Chương 234: Khúc phá trận
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Một tiếng rít vang lên, là do sát thủ dẫn đầu trận pháp phát ra.
Sau tiếng rít này, đám sát thủ vốn lạnh lùng phòng thủ đột nhiên tinh thần chấn động, một tay nắm chặt binh khí, sát khí bùng lên.
“Xem ra Nho Kiếm Tiên nghĩ ra cách phá trận rồi?” Sát thủ dẫn đầu trầm giọng nói.
Tạ Tuyên gật đầu: “Ừ.”
“Xin được chỉ giáo.” Sát thủ dẫn đầu vung tay, năm lưỡi búa nhỏ màu bạc từ năm hướng đánh về phía Tạ Tuyên.
Diêm La ngân phủ, lót đường cho ác quỷ!
Trong mắt sát thủ dẫn đầu, nếu Tạ Tuyên đã quyết định xông trận, như vậy cho dù hắn là cao thủ trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, bây giờ cũng chỉ là một người chết.
Tạ Tuyên đột nhiên cao giọng hét dài, Vạn Quyển Thư trong tay múa thành một luồng kiếm hoa, đánh văng năm lưỡi búa bạc ra ngoài. Hắn cao giọng hô: "Loạn thế chiến ca vang mộ phần, nào sợ chôn giữa đất trời hoang vu. Máu nhuộm áo đỏ gầm như sấm, không phụ đời thiếu niên điên cuồng!”
“Vào trận!”
Trường kiếm của Tạ Tuyên vung lên trời, hắn vốn nho nhã thanh tú, nhưng đột nhiên khí thế như sấm dậy!
Mười hai sát thủ lập tức hành động, trường đao, kiếm sắc, búa bạc đồng thời đánh vào chỗ yếu của Tạ Tuyên.
Tạ Tuyên quát lớn vung kiếm trong tay, một mình giao chiến với mười hai người mà chẳng hề rơi vào hạ phong. Hắn dùng trường kiếm vẽ một vòng xung quanh bản thân, bất luận thế công của mười hai sát thủ hiểm ác cỡ nào cũng không thể đột phá vòng vây này. Nhưng tương tự, cái vòng này cũng là nhà tù của hắn, bất luận kiếm thế của Tạ Tuyên tuyệt thế ra sao cũng không phá được một lỗ hổng nào.
Mỗi kiếm, mỗi búa của mười hai sát thủ đều như được huấn luyện hơn vạn lần, ngay ngắn trật tự, kín kẽ không một khe hở, không cách nào công tới!
Phi Hiên nhìn Lý Phàm Tùng một cái, Lý Phàm Tùng cũng nhìn Phi Hiên, một lúc lâu sau, Lý Phàm Tùng hỏi: “Có phải không ai để ý tới chúng ta không?”
Phi Hiên lúng túng gật đầu một cái: “Hình như... đúng là vậy. Ta thấy bây giờ cho dù chúng ta bỏ đi cũng chẳng ai buồn để ý.”
“Mẹ nó chứ, coi thường người khác quá đáng.” Lý Phàm Tùng không nói hai lời, nhấc Thanh Tiêu kiếm và Túy Ca kiếm lao tới.
Lại thấy một lưỡi búa nhỏ màu bạc đột nhiên phá trận bắn ra, bay thẳng về phía hắn. Nếu lúc này Lý Phàm Tùng bỏ đi đương nhiên không ai để ý tới hắn, nhưng nếu hắn muốn phá trận. Như vậy trong Địa Chi Thập Nhị Thần đương nhiên có người chuyên đề phòng kẻ khác phá trận từ phía ngoài!
“Ta đường đường là đệ tử duy nhất dưới trướng Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân, Lý Phàm Tùng! Xem đây!” Lý Phàm Tùng nổi giận gầm lên một tiếng, song kiếm chém về phía lưỡi búa bạc.
Nhưng thế công của lưỡi búa bạc còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn vài lần. Vừa rồi hắn thấy Tạ Tuyên xuất một kiếm chém lui năm lưỡi búa, còn tưởng Diêm La Ngân Phủ chỉ là chuyện nhỏ. Hắn khẽ lui lại, Vô Lượng Kiếm Khí lại sinh ra, chém lưỡi búa thành hai nửa. Hắn tung người nhảy một cái, lại đâm một kiếm về phía trước.
Nhưng lúc này, nghênh đón hắn lại là toàn bộ mười hai món binh khí, kiếm, đao, rìu, kích toàn bộ chém về phía hắn. Lý Phàm Tùng kinh hãi, lại thấy một người đột nhiên kéo ống tay áo hắn, đưa hắn tiến về phía trước. Chính là Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên. Nho Kiếm Tiên điểm nhẹ mũi chân, tay trái nắm Lý Phàm Tùng, tay phải cầm kiếm, ép lui mười hai sát thủ.
“Ngươi không nên đi vào.” Tạ Tuyên thở dài.
Lý Phàm Tùng nghiêm mặt: “Tiền bối, mặc dù kiếm thuật của tại hạ không phải thượng thừa nhưng tuyệt đối không làm mấy chuyện chạy trốn hèn nhát đó đâu!”
“Các ngươi có thể mặc kệ ta, đuổi theo Lý Hàn Y trước, bên phía cô ấy cần giúp đỡ hơn.” Tạ Tuyên nói.
Lý Phàm Tùng cười nói: “Tiền bối. Bỏ lại ta, các ngươi đi trước đi, ta không sao. Trong tiểu thuyết mấy anh hùng nói vậy đều chết cả, câu này không lừa được mấy người trẻ tuổi chúng ta đâu.”
Tạ Tuyên lắc đầu một cái, không giải thích thêm. Hắn là Nho Kiếm Tiên, hắn nói không sao nghĩa là không sao, lấy đâu ra thời gian lắm lời với tên vãn bối này.
Hắn buông Lý Phàm Tùng ra, cầm kiếm xoay một vòng, đột nhiên cao giọng hét lớn!
“Tiếng trống như sấm động rung trời, tàm ngàn cô hồ lại hiện ra!” Tạ Tuyên nhảy một cái, hắn vẫn một mình một kiếm thế nhưng sau lưng như có thiên quân vạn mã lao tới! Hắn cầm kiếm nhắm mắt giữa không trung, gió đêm thổi làn áo trắng của hắn, phong thái phi phàm. Sau đó hắn hát không ngừng nghỉ rồi bỗng dừng một chút lại ngang ngược hô: “Ai chẳng sống trên đời một lần, một mình ta xông tới! Không phụ lòng mong mỏi của người!”
“Phá trận!”
Tạ Tuyên vung kiếm ra.
Rơi xuống đất.
Thu kiếm.
Sau lưng vang lên tiếng binh khí vỡ vụn rơi xuống đất, binh khí của mười hai sát thủ lập tức gãy nát.
Máu lại lan ra trước ngực tên sát thủ dẫn đầu, hắn không thể tin nổi nhìn trước ngực mình, chậm rãi hỏi: “Đây là kiếm pháp gì?”
“Ba trăm năm trước, nước Tây Việt từng gặp tai ương diệt quốc. Cuối cùng ba ngàn chiến giáp bị hai vạn binh lính vây khốn. Sau đó ba ngàn kỵ binh chết trận, thế nhưng vẫn có một người mang theo hoàng tử không đầy năm tuổi lao ra.” Tạ Tuyên chậm rãi đi tới bên cạnh Phi Hiên, đeo rương sách đang đặt bên cạnh hắn lên: “Thứ ta dùng vừa rồi không phải kiếm pháp mà là thương pháp.
“Thương Phá Trận. Thương là vua của bách binh, trận pháp của ngươi có thể diệt trừ tất cả sinh cơ, thế nhưng thứ mà thương am hiểu nhất lại là cầu sống trong chỗ chết. Tạ Tuyên không buồn để ý tới hắn, bước thẳng về phía trước.
Cuối cùng sát thủ dẫn đầu cũng ngã xuống đất, không chút tiếng động, mười một sát thủ kia từ từ lui về phía sau, ẩn mình vào bóng tối. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên tỉnh táo lại, lập tức đuổi theo.
“Tiên sinh, hai bài thơ vừa rồi hào hùng như vậy, là tiền bối làm à?” Lý Phàm Tùng cõng rương sách đi theo sau lưng Tạ Tuyên, nhìn từ xa, hai người thật sự rất giống nhau.
“Đó là chiến ca của nước Tây Việt.” Nửa phần trước là khúc Nhập Trận, nói tới chiến sĩ vì cứu chủ nhân mà không tiếc thân mình vào trận. Phần sau tên khúc Phá Trận, là toàn bộ đội quân chết trận, một người cùng tám ngàn cô hồn xông ra khỏi trận.” Tạ Tuyên chậm rãi đáp.
“Thật khiến người ta mở mang tầm mắt. Nhưng sao tiên sinh lại dửng dưng như vậy?” Phi Hiên nghi hoặc nói.
Tạ Tuyên cười một tiếng: “Ta khác với những người khác, một khi xuất kiếm ứng chiến chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng. Cho nên khi ta cầm kiếm chuẩn bị phá trận, ta đã biết mình sẽ thắng. Cho nên Lý tiểu huynh đệ, vừa rồi ta không lừa ngươi.”
Lý Phàm Tùng đã chứng kiến chiêu kiếm tuyệt thế của Tạ Tuyên, ngượng ngùng gãi đầu một cái, đành đổi chủ đề: “Vừa rồi đám sát thủ kia đi đâu vậy?”
“Địa Chi Thập Nhị Thần bị ta phá, còn lại mười một người không cẩn nổi ta, giữ ta lại cũng chỉ là chịu chết. Bọn chúng cũng như chúng ta thôi, giờ đang chạy tới tụ tập với đồng bọn.” Tạ Tuyên đáp.
Lý Phàm Tùng bĩu môi: “Đúng là một lũ khó dây, chẳng lẽ khi gặp sư nương lại phải đánh với đám người này lần nữa?”
“Mấy trăm năm qua đi, ngay cả quốc gia cũng mất đi vài lần nhưng Ám Hà vẫn tồn tại.” Tạ Tuyên buồn bã nói: “Bọn chúng không phải đối thủ dễ giải quyết.”