhận nhau?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Ừ. Cô ấy là cố nhân, cái gọi là cố nhân cũng là người không nên xuất hiện lại trong cuộc đời.” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói.”
“Được.” Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái, Tâm kiếm bên hông đột nhiên rời vỏ, chỉ thẳng vào giữa đũng quần của Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt kinh ngạc, hét lên giận dữ: “Lôi Vô Kiệt, ngươi làm gì vậy!”
“Ta muốn nói, mặc dù chúng ta là huynh đệ tốt của nhau, nhưng chuyện tình cảm không thể nhường được! Chúng ta cạnh tranh công bằng!” Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt, thần sắc nghiêm túc.
Tiêu Sắt vẫn chỉ lo mắng: “Huynh đệ tốt quái gì, ai muốn cạnh tranh với ngươi! Tình cảm gì chứ? Chả hiểu cái gì cả!’
“Ngươi nói giữa chúng ta không có cạnh tranh vì ngươi vốn không định tranh đoạt Diệp cô nương với ta, nhưng rõ ràng Diệp cô nương thích ngươi?” Ngón tay Lôi Vô Kiệt ngoắc nhẹ, Tâm kiếm cũng rục rịch.
“Ta đâu có nói vậy!” Tiêu Sắt mắng.
“Về vỏ.” Lôi Vô Kiệt lạnh nhạt nói, Tâm kiếm theo tiếng vào vỏ. “Dù sao ta cũng mặc kệ, huynh đệ là huynh đệ, tình cảm là tình cảm.”
Còn trong nội điện chỉ có một mình Tư Không Thiên Lạc ngồi đó trông nom Diệp Nhược Y. Cô nhìn Diệp Nhược Y sắc mặt điềm tĩnh ngủ say, lẩm bẩm: “Ngươi quen biết Tiêu Sắt lâu như vậy. Hơn nữa... nghe có vẻ quan hệ không đơn giản.”
“Nhưng rõ ràng các ngươi gặp nhau từ trước rồi mà, sao lại không nhận nhau?”
“Chẳng lẽ từng là tình nhân?”
"Quá đáng!"
Tư Không Thiên Lạc không ngừng lẩm bẩm, đột nhiên nghe Diệp Nhược Y rên nhẹ một tiếng. Cô vội vàng đứng dậy, lại thấy lúc này sắc mặt Diệp Nhược Y đã đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt đầy đau đớn. Cô kinh hãi quay người lại, định gọi mọi người bên ngoài vào, nhưng lại bỗng thấy trước mặt nhiều thêm một người.
Đột nhiên xuất hiện, như bước ra từ hư không.
Người nọ mặc đạo bào màu trắng, râu bạc tóc bạc, tay cầm một phất trần màu trắng. Râu dài rủ xuống bên hông nhưng gương mặt không chút già nua, dung nhan vẫn rất tuấn tú, con ngươi sáng bừng, toàn thân tỏa ra một luồng tiên khí.
“Thần... thần tiên?” Tư Không Thiên Lạc ngây ngẩn.
Lão thần tiên kia nhẹ nhàng mỉm cười với Tư Không Thiên Lạc, đi tới bên cạnh Diệp Nhược Y, ngón tay đặt nhẹ lên trán Diệp Nhược Y, gật nhẹ đầu nói: “Không sao.” sau đó phất trần hất nhẹ, Tư Không Thiên Lạc chỉ thấy một luồng sáng trắng truyền vào ngực Diệp Nhược Y. Chỉ trong chớp mắt, vẻ đau đớn trên gương mặt Diệp Nhược Y từ từ tiêu tan, thân thể yên tĩnh trở lại, sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục như thường.
Lão thần tiên kia quay đầu lại nhìn sang phía Tư Không Thiên Lạc, cười nói: “Có phải con gái Thương Tiên không?”
Nếu là lúc bình thường, người khác mở miệng nói bốn chữ ‘con gái Thương Tiên’ mà cô kiêng kỵ nhất, cô đã sớm vác gậy đánh một trận rồi. Thế nhưng đối mặt với ông lão bộ dáng như thần tiên kia, gương mặt Tư Không Thiên Lạc đầy lo sợ:”Đúng... đúng vậy. Dám hỏi lão thần tiên là...”
“Từng có duyên gặp mặt phụ thân ngươi vài lần.” Lão thần tiên kia vẫy nhẹ phất trần, thân thể đột nhiên lướt tới bên cạnh Tư Không Thiên Lạc, tay nắm nhẹ lấy thanh trường thương của cô: “Ngân Nguyệt thương, khốc đoạn tràng. Là một mũi thương không may mắn, nhưng nó có một chủ nhân rất tốt.
Tư Không Thiên Lạc hoàn toàn không thấy người này cướp đi trường thương của mình ra sao, thậm chí cô còn có một loại ảo giác là sau khi người này tới bên cạnh mình, bản thân tự tay đưa thương cho người ta. Đây là một cảm giác rất kỳ quái, thế nhưng trong lòng cô không cảm thấy bất cứ sợ hãi nào, vì trên người ông lão này dường như không có bất cứ khí tức nguy hiểm nào.