Thiếu Niên Ca Hành (Đã Dịch Full)

Chương 213 -

Chương 213: Cầu kiến Vô Song

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

Công lực của hai thầy trò Doãn Lạc Hà và Lạc Minh Hiên hơn xa những người khác của Thiên Hạ phường, một lúc sau đã thúc ngựa phóng đi, bỏ lại những người khác phía sau.

“Làm sao bây giờ?” Gã cao lớn một mắt lau mồ hôi thở hổn hển nói: “Không kịp mất rồi.”

Diệp Tam hung ác nói: “Cưỡi ngựa đuổi theo, nếu người của Vô Song thành biết chuyện này, chúng ta đều không chịu nổi.”

“Sư phụ.” Lạc Minh Hiên do dự một chút rồi hỏi: “Vì sao chúng ta phải lấy Vô Song lệnh kia. Với võ công đám đệ tử Vô Song thành bảo vệ vòng ngoài này, cho dù là con cũng chẳng sợ, cần gì Vô Song lệnh?”

“Ngươi có thể một mình một kiếm giết vào, nhưng như vậy thanh thế quá lớn, không khéo người chúng ta muốn tìm sẽ chạy mất.” Doãn Lạc Hà đáp.

“Người chúng ta muốn tìm?” Lạc Minh Hiên không hiểu: “Là ai?”

“Nhất Kiếm Đoạn Thủy, Thiên Giang Tuyệt Lưu,.” Doãn Lạc Hà chậm rãi nói: “Đương nhiên là thành chủ Vô Song thành, Tống Yến Hồi.”

“Tống Yến Hồi.” Lạc Minh Hiên nhớ nam nhân này, còn nghe không ít người nhắc tới quan hệ giữa hắn và sư phụ Doãn Lạc Hà. Thậm chí lần trước chính hắn còn ra tay dạy dỗ gã đó lúc đang bị thương, nhưng cảnh sư phụ nước mắt lưng tròng lúc đó cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn. Lạc Minh Hiên đột nhiên nói: “Sư phụ, hóa ra người tới đây không phải là tra xét chuyện Lôi gia bảo...”

Doãn Lạc Hà trừng mắt một cái: “Ai bảo thế?”

“Rõ ràng người tới gặp Tống Yến Hồi!” Lạc Minh Hiên vạch trần.

“Ta... Đúng là tới gặp Tống Yến Hồi.” Doãn Lạc Hà đỏ mặt: “Sau đó sẽ hỏi hắn, chuyện Lôi gia bảo có liên quan gì tới hắn không!”

Lạc Minh Hiên lại hoàn toàn không tin lời Doãn Lạc Hà, tự lẩm bẩm: “Tên Tống Yến Hồi kia có gì tốt chứ, chỉ chăm chăm luyện tập kiếm thuật, muốn phục hưng Vô Song thành. Kết quả đánh ba lần thì bại dưới tay nhị thành chủ cả ba. Xét về tình ý, hắn đặt kiếm và Vô Song thành trước sư phụ. Bàn về tài học, xì, mất bao năm rồi vẫn chẳng đánh được nhị thành chủ. Xét tướng mạo thì con cũng gặp rồi, còn chẳng bằng một phần mười Lạc Minh Hiên đây!”

“Ngươi lắm lời như vậy làm gì, muốn chết à?” Doãn Lạc Hà lạnh lùng nói.

Lạc Minh Hiên rùng mình một cái, quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Sư phụ, đằng trước có người!”

“Vô Song lệnh ở đây, mau tránh ra!” Doãn Lạc Hà lấy lệnh bài ra, cao giọng hét.

Đám người vốn đã lấy vũ khí ra định cản đường, lúc này lại rối rít tránh sang, hơn nữa cung kính khom người cúi đầu, để hai người thúc ngựa phi thẳng về phía Vô Song thành.

“Sư phụ, sao con thấy người có vẻ quen đường vậy?” Lạc Minh Hiên lấy làm khó hiểu.

“Tám năm trước.” Doãn Lạc Hà cười vang: “Tám năm trước ta cũng cưỡi ngựa cầm Vô Song lệnh chạy qua đây!”

“Vô Song lệnh ở đâu ra thế?” Lạc Minh Hiên nghi hoặc nói.

“Hắn cho ta.” Doãn Lạc Hà đáp rất dứt khoát.

Vô Song và Lô Ngọc Địch đứng ở cửa thành, nhìn từ xa lại. Chỉ thấy hai người hai ngựa làm bụi bặm dấy lên mịt mù, khí thế hung hăng chạy thẳng tới Vô Song thành.

Vô Song tò mò nhìn lại: “Có khách tới à?”

“Chắc là người cầm Vô Song lệnh.” Lô Ngọc Địch nói: “Dọc đường đi không có đệ tử nào bắn tên lệnh, chắc không phải kẻ địch. Chỉ có điều gần nhất có ai tới đây chứ? Chẳng lẽ Bạch Vương điện hạ phái người tới?”

“Không giống, huynh xem khí thế thúc ngựa đi.” Vô Song suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Hình như là tới cướp người.”

Hai người kia càng chạy càng gần, cuối cùng Vô Song và Lô Ngọc Địch cũng thấy rõ dung mạo người tới. Vô Song khen: “Là một cô gái xinh đẹp cùng một thiếu niên anh tuấn uy vũ.”

Lô Ngọc Địch ngẩn ra một chút, sau đó cau mày: “Sư đệ nói đúng, là tới cướp người thật.”

“Hả?” Vô Song tò mò quay đầu lại: “Là ai?”

“Tám năm trước nữ nhân bên dưới cũng cầm Vô Song lệnh, vừa thúc ngựa đi vừa hét, sau đó tới dưới thành, chỉ đích danh muốn gặp mặt sư phụ.” Lô Ngọc Địch nói

Vô Song nhướn mày: “Lạc Hà Tiên Tử?”

“Đệ nhớ cơ à?” Lô Ngọc Địch kinh ngạc.

“Đương nhiên rồi, không nhớ nhược điểm của sư phụ chắc lúc luyện kiếm đã bị sư phụ đánh chết rồi.” Vô Song nhún vai một cái.

“Năm xưa khi sư phụ cầm kiếm xông xáo giang hồ đã kết tình duyên với Lạc Hà Tiên Tử. Sau đó sư tổ truyền lệnh gọi về, hai người lưu luyến chia tay. Sư phụ bèn đưa một tấm Vô Song lệnh cho Lạc Hà Tiên Tử, bảo cô ấy sau này tới Vô Song thành tìm sư phụ. Thế nhưng mới chia tay có ba tháng Lạc Hà Tiên Tử đã tới, chỉ tiếc là mới đi được tới dưới thành.” Lô Ngọc Địch thở dài. “Là đã bị sư tổ đánh về. Một người là môn nhân Tuyết Nguyệt thành, một người là đệ tử Vô Song thành, vốn không nên có duyên phận gì.”

“Tiếc thay.” Vô Song ngưng cười hiếm thấy, hạ giọng nói: “Vốn là một cặp người ngọc.”

“Ngươi còn biết dùng từ cao thâm như người ngọc cơ à?” Lô Ngọc Địch giật mình nói.

Vô Song trợn mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Sư huynh, trí nhớ ta không tốt chứ không phải là không có học thức.”

“Chờ đã.” Lô Ngọc Địch ngẩng đầu lên: “Phía sau có người đang đuổi theo. Hình như là các đệ tử giữ thành cùng với... đám người ở Thiên Hạ phường. Hóa ra Vô Song lệnh lần này là lấy được từ Thiên Hạ phường.”

“Với võ công của Lạc Hà Tiên Tử cần gì Vô Song lệnh?” Vô Song hỏi.

“Cô ấy sợ sư phụ biết mình tới, sư phụ sẽ bỏ chạy.” Lô Ngọc Địch nói.

“Chạy á?”

“Đúng vậy, chạy nhiều lần lắm rồi.”

Lạc Hà Tiên Tử ở dưới thành thúc ngựa dừng lại, cao giọng quát: “Bảo thành chủ của các ngươi ra đây gặp ta.”

Đám người truy đuổi phía sau dừng lại cách Lạc Hà Tiên Tử ba mươi trượng, bị tiếng quát mang theo nội lực thâm sâu của cô chấn tới mức trong lòng run rẩy, không dám tiến lên phía trước.

“Cô ta là ai vậy?” Đệ tử Vô Song thành hỏi.

“Là Lạc Hà Tiên Tử, Tuyết Nguyệt thành Doãn Lạc Hà!” Người của Thiên Hạ phường đáp.

“Hả? Thế chẳng phải người chỉ đứng sau ba vị thành chủ ở Tuyết Nguyệt thành à?” Đệ tử Vô Song thành kinh hãi, rối rít lui lại phía sau, không dám tiến lên.

“Bảo thành chủ của các ngươi ra đây gặp ta!” Doãn Lạc Hà lại hô.

“Làm thế nào đây.” Lô Ngọc Địch thở dài: “Nữ nhân này rất khó đối phó. Giờ mà đi báo để sư phụ chạy cũng chẳng kịp nữa rồi. Mấy lão già kia chắc cũng chẳng chịu giúp. Chúng ta mà có đánh cũng chưa chắc thắng được cô ta.”

“Không sao.” Vô Song tung người nhảy một cái, từ trên cửa thành hạ xuống, tay mang theo một hộp kiếm như cưỡi gió tới, dáng vẻ tựa tiên nhân. Lạc Minh Hiên thở dài: “Võ công thật đẹp. Không ngờ Vô Song thành cũng có đệ tử trẻ tuổi ưu tú như vậy.”

Vô Song hạ xuống trước mặt hai thầy trò, cắm hộp kiếm xuống đất ngẩng đầu nhìn hai người mỉm cười: “Hai vị khách quý, xin chào.”

“Ngươi là ai?” Doãn Lạc Hà cau mày, ánh mắt lướt qua hộp kiếm được điêu khắc tinh xảo mỹ lệ kia, thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

“Tiên tử bảo ta xuống hai lần cơ mà, sao lại không nhận ra ta?” Vô Song vẫn mỉm cười: “Ta chính là thành chủ Vô Song thành mà ngươi muốn tìm, Vô Song.”

Bình Luận (0)
Comment