Chương 145: Sát cơ của Thiên Diện
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nghe Tiêu Sắt nói vậy, Tư Không Thiên Lạc đờ đẫn cả người: “Tất cả... tất cả mọi người chết hết rồi ư?” Đường Liên mạnh nhất trong cao thủ trẻ tuổi cùng lứa tại Tuyết Nguyệt thành; Lôi Vô Kiệt kế thừa danh kiếm hạng tư thiên hạ Tâm kiếm, đã bước vào Tự Tại Địa Cảnh; còn cả Diệp Nhược Y con gái đại tướng quân, sao lại chết dễ dàng như vậy?”
“Cẩn... cẩn thận!” Tiêu Sắt cắn răng giơ ngón tay lên, chỉ đằng sau lưng Tư Không Thiên Lạc.
“Ai!” Tư Không Thiên Lạc chợt quay người, nhấc thương đâm tới. Nhưng nhát thương này đâm vào khoảng không, trước mắt cô không một bóng người. Còn lúc này Tiêu Sắt nằm dưới đất khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười mà Tiêu Sắt tuyệt đối không có - lạnh lẽo tà ác.
Tư Không Thiên Lạc xoay người lại: “Tiêu Sắt, đâu có người nào.”
Lại thấy Tiêu Sắt trên mặt đất bỗng đứng dậy, khoác một tay lên vai Tư Không Thiên Lạc: “Đúng là không có người, chỉ có quỷ!”
Khi cánh tay kia khoác lên bả vai Tư Không Thiên Lạc, Tư Không Thiên Lạc chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh từ cánh tay đó lập tức lan khắp người mình, toàn thân không cách nào cử động. Gương mặt Tiêu Sắt cũng bắt đầu biến đổi, lập tức hóa thành Đường Liên, lại lập tức biến thành Diệp Nhược Y, cuối cùng biến thành một gương mặt quỷ dị nửa nam nửa nữ.
“Thiên Diện Quỷ!” Tư Không Thiên Lạc cắn răng gằn ra ba chữ.
“Là ta!” Mộ Anh cười một tiếng, xuất chưởng đánh về phía Tư Không Thiên Lạc.
Tư Không Thiên Lạc vận chân khí toàn thân, cố gắng giơ Ngân Nguyệt thương lên, vung một thương ra: “Ta là truyền nhân của Thương Tiên Tư Không Trường Phong, nếu ngươi nghĩ thủ đoạn này có thể đối phó với ta, vậy quá coi thường ta, cũng quá coi thường Tuyết Nguyệt thành!” Ngay lập tức trong phạm vi mười trượng gió bỗng ngưng bặt, tiếng gió gầm lên nơi mũi thương!
“Đây là thương pháp cho Thương Tiên truyền thụ?” Con ngươi của Mộ Anh hơi co lại, hàn khí trên tay lại bùng lên.
Đầu óc Tư Không Thiên Lạc hơi choáng váng, vừa rồi sau khi bị Mộ Anh đánh lén, cô suýt nữa không cầm nổi thương. Hiện giờ cô cố vận chân khí, coi như đã đặt tất cả thắng bại trong nhát thương này.”
“Gió ngừng!” Tư Không Thiên Lạc nhấc thương lên.
“Gió nổi lại!” Tư Không Thiên Lạc giáng một thương xuống người Mộ Anh.
“Tới đây nào!” Mộ Anh cảm nhận được khí thế của nhát thương kia, chọn cách né tránh. Nhát thương của Tư Không Thiên Lạc đánh xuống chỉ đập tan một bộ da trống rỗng.
Thuật con rối giết người!
Mộ Anh vừa ve sầu thoát xác xong hạ xuống trên cây, cười nói: “Con bé kia, tưởng ta không nhận ra ngươi đang cố gắng chống đỡ ư. Cho dù là thần tiên Đại La trúng Sương Huyền chưởng của ta, trong thời gian ngắn cũng chẳng khôi phục nổi. Ngươi dùng chiêu thương này xong liệu có còn sức lực không?”
“Dùng xong chiêu thương này.” Tư Không Thiên Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chẳng hề sợ hãi, cô quát lớn: “Còn chiêu thương khác!” Nhát thương vừa rồi cô cố tình dùng kế, chỉ giả vờ dùng chút lực, sức lực thật sự dùng trong nhát thương này!
Mộ Anh vốn tưởng có thể thoải mái không phải lo ngại gì nữa, đang định rút lui lại thành không kịp, nhát thương kia đã đánh tới trước mặt hắn!
Ngân Nguyệt thương, Khốc Đoạn Tràng. Do Thương Tiên Tư Không Trường Phong truyền thụ!
Chiêu thương này xuyên qua bả vai Mộ Anh, máu tươi phun ra như suối. Nhưng Mộ Anh kia gương mặt vẫn chẳng hề thay đổi, mặc cho mũi thương ghim trên người lao tới trước mặt Tư Không Thiên Lạc xuất chưởng đánh bay cô đi.
Trước khi rơi xuống đất Tư Không Thiên Lạc lấy từ trong lòng ra một mũi tên lệnh, đột nhiên xoa vào đuôi tên. Mũi tên bay thẳng lên không trung, nổ tung, tạo thành một đóa hoa xinh đẹp. Đóa hoa lửa này yêu mị, chói mắt, cho dù giữa ban ngày cũng cực kỳ bắt mắt. Tuyết Nguyệt thành, lệnh Thiên Thành!
“Nhìn kìa, cái gì vậy?” Đoàn người đang đi đường chợt ngẩng đầu, thấy đóa hoa lửa bùng lên giữa không trung, Diệp Nhược Y hỏi.
“Lệnh Thiên Thành?” Đường Liên trầm ngâm nói: “Sao lại có lệnh Thiên Thành xuất hiện ở đây? Gần đây có đồng minh của Tuyết Nguyệt thành à?”
“Hay là Thiên Lạc sư tỷ?” Lôi Vô Kiệt nhanh chóng phản ứng lại: “Lúc đầu khi rời thành sư tỷ mang theo lệnh Thiên Thành, chúng ta còn phóng một mũi.”
Tiêu Sắt không nói gì, chỉ lập tức quay đầu ngựa chạy về phía pháo lệnh kia.
Lạc Minh Hiên bên kia cũng chứng kiến đóa hoa lửa chói mắt giữa ban ngày kia, sau khi mắng một tiếng cũng lập tức quay đầu ngựa đuổi về.
Khi Tiêu Sắt chạy tới chỉ thấy Tư Không Thiên Lạc đã ngã lăn trên mặt đất, quần áo rách nát, bả vai đầy máu, đã mất thần trí. Tiêu Sắt lập tức tung người nhảy xuống ngựa, lấy từ trong lòng ra một chai thuốc, đổ ba viên Bồng Lai đan ra, đút vào miệng Tư Không Thiên Lạc.
Đám người Đường Liên cũng chạy tới sau đó, Tiêu Sắt hô lớn với Đường Liên: “Giúp ta cầm máu cho cô ấy!”
Đường Liên chạy ngay tới, giơ tay điểm mấy cái lên bả vai Tư Không Thiên Lạc, phong bế vài chỗ mạch của cô, tạm thời ngăn máu chảy ra. Lúc này Tư Không Thiên Lạc mới từ từ khôi phục tinh thần, chậm rãi mở mắt, hơi thở mong manh: “Các ngươi... Các ngươi tới rồi à.”
“Chuyện gì vậy? Sao lại bị thương tới nông nỗi này?” Lôi Vô Kiệt tiến tới hỏi.
Tiêu Sắt kiểm tra kỹ vết thương của Tư Không Thiên Lạc, nhìn nhau với Đường Liên một cái, xác nhận đáp án từ đối phương rồi gật đầu một cái: “Bị thương do thương?”
“Bị chính Ngân Nguyệt thương của ta đâm trúng.” Tư Không Thiên Lạc khó nhọc nói: “Trúng mai phục của Ám Hà, tên Thiên Diện Quỷ Mộ Anh kia giở trò lừa bịp, cuối cùng ta bị chính thương kình của mình làm hại.”
“Không sao, chỉ bị thương ngoài da, không thương tổn tới gân cốt.” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói.
Diệp Nhược Y đột nhiên hỏi: “Thiên Lạc cô nương, Lạc Minh Hiên đâu?”
“Lạc Minh Hiên hắn...” Tư Không Thiên Lạc buồn bã nói: “Bị Ám Hà giết mất rồi!”
Một tiếng ngựa hí vang lên, chỉ thấy một người chạy từ dưới sườn núi lên. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, người kia ăn mặc như con nhím, ngoại trừ Lạc Minh Hiên tới Kiếm Trủng xin được bảy thanh kiếm, liệu còn ai khác?
Lạc Minh Hiên ghìm cương ngựa dừng lại, nhìn ánh mắt mọi người, ngẩn ra một chút rồi gãi đầu lúng túng: “Được rồi, là lỗi của ta. Ta không ngăn được Thiên Lạc sư tỷ, nhưng đâu cần nhìn ta như vậy chứ.”
Mọi người thầm kinh hãi, chợt quay đầu lại, chỉ thấy Tư Không Thiên Lạc vốn cực kỳ yếu ớt ánh mắt lại lóe lên vẻ hung ác, nâng nhẹ tay lên, đang định xuất chưởng đánh về phía Tiêu Sắt.
Lôi Vô Kiệt xuất quyền đánh ra. Quyền chưa tới khí đã tới, Vô Phương quyền của Lôi môn! Tư Không Thiên Lạc giả kia đỡ một quyền của Lôi Vô Kiệt rồi đột nhiên lui lại phía sau, thối lui mười mấy trượng rồi mới dừng lại.
“Chuyện gì vậy?” Lạc Minh Hiên vẻ mặt buồn bực: “Sao lại đánh Thiên Lạc sư tỷ?”
“Ngươi nhìn kỹ đi, đó là Thiên Lạc sư tỷ của ngươi à?” Đường Liên trầm giọng hỏi.
Tư Không Thiên Lạc lau vết máu nơi khóe miệng, mỉm cười âm độc: “Đa tạ linh đan diệu dược của các vị, bằng không thương thế này khéo phải mất thêm mấy ngày.”
“Không có mấy ngày gì cả.” Tiêu Sắt đứng lên lạnh lùng nói: “Mạng của ngươi, đã đến ngày cuối.”
“Thật không?” Gương mặt Tư Không Thiên Lạc bắt đầu tan ra, hóa thành một gương mặt quỷ dị nửa nam nửa nữ.
“Ôi mẹ ơi, đây là yêu quái gì vậy.” Lạc Minh Hiên hít một hơi lạnh.