Chương 174: Lôi Môn Song Tử
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nghe tiếng sấm nổi lên, ánh mắt đại gia trường chẳng chút sợ hãi, ngược lại đầy vẻ vui mừng: “Đây là Cửu Thiên Dẫn Lôi của Lôi môn!”
“Nói lại thì không thể coi là võ công của Lôi môn được, mặc dù trông rất giống Lôi Thuẫn trận của Lôi môn, nhưng thực ra đây là đạo pháp.” Đường lão thái gia buông tẩu thuốc xuống, thần sắc nghiêm túc: “Sáu mươi năm trước, từng có một vị tiền bối của Lôi môn gia nhập Đường môn, kết hợp với pháp thuật trong Đạo môn sáng tạo ra Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật. Khi còn trẻ ta từng gặp vị tiền bối đó, Cửu Thiên Dẫn Lôi của Lôi Vân Hạc chính là do vị tiền bối đó truyền lại!”
“Vị tiền bối trong miệng Đường lão thái gia chắc đã sắp một trăm tuổi rồi nhỉ.” Đại gia trường chậm rãi nói.
“Hạ!” Lôi Vân Hạc hét lớn, sấm sét trên chín tầng trời giáng xuống, rơi vào tay hắn.
“Ta dùng sấm sét chín tầng trời lật càn khôn, một chỉ tay phá chín vạn dặm bầu trời!” Lôi Vân Hạc bước lên một bước, giơ ra một chỉ, giữa ngón tay sấm sét ầm ầm! Đây mới là Kinh Lôi chỉ của Lôi môn khi tu luyện tới cực hạn!
“Được!’ Đại gia trường giơ tay, đánh ra một đòn Diêm Ma chưởng, sau khi giao đấu với Kinh Lôi chỉ lại bị ép lui liền ba bước.”
“Lui tiếp!” Lôi Vân Hạc lại giơ một chỉ.
Ánh mắt đại gia trường bừng sáng: “Được lắm!” Lại đánh ra một chưởng.
Lại bị ép lui năm bước.”
“Lão gia tử.” Đường Huyền hạ giọng nói.
Đường lão thái gia giơ tay lên hông, lại chợt thấy một luồng kiếm khí đỏ rực đánh tới. Hắn nghiêng người né tránh, chứng kiếm Lôi Oanh cầm Sát Phố kiếm, lạnh lùng nhìn mình.
“Gia chủ Lôi gia bảo đã chết, lão thái gia của Đường môn cũng nên chết đi.” Lôi Oanh chậm rãi nói.
Đường lão thái gia cười lạnh: “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh đó không.”
Bên kia, Lôi Vân Hạc đã giơ ngón tay lần ba.
Đại gia trường đứng thẳng người, mỉm cười nói: “Ta không lùi.”
“Ngươi lùi.” Hắn chậm rãi đánh ra một chưởng, lại ngăn cản Kinh Lôi chỉ lấp loáng ánh sét, thanh thế hùng hồn.
Lôi Vân Hạc cảm thấy chân khí kẹt lại trên ngón tay, một lát sau lực cắn trả ùn ùn kéo lại. Hắn kinh ngạc, vội vàng rút ngón tay, chớp mắt đã bị ép lui mười bước.
Đại gia trường gật đầu: “Ngươi được lắm, có thể đút cho Diêm Ma chưởng của ta.”
Lôi Vân Hạc kinh ngạc một chút rồi cười lạnh nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ngươi lại gấp rút muốn diệt Lôi gia bảo như vậy. Diêm Ma chưởng của ngươi đã bắt đầu cắn trả.”
“Ngươi nói đúng lắm.” Đại gia trường nhìn bàn tay phủ đầy hoa văn: “Nó cần chất dinh dưỡng mới. Vốn ta đã tìm cho nó một thức ăn cực tốt, nhưng lại để hắn trốn mất. Thế nhưng nếu đổi lại là ngươi, ta nghĩ nó sẽ rất hài lòng.”
“Ngông cuồng!’ Lôi Vân Hạc đột nhiên tung người nhảy một cái, giữa ngón tay lại lấp loáng sấm sét. Tuy hắn dùng chỉ nhưng lại đập thẳng xuống đầu, khí thế như tiên nhân!
Lần này đại gia trường không dám đỡ, nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được. Khí thế chỉ pháp của Lôi Vân Hạc không hề thu lại, đánh thành một hố lớn trên mặt đất bằng phẳng.
Bên phía kia, Lôi Oanh cầm Sát Phố kiếm múa lên điên cuồng, kiếm khí tung hoàng khiến đất đá bay khắp nơi, đánh cho bức tường phòng khách tan nát. Lôi Thiên Ngân ở bên cạnh vừa bảo vệ thi thể Lôi Thiên Hổ, vừa vội vã la lên: “Lôi Oanh môn chủ, trong phòng khách còn có khách khứa của các môn phái võ lâm khác, phải cẩn thận!”
Sứ giả Ôn gia, Ôn Lương đưa mắt nhìn lên, chứng kiến Lôi Vân Hạc thi triển chỉ pháp tràn ngập vẻ tiêu dao thiếu niên, cùng Lôi Oanh đánh từng kiếm liên tiếp vừa tiêu sái vừa ngang ngược. Hắn lẩm bẩm: “Đây là Lôi Môn Song Tử.”
Năm xưa hai vị thiếu niên Lôi môn cũng bước vào giang hồ, khiến cả giang hồ đều thán phục, nổi danh cùng Lý Hàn Y, Triệu Ngọc Chân và Đường Liên Nguyệt. Hôm nay hai vị lại liên thủ! Kẻ đấu với họ là Đường lão thái gia của Lôi môn, đại gia trường của Ám Hà! Trận giao đấu như vậy có đến vài chục năm cũng không thấy một lần. Ôn Lương đương nhiên phải mở to hai mắt, chỉ sợ bỏ lỡ!
“Lôi khởi!” Bên kia Lôi Vân Hạc đã lại quát lớn.
“Lôi lạc!” Người hô tiếp lại là Lôi Oanh, chỉ thấy sấm sét đánh xuống Sát Phố kiếm, hắn chợt hất kiếm lên, sấm sét phóng thẳng về phía đại gia trường Ám Hà và đám người Đường môn.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, thật không dám tin sức người có thể làm tới mức này.” Ôn Lương không khỏi thở dài nói.
“Đại gia trường!” Đường lão thái gia gầm lên một tiếng, bước lên trước, dùng đôi bàn tay muốn cản chiêu kiếm phong lôi đó! Dùng sức người, ngăn cản thiên lôi?
“Đây!” Đại gia trường cũng đáp lại, xòe tay ra, nhưng lại xuất chưởng đánh vào lưng Đường lão thái gia.
“Không!” Đường Huyền, Đường Hoàng, Đường Thất Sát kinh hãi hét lớn.
Ngoài Lôi gia bảo.
Tạ Thất Đao cầm đao đứng thẳng, trước mặt hắn đầy những mảnh vỡ ám khí cùng một thanh trường thương. Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc ngã cách hắn mười bước, hơi thở nặng nề, thậm chí đã chẳng còn sức để đứng lên.
“Thiên Lạc, ta ngăn cản hắn, ngươi mang Tiêu Sắt và Diệp cô nương chạy trước đi.” Đường Liên thở hổn hển, hạ giọng nói: “Thật không ngờ, muốn đến Lôi gia bảo nhưng lại chẳng bước vào Lôi gia bảo tới nửa bước. Đúng là khiến người ta buồn bã.”
“Sư huynh...” Tư Không Thiên Lạc đang định nói nhưng lại thấy trước ngực đau đớn, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Đừng nói chạy trốn, cô thậm chí không còn sức động đậy.
Còn một bên khác.
Tô Mộ Vũ và Lôi Vô Kiệt đứng nhìn nhau.
Tô Mộ Vũ cầm Tâm kiếm, ống tay áo bên phải đã nát bấy, có máu tươi chảy ra ở cánh tay. Hắn gật đầu khen: “Đúng là quyền pháp tốt.”
“Một hòa thượng dạy ta, Kim Cương Phục Ma thần thông, mặc dù ta cũng không biết cái tên này có phải đặt bừa không.” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng.
“Nếu không gặp nhau ở đây, ta cũng chẳng muốn giết ngươi.” Tô Mộ Vũ lắc đầu.
Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Chỉ giết ta thôi có được không, tha cho bằng hữu của ta?”
Tô Mộ Vũ thở dài: “Chẳng lẽ ngươi không biết thân phận vị bằng hữu của ngươi ư? Lần này các ngươi có thể không chết, thậm chí Lôi gia bảo cũng có thể không bị diệt, nhưng hắn, chắc chắn phải chết.”
“Vậy chẳng có cách nào rồi.” Lôi Vô Kiệt quát lớn: “Tiêu Sắt, mang họ chạy trước đi! Để ta cản đường.”
“Hỏa Chước thuật, Nghiệp Hỏa cảnh!”
Áo đỏ phất phới, ngọn lửa vốn đã tắt lại bùng lên! Ngay cả Tạ Thất Đao cũng quay đầu sang, nghi hoặc nói: “Còn trẻ như vậy đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh rồi ư?”
Tô Mộ Vũ giao đấu với Lôi Vô Kiệt đã lâu, trong lòng cũng biết giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà. Hắn nhẹ giọng thở dài: “Vô ích thôi.” Dứt lời, hắn tung người nhảy tới, cầm kiếm đánh về phía Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt cưỡng ép vận Hỏa Chước thuật cảnh giới cao nhất, định ngăn cản hai người Ám Hà trong chốc lát nhưng chỉ cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng, thân hình đau đớn như bị lửa thiêu, lảo đảo muốn ngã. Tuy đột phát cực hạn, miễn cưỡng bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, nhưng hắn đã chẳng còn sức giơ tay lên, nói chi ngăn cản chiêu kiếm tất sát của Tô Mộ Vũ.
“Đủ rồi.” Một giọng nói mang chút biếng nhác bỗng vang lên bên tai hắn.