Chương 211: Tiên Nhân Lục Bác
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Dùng mười hai quân cờ, sáu quân trắng sáu quân đen, gọi là chi quỳnh. Mỗi người sáu quân, chia ra mười hai lượt, khoảng ngang phía trước không có gì là thủ, thả hai viên cá. Trước khi đặt cược thì chọn màu, sau đó đi cờ. Cờ tới chỗ nước thì ăn cá, ăn một cá được hai điểm. Cách chơi này chính là lục bác.
Lục bác hưng thịnh trong giới quý tộc tiền triều, sau nhiều năm chiến loạn, cách chơi đã thất truyền ít nhiều, hơn nữa quy tắc trước đây phức tạp, không tiện lưu hành. Nghe nói triều đại trước có một hoàng tử lưu lạc chốn nhân gian sinh sống mai danh ẩn tích, vị hoàng tử này từ quần áo tới ăn uống đều rất đạm bạc, nhưng vẫn rất vui vẻ, chỉ điều không cai được món lục bác này, khổ nỗi không người nào chơi cùng. Thế nên hắn sửa đổi cách chơi, dạy cho hàng xóm. Hàng xóm thấy thú vị, hai người có thể chơi với nhau một ngày một đêm, sau đó khiến mọi người tới xem, có khi đứng cả mấy canh giờ, rất náo nhiệt. Sau đó chuyện này truyền ra ngoài, không ít người học cách chơi, lời đồn cũng lan tỏa. Dần dà, cờ lục bác càng ngày càng được hoan nghênh, tới nay thậm chí cả trẻ con bảy tuổi cũng đánh được.
Thiên Hạ phường, cược Cửu Trác Đoạt Mệnh, bàn cuối cùng chính là Lục Bác!
Gã cao to khơi mào chín bàn cược này giờ đã mồ hôi đầy đầu, hắn biết đối phương là Lạc Hà Tiên Tử nên đã phái chín vị chưởng quỹ lợi hại nhất Thiên Hạ phường ra tay. Nhưng giờ Lạc Hà Tiên Tử còn chưa xuất thủ mà chỉ một tên đồ đệ đã qua cả tám bàn, ngồi trước ván lục bác.
Một ông lão tóc trắng phau ngồi bên ván cờ lục bác. Ông ta mặc áo vải thô, dáng vẻ không khác gì một ông già bình thường. Ông híp mắt nhìn Lạc Minh Hiên: “Nhóc, ngươi qua tám ván cược rồi?”
Lạc Minh Hiên nghĩ thầm trong lòng, mình qua tám bàn cược khiến cả Thiên Hạ phường đều xôn xao, lão già này ngồi yên ở đây cả nửa ngày, hóa ra vừa điếc lại vừa mù. Trong lòng nghĩ vậy, thần sắc thiếu kiên nhẫn: “Lão già nhà ngươi thật nực cười, ta đánh cược cả tám ván trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy?”
Doãn Lạc Hà đang đứng bên cạnh im lặng lại đột nhiên mắng khẽ: “Không được vô lễ.”
Ông lão kia nghe tiếng ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Doãn Lạc Hà, nhìn một lúc lâu sau, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười hơi thô bỉ: “Tiên tử, vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
“Đại chưởng quỹ năm nay tám tươi rồi, còn chưa chết à?” Doãn Lạc Hà vẫn mỉm cười ôn nhu nhưng lời nói lại khiến người ta kinh hãi.
Ông lão được gọi là đại chưởng quỹ ho khan vài tiếng nặng nề: “Ngày ngày đánh lục bác cùng Diêm Vương, thắng một ván là sống lâu được một năm. Lão già ta bấm ngón tay tính thử, còn sống được hai mươi năm.”
“Đại chưởng quỹ.” Gã to cao một mắt đi tới bên cạnh ông lão, cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với lão.
Đại chưởng quỹ gật đầu một cái, hắng giọng phất tay về phía cái bàn trước mặt: “Vậy, xin mời.”
“Sư phụ, người này lai lịch ra sao?” Lạc Minh Hiên thấy khí thế hoàn toàn khác với tám bàn trước, vội vàng hỏi.
Doãn Lạc Hà cười nói: “Chẳng phải lão ta vừa nói ngày ngày đánh cờ cùng Diêm La vương à? Lão được gọi là Diêm La Đổ Đồ, đại chưởng quỹ của Thiên Hạ phường, Diệp Tam. Thời gian lão đánh lục bác còn hơn cả tuổi của ta với ngươi cộng lại. Tám bàn trước cộng lại cũng chẳng bằng mình lão.”
Lạc Minh Hiên kinh ngạc: “Vậy làm sao mà người thắng được?”
Doãn Lạc Hà gõ đầu Lạc Minh Hiên: “Trước khi ngươi nói câu này còn có chút cơ hội. Ngươi có nhớ chân ý đánh cược mà ta giao cho ngươi không?”
“Khi ngươi cho rằng mình sẽ thắng, chắc chắn ngươi sẽ thắng.” Lạc Minh Hiên lẩm bẩm.
“Đi thôi.” Doãn Lạc Hà đẩy nhẹ, Lạc Minh Hiên ngồi xuống trước bàn cờ lục bác.
“Ta đánh lục bác sáu mươi sáu năm, chưa từng thua. Nhóc, ngươi đánh mấy năm rồi?” Diệp Tam lạnh nhạt hỏi.
Lạc Minh Hiên gãi đầu một cái: “Chắc tầm sáu năm.”
“Được. Cùng là sáu, cũng coi như có duyên, thua thì làm tôi tớ của ta, cũng rất thích hợp.” Diệp Tam cười lạnh một cái.
Nụ cười này lại chọc giận Lạc Minh Hiên: “Chẳng qua là sống lâu mấy năm thôi, ông lão, ngươi phách lối quá đấy.”
“Sống lâu mấy năm?” Diệp Tam vẫn cười: “Nếu thằng nhãi nhà ngươi đã ngu ngốc như vậy thì để ta nói cho ngươi, vừa rồi ngươi đáp sai rồi.”
“Ta đáp sai?” Lạc Minh Hiên kinh ngạc: “Sai ở đâu?”
“Ngươi chưa từng chơi lục bác.” Diệp Tam đột nhiên giơ tay, lật đứng một quân cờ trước mặt: “Kiêu!”
Trong lúc trò chuyện hai người đã giao chiến vài hiệp, trong cờ lục bác quân cờ tới vị trí chỉ định là có thể dựng thẳng thành kiêu. Kiêu có thể ăn cá, một con cá được hai điểm cược, được sáu điểm cược là thắng! Nhưng Lạc Minh Hiên đánh lục bác lâu năm như vậy mà chưa từng thấy ai lập kiêu nhanh như vậy. Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh tập trung đánh cờ.
Sau mười hiệp, lưng Lạc Minh Hiên đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn chưa từng thấy ai đánh lục bác như vậy, mỗi nước đi đều hết sức quỷ dị, cứ như rời rạc ngoài bờ của quy tắc lục bác, thế nhưng lại ép mình từ từ lui lại phía sau, lúc nào cũng có thể thua sạch.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Lạc Minh Hiên cưỡng ép mình tỉnh táo lại, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh những ván lục bác đã từng đánh.
Chắc chắn sẽ có cách, chắc chắn có cách. Cuối cùng Lạc Minh Hiên nhắm hai mắt lại, hình ảnh trong đầu hắn không ngừng xoay tròn cho tới khi xuất hiện khung cảnh mình đã xem cả ngàn vạn lần -- hai tượng sứ được điêu khắc sống động ngồi đối diện đánh cờ lục bác. Đúng rồi! Tiên nhân lãm lục trứ, đối bác thái sơn ngưng, dẫn hắn vào thế tiên nhân, cuối cùng nếu Diệp Tam phá được cục diện đó thì coi như phá giải được Tiên Nhân Lục Bác thuật. Nếu Diệp Tam không phá được thì đây là tàn cuộc, tuy không thắng nhưng cũng không thua!
Lạc Minh Hiên mở mắt, trong lòng dấy lên hy vọng.
Thời gian ba nén nhang sau.
Gã cao lớn một mắt nhìn Bành Khâm Hải hạ giọng nói: “Đại chưởng quỹ chưa bao giờ đánh lục bác lâu như vậy, chẳng lẽ lần này thua à?”
Bành Khâm Hải lắc đầu: “Ván này đánh được một lúc đã thấy đại chưởng quỹ không bại được. Thế nhưng vừa rồi thằng nhóc này đột nhiên thay đổi cách đánh, giờ thế cờ như vậy, có vẻ đại chưởng quỹ không bại nhưng cũng không thắng nổi.”
“Thế cờ tàn?” Gã cao lớn một mắt nhíu mày.
“Thằng nhóc, ai dạy ngươi cái này.” Diệp Tam đột nhiên dừng lại, hỏi nghiêm túc.
Lạc Minh Hiên lau mồ hôi trên đầu: “Đương nhiên là sư phụ ta dạy rồi.”
“Xì, sư phụ ngươi xảo quyệt kỳ quái, thiên thuật vạn biến, bản lĩnh thiên thuật còn giỏi hơn đánh bạc nhiều. Thằng nhóc nhà ngươi đánh lục bác từng quân đều rất chuẩn mực, sao có thể là cô ta dạy được?” Diệp Tam cả giận nói.
Lạc Minh Hiên hất tay nói: “Còn đánh nữa không!”
Diệp Tam vỗ nát cả bàn cờ: “Không đánh nữa! Ta đánh lục bác sáu mươi sáu năm lại không thắng được một tên đánh lục bác dởm, đúng là hoang đường.”
“Lục bác dởm?” Lạc Minh Hiên nhìn Doãn Lạc Hà: “Là sao?”
Doãn Lạc Hà cười nói: “Đúng là ý ngươi nghe thấy đấy!”
Từ mai mình lại theo lệ cũ, đăng chương đểu trước, chỉnh lại chương chuẩn sau nhé =))))))