Chương 252: Thương xuất như mây
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Vô Tâm đứng dưới cửa thành Tuyết Nguyệt, nhìn về phía Đăng Thiên các cao cao bên cạnh. Nơi đó có một người trẻ tuổi đang ngồi xổm ngoài cửa các ăn bánh bao thơm ngào ngạt. Vô Tâm mỉm cười, nghĩ tới cảnh Lôi Vô Kiệt một mình một kiếm leo lên đỉnh các, chắc cũng khá uy phong.
Nếu mình leo lên, chắc lên đỉnh các dễ như trở bàn tay. Đừng nói hôm nay Đường Liên không có mặt, cho dù có mặt cũng không phải đối thủ của mình, lúc đó Lôi Vân Hạc cảnh giới sa sút cũng không cản được mình, nhưng sau khi leo lên đỉnh các có nên tiến thêm một bước không?”
Vô Tâm thầm nghĩ, hai tay ôm lấy Lý Hàn Y. Vốn dĩ Lý Hàn Y đã chống đỡ tới lúc sắp tới Tuyết Nguyệt thành, nhưng cuối cùng vẫn kiệt sức hôn mê bất tỉnh. Vô Tâm biết Lý Hàn Y không định để toàn bộ Tuyết Nguyệt thành biết thân phận nữ nhân của mình, cho nên xé một khoảng áo che gương mặt tuyệt sắc của cô lại.
“Hòa thượng, ai bảo ngươi về?” Một giọng nói chẳng chút khách khí vang lên, Vô Tâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tư Không Trường Phong cầm trường thương đứng đó. Có vẻ hắn vừa tỉnh ngủ, mái tóc không buộc lên bay phất phới theo làn gió.
“Tư Không Thương Tiên, đã lâu không gặp.” Vô Tâm vuốt nhẹ cằm.
“Ta đang hỏi ngươi đấy.” Tư Không Trường Phong gằn từng chữ một.
Vô Tâm thở dài: “Không ai bảo ta về, tự ta về.”
“Ngươi quên ước định với ta à?” Tư Không Trường Phong cau mày.
“Không dám, chỉ có điều lúc đó Thương Tiên bảo ta về Thiên Ngoại Thiên, ta cũng đã về thật. Nhưng ta có ước định khi nào về Bắc Ly đâu? Nếu đã không ước định, như vậy ta về lúc nào mà chẳng được.” Vô Tâm lạnh nhạt nói. “Có vấn đề gì không?”
Tư Không Trường Phong cười nói: “Hòa thượng nói giỏi lắm, chỉ không biết công phu miệng lưỡi càng ngày lợi hại như vậy, liệu công phu trên tay có lợi hại hơn không?” Vừa dứt lời, Tư Không Trường Phong nhảy từ trên tường thành xuống, trường thương trong tay vẽ ra một đóa thương hoa, đâm thẳng về phía Vô Tâm.
Vô Tâm nhanh chóng lui lại, buông lỏng tay, Lý Hàn Y lập tức ngã xuống.
Trường thương của Tư Không Trường Phong đâm xuống, sau đó nhấc lên, cướp Lý Hàn Y về bên cạnh. Tay trái của hắn ôm lấy Lý Hàn Y, ngón tay đặt nhẹ lên mạch trên gáy của Lý Hàn Y: “Hàn Y, sao ngươi bị nội thương nặng vậy? Là ai làm?”
Vô Tâm vội vàng chắp hai tay: “Phật tổ phù hộ, thật sự không phải do ta làm.”
Tư Không Trường Phong đột nhiên hất Lý Hàn Y về phía sau, Doãn Lạc Hà đã đứng đó từ bao giờ không biết, nhận lấy Lý Hàn Y rồi lập tức lui lại. Tư Không Trường Phong không buồn để ý tới lời giải thích của Vô Tâm, vung trường thương.
Gió ngừng.
Vô Tâm cảm thấy không khí xung quanh đều như ngưng đọng, mọi động tác đều chậm lại, chậm tới mức chứng kiến rõ tro bụi lơ lửng trong không khí.
Một khắc sau.
Gió nổi lên.
Một thanh trường thương xé gió đâm ra, thân thương đen nhánh trơn bóng, thế như giao long.
Vô Tâm chắp tay, vận Bàn Nhược Tâm Chung.
Một thương đập nát.
Vô Tâm nhanh chóng lui lại, vận Thần Túc Thông, thân hình như ý, vận dụng tùy tâm, vừa lùi lại đã tránh được trường thương.
Lại nghe gió nổi lên!
Bước chân của Tư Không Trường Phong không hề chậm hơn Thần Túc Thông, thanh trường thương kia đâm tới càng lúc càng nhanh. Vô Tâm không thể lui lại, chỉ có thể đón đỡ. Hắn đột nhiên vung ống táy áo, trên hai tay áo lấnh lánh ánh sáng bạc, đây là Vô Pháp Vô Tướng công mà Diệp Đỉnh Chi thường dùng năm xưa.
“Biết lắm võ công nhỉ.” Tư Không Trường Phong cười nhạt: “Đáng tiếc tất cả đều không chịu nổi một đòn. Phá!”
Gió lại nổi, bụi mù khắp nơi.
Vô Tâm hạ hai ống tay áo, đứng tại chỗ.
Một thanh trường thương đặt ngay cổ họng.
Vô Tâm có thể dây dưa với Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên một hồi lâu mà vẫn bất bại, nhưng giao chiến với Tư Không Trường Phong đến thương thứ ba đã rơi xuống hạ phong. Ánh mắt Tư Không Trường Phong thoáng hiện vẻ tán thưởng: “Ngươi bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh rồi? Còn trẻ như vậy đã tiến vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, lão hòa thượng Vong Ưu kia không nhìn lầm ngươi.”
“Vào Tiêu Dao Thiên Cảnh thì đã sao, so với Thương Tiên tiền bối vẫn chỉ là trò cười mà thôi.” Vô Tâm thở dài: “Nhưng trời đất chứng giám, Phật tổ phù hộ. Ta không đả thương Lý Hàn Y tiền bối.”
“Nói nhảm, ngươi có bản lĩnh đó ư?” Tư Không Trường Phong nhíu mày.
“Vậy tiền bối đánh ta làm gì?” Vô Tâm ra vẻ vô tội.
“Mặc dù cô ấy ỷ vào chuyện nhập môn sớm hơn, cứ đòi làm sư tỷ của ta, nhưng ta và Bách Lý luôn coi cô ấy như sư muội. Chăm sóc sư muội xinh đẹp này đã hơn mười năm, giờ lại để cho tên tiểu hòa thượng nhà ngươi ôm, ta tức.” Tư Không Trường Phong cầm trường thương vỗ vỗ lên vai Vô Tâm. “Nếu Triệu Ngọc Chân tới, cũng phải ăn một trận đòn mới được.”
Vô Tâm cười khổ: “Tiểu tăng cũng không muốn, tiểu tăng là người xuất gia mà.”
“Nói đi, ai đả thương Hàn Y.” Tư Không Trường Phong thu thanh trường thương lại: “Lúc trước Tạ Tuyên đã nói với ta, Hàn Y chứng kiến cái chết của Triệu Ngọc Chân nên tẩu hỏa nhập ma, hắn đi tìm cô ấy về giúp ta, sao lại là hòa thượng nhà ngươi đưa về? Tạ Tuyên đâu?”
“Lúc đó Lý Hàn Y tiền bối và Lôi Oanh tiền bối bị sát thủ Khôi và ba mươi hai Chu Ảnh của Ám Hà đuổi giết, trước đó hai người từng giao thủ với nhau nên đã bị thương không nhẹ. Lý Hàn Y tiền bối mất đi thần trí nên bị hạ kịch độc. Khi Nho Kiếm Tiên tiền bối chạy đến nơi, Ám Hà đã gần đắc thủ, cuối cùng tiền bối ấy vận công chữa thương cho Lý Hàn Y tiền bối. Lôi tiền bối một mình đối đầu với ba mươi hai Chu Ảnh, tuy Lôi tiền bối có kiếm pháp cái thế nhưng vẫn không địch nổi, cuối cùng kích nổ hỏa dược của Sát Phố kiếm mới miễn cưỡng ngăn cản được. Nhưng sau đó Lôi tiền bối cũng bị trọng thương, không thể cử động. Khôi vẫn còn một đòn cuối cùng!” Vô Tâm đột nhiên ngừng lại.
Tư Không Trường Phong nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
Vô Tâm rất hài lòng với câu hỏi phối hợp này của Tư Không Trường Phong, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt đầy kiêu ngạo: “Sau đó tiểu tăng ra sân kịp thời, một chiêu Tâm Chung chặn một kiếm của Khôi, lại dùng một đòn Vô Pháp Vô Tướng công đánh bay hắn ra ngoài, sau đó một luồng chân khí Phật môn phá trận Cô Hư, đại bại Ám Hà!”
Thần sắc Tư Không Trường Phong hơi lúng túng, đành hắng giọng một cái: “Thật lợi hại.”
“Không dám không dám.” Vô Tâm ra vẻ khiêm nhường xua tay một cái: “Nếu Thương Tiên tiền bối ở đó chắc còn lợi hại hơn một chút.”
“Người từ xa tới là khách, mặc dù không biết ngươi tới làm gì. Nhưng nếu ngươi đã tìm tới Hàn Y chứng tỏ là vì chuyện của cha mình. Theo ta vào thành thôi.” Tư Không Trường Phong lười nói nhảm với hòa thượng này, quay người sang, đi vào trong thành. Vô Tâm chẳng hề từ chối, phẩy ống tay áo đi theo.
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng ngựa hí.
“Tư Không thành chủ, xin dừng bước.” Tiếp đó là một giọng nói kính cẩn.
Tư Không Trường Phong và Vô Tâm cùng quay lại, chỉ thấy một người đội mũ rộng vành cưỡi một con ngựa màu đen đi tới. Trên mũ là một chữ ‘Bách’ vuông vắn.
Võ công của người này chắc không cao.
Nhưng khinh công của hắn chắc chắn rất cao.
Trong tay hắn là một cuộn sách, một cuộn sách màu vàng.
“Giang hồ Bách Hiểu đường?” Vô Tâm lẩm bẩm.
Tư Không Trường Phong chỉ nhìn cuộn sách kia.
Giang hồ phong ba tĩnh, kim bảng luận võ danh.