Chương 151: Gặp mặt tại quán trà
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Vốn dĩ là hai người Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt chạy khỏi Tuyết Nguyệt thành, nếu chạy thẳng tới Lôi gia bảo cho dù đi đường có hơi chậm, trong tình huống biết đường, hơn nửa tháng cũng đủ đến rồi. Dù sao cũng hẹn với Lý Hàn Y là ba tháng, Anh Hùng yến cũng phải ba tháng nữa mới tổ chức, Lôi Vô Kiệt bèn kéo Tiêu Sắt đi vòng lên phía bắc tới núi Thanh Thành, trên đường về lại bị tập kích vài lần, bị ép vào Kiếm Tâm trủng chữa thương, sau đó lại đợi ở thành Uyên Chỉ một thời gian dài. Mắt thấy thời gian từ từ trôi qua, trong lòng mọi người không khỏi lo lắng.
“Sư huynh, chúng ta cứ đi đường như vậy liệu cần mấy ngày mới tới nơi?” Diệp Nhược Y hạ giọng hỏi.
Đường Liên cau mày: “Nếu dọc đường không bị ai ngăn cản nữa, còn cần năm ngày.”
“Đâu có đơn giản như vậy, đám sát thủ Ám Hà bám dai như đỉa vậy.” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ tức giận nói.
Gần đây bọn họ bị Ám Hà tập kích không dưới ba lượt, tuy không bị thương nặng nhưng cũng chẳng chịu nổi quấy nhiễu như vậy, đám người đã sức cùng lực kiệt.
“Trước mặt có một quán trà, chúng ta tới đó nghỉ ngơi đi.” Tiêu Sắt thấy phía xa có một lá cờ, trên đó viết chữ ‘trà’, bèn dẫn mọi người theo hướng đó.
“Không có thời gian uống trà, mua chút lương khô rồi lập tức lên đường.” Đường Liên xoay người xuống ngựa, vội vàng nói.
“Đường xá trước mặt vẫn còn rất xa, ngồi xuống uống một chén trà có tốn bao nhiêu thời gian của ngươi đâu.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, mọi người thầm kinh ngạc, không khỏi nhìn theo hướng âm thanh. Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo bào vài màu xám ngồi trước quán trà, nhắm mắt lại, tuy nói chuyện nhưng không nhìn về phía mọi người.
“Có lý lắm.” Tiêu Sắt gật đầu một cái: “So với việc vội vàng đi đường chẳng bằng uống một chén trà, nghĩ kỹ xem tiếp theo nên làm gì.”
“Mời công tử ngồi.” Thiếu niên áo vải gật đầu một cái, nhưng mắt vẫn nhắm, tiểu nhị của quán trà lập tức bưng một bình trà lên.
Mọi người thầm nghi hoặc, chỉ thấy Tiêu Sắt đã ngồi xuống, đám người đưa mắt nhìn nhau một lượt rồi cũng ngồi theo.
“Hắn không nhìn thấy gì.” Diệp Nhược Y hạ giọng nói với mọi người.
“Vị cô nương này nói không sai, ta đúng là một người mù.” Diệp Nhược Y nói rất nhỏ nhưng vẫn bị thiếu niên nghe thấy, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Thiếu niên như cũng phát hiện ra, tiếp tục nói: “Bởi vì mắt không thấy gì cho nên thính lực hơn người. Không phải ta cố tình nghe lén cô nương trò chuyện.”
“Được.” Diệp Nhược Y sinh lòng cảnh giác, từ từ ngồi xuống.
Bầu không khí trong quán trà lập tức trở nên căng thẳng. Tư Không Thiên Lạc nắm chặt trường thương trong tay, ngụy trang thành con buôn như vậy rồi ám sát, mấy hôm nay mọi người cũng gặp không ít lần. Mọi người nhìn một lượt xung quanh, trong quán trà trừ bọn họ ra chỉ có một người khách, là một cô gái trẻ tuổi gương mặt thanh tú, cầm một cái bọc dài đặt trên bàn, đang nhấp từng ngụm trà một.
“Đó là bằng hữu của ta, ta đợi cô ấy đã rất nhiều năm. Cô ấy tới tìm ta, quán trà của ta cũng nên đóng cửa.” Thiếu niên áo vải cười một tiếng, nhẹ giọng nói.
Cô gái kia không buồn để ý tới hắn, vẫn nhấp từng ngụm trà.
“Cô ấy không nghe thấy gì?” Diệp Nhược Y hỏi.
“Đúng, ta không nhìn thấy, cô ấy không nghe thấy. Cô ấy là người điếc.” Thiếu niên áo vẻ gõ cây gậy trúc dò đường trên tay xuống đất: “Nhưng đừng nhìn cô ấy nói chuyện, cô ấy không nghe thấy nhưng vẫn nhìn thấy.”
“Một người biết nghe gió đoán vị trí, một người biết thuật đọc môi, đều không phải người bình thường.” Đường Liên cười lạnh nói, giọng nói đầy sắc bén.
“Chẳng hay đây có phải trà bình thường không.” Tiêu Sắt bưng bình trà, rót cho mình một chén, đặt lên môi.
“Không được.” Diệp Nhược Y kinh hãi. “Thử độc trước đã.”
“Không cần.” Tiêu Sắt nhấp một ngụm trà, phun một hơi nhẹ: “Quả nhiên, là Vân Vụ Song Kỳ. Trà ngon.”
“Trà ngon phải phối hợp với nước tốt, gần đây có một dòng suối, tên là Tức Nha, chỉ có một khe suối nhỏ bằng cái răng, một ngày chỉ cho một bình nước. Chất nước của nó có thể sánh với suối Liên Sinh ở núi Thu Liên. Nước tốt phối với trà ngon, mới xứng với người hiểu trà.” Thiếu niên mắt mù nói, đột nhiên đứng dậy.
“Lâu lắm rồi không được uống Vân Vụ Song Kỳ.” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói.
“Năm xưa mang từ trong đường ra. Nhiều năm như vậy đã uống gần hết rồi, chẳng qua nghĩ tới một ngày nào đó sẽ gặp lại ngươi, cho nên giữ lại một gói cho ngươi.” Thiếu niên mù mắt nói.
Hai người một nói một đáp như vậy, khiến mọi người nghe mà như rơi vào sương mù, hình như hai bên đã quen biết từ trước. Thiếu niên mắt mù đi về phía trước, khi sắp tới trước mặt mọi người, Đường Liên đột nhiên quát lớn: “Dừng lại.”
Thiếu niên mù mắt mỉm cười, dừng chân không tiến tới nữa.
Nếu xét về năng lực nghe gió đoán vị trí, Đường Liên sinh ra trong Đường môn cũng tinh thông kỹ năng này. Hắn nhìn cây gậy trúc, quát lớn: “Trong cây gậy trúc kia giấu cái gì?”
“Giấu cái gì, sao không tự tới xem?” Thiếu niên mắt mù vung nhẹ cây gậy trúc.
Đường Liên bước tới, Chỉ Tiêm Nhận trong tay lóe lên ánh bạc, ép thẳng về phía thiếu niên trước mặt. Thiếu niên đột nhiên vung cây gậy trúc đánh thẳng vào Chỉ Tiêm nhận trong tay Đường Liên. Gậy trúc lập tức bị đánh nát, lộ ra thứ đang giấu bên trong.
Một thanh đao hình dáng kỳ lạ, thân đao dài mà mỏng đầy ưu nhã, hơi cong một chút. Tuy thân là đao nhưng mang khí chất nhẹ nhàng như kiếm. Đao như vậy rất hiếm thấy tại Bắc Ly, nhưng cũng không phải xuất xứ từ Nam Quyết vốn chú trọng về đao.
“Thái đao (katana)?” Đường Liên nghi hoặc nói, đây là trường đao mà võ sĩ ở đảo quốc phía tây Huyền Doanh mới sử dụng, đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến, trước đó chỉ nghe Đường Liên Nguyệt nhắc tới mà thôi.
“Thật tinh mắt.” Thiếu niên áo vải cười một tiếng, lui lại một bước, không tiếp tục tiến lên.
“Ngươi tên là gì?” Đường Liên hỏi.
“Ta không cha không mẹ, tên chỉ có một chữ Trúc.” Thiếu niên áo vải đáp.
“Trúc?” Đường Liên cau mày suy nghĩ, nhưng không nhớ ra trên giang hồ có người như vậy.
Cô gái ngồi bên cạnh bọn họ đột nhiên đặt chén trà xuống, đứng lên, đi về phía họ.
“Cô ấy tên là Long Nhĩ.” Thiếu niên áo vải nói: “Không cần nghĩ nữa, chắc chắn ngươi chưa từng nghe tới chúng ta. Nhưng cũng ta hiểu rất rõ các ngươi.”
“Ồ?” Lòng hiếu kỳ của Lôi Vô Kiệt nổi lên: “Ngươi hiểu rất rõ chúng ta?”
“Lôi Vô Kiệt, phụ thân họ Lôi, mẹ ngươi họ Lý. Bọn họ từng là nhân vật nổi danh tại Thiên Khải thành. Đáng tiếc một người chết trên chiến trường, một người vì cứu cố nhân mà rạn nứt với hoàng đế, cuối cùng trọng thương rời khỏi Thiên Khải. Ta nói có sai chăng?” Thiếu niên áo vải chậm rãi nói.
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Sao ngươi biết!”
“Ta còn biết ngươi thích ai, có cần ta nói không?” Thiếu niên áo vải cười mỉm nói.
"Không cần, không cần." Lôi Vô Kiệt xua tay lia lịa.
“Ta biết.” Đường Liên thu hồi Chỉ Tiêm nhận, sát khí cũng tản đi: “Các ngươi là người của Bách Hiểu Đường.”
“Ngươi đoán không sai.” Thiếu niên tên là ‘Trúc’ gật đầu một cái: “Đúng là chúng ta tới từ Bách Hiểu đường.”
“Ta nói này.” Tư Không Thiên Lạc nãy giờ không lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại là nói với cô gái bị điếc kia: “Ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt như vậy làm gì.”
Mọi người cùng nhìn lại, lúc này mới phát hiện cô gái điếc kia vẫn luôn nhìn Tiêu Sắt, ánh mắt đầy sắc bén!
“Ngươi muốn làm gì?” Đường Liên và Lôi Vô Kiệt lại nổi lên sát khí, cùng che trước mặt Tiêu Sắt.