Chương 265: Tiên nhân cải mệnh
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
“Mạc Y.” Diệp Nhược Y lặng lẽ ghi nhớ cái tên này.
Lúc này bọn họ còn chưa biết, cái tên này đã leo lên Quan Tuyệt bảng lừng danh thiên hạ, đứng trên hạng đầu, thậm chí trên cả Bách Lý Đông Quân và Lạc Thanh Dương. Nhưng chuyện này không ngăn bọn họ cảm nhận được, đây là một cái tên tuyệt thế.
“Mạc Y.” Vị tiên nhân áo trắng thản nhiên lặp lại câu nói: “Nghe nói hải ngoại có tiên sơn, núi tại hơi hư vô mịt mờ. Lầu các lung linh mây ngũ sắc, trong có tiên tử yểu điệu thướt tha. Khi còn tấm bé ta cũng từng nghe người ta đọc câu thơ đó, trong lòng cũng say mê hải ngoại tiên sơn kia. Thế nhưng không ngờ có ngày mình lại trở thành tiên nhân trong lòng mọi người.”
“Mạc Y... tiên sinh.” Diệp Nhược Y khó khăn lắm mới nghĩ ra cách xưng hô: “Xin hỏi, rốt cuộc ngài đã thành tiên nhân hay là...”
“Năm nay ta đã sáu mươi bốn tuổi.” Mạc Y chậm rãi bước một bước, thân hình đã lướt đi vài trượng.
Sáu mươi bốn tuổi? Mọi người đều kinh ngạc, Mạc Y lúc này, chỉ nhìn dung mạo thì nhiều nhất chỉ hơn hai mươi tuổi, sao lại là ông lão sáu mươi bốn tuổi được? Cho dù là tiên pháp đạo gia có thuật giữ gìn nhan sắc, nhưng cũng không thể cản nổi bước chân của thời gian.
“Sư phụ ta từng nói với ta, cảnh giới tiên nhân có điểm bất đồng, như ta hôm nay, chỉ có thể coi là địa tiên.” Mạc Y khoanh tay, xoay người đưa lưng về phía bọn họ.
“Địa tiên?” Tiêu Sắt khẽ cau mày.
“Địa tiên, có thể thay đổi chuyện dưới đất, không thể cải biến mệnh trên trời.” Mạc Y đột nhiên giơ tay ra như muốn chạm vào thứ gì đó trên trời. “Đến bước đó, ta chỉ muốn trở thành tiên trên bầu trời kia.”
“Tiên sinh, chuyện của chúng ta có coi là chuyện dưới đất không?” Tư Không Thiên Lạc không nhận ra thâm ý trong lời của Mạc Y, chỉ sợ Mạc Y không chịu chữa cho Tiêu Sắt, vội vàng hỏi.
Mạc Y thu tay lại, gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ta chữa được cho hai người, cũng có thể chữa.”
Tư Không Thiên Lạc vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá.”
“Chỉ có điều.” Mạc Y xoay người lại nhìn Tiêu Sắt, ý cười trong ánh mắt bớt dần: “Ta có một điều kiện.”
Tư Không Thiên Lạc lập tức trợn tròn mắt: “Thần tiên cũng ra điều kiện à?”
“Đương nhiên rồi, ta giúp ngươi chuyện dưới đất, ngươi giúp ta thay đổi mệnh trên trời.” Mạc Y chậm rãi nói.
Tiêu Sắt nhìn Mạc Y hỏi: “Ngươi muốn thay đổi thiên mệnh gì?”
“Ta muốn làm cho một người đã chết trở lại thế giới này.” Ánh mắt Mạc Y đột nhiên thay đổi, con ngươi vốn lạnh nhạt đột nhiên cháy bỏng đầy khao khát, loại khao khát đó khiến cả Diệp Nhược Y và Tiêu Sắt đều thầm kinh hãi.
Tiêu Sắt cau mày: “Ta giúp gì được ngươi?”
“Người còn sống được ba ngày.” Mạc Y thản nhiên đáp: “Ba ngày sau, ta sẽ hỏi một thứ của các ngươi, các ngươi cho ta, ta chữa khỏi cho ngươi.”
“Thứ gì?” Tiêu Sắt hỏi.
“Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.” Mạc Y mỉm cười đi tới, như định rời khỏi.
“Mạc Y tiên sinh!” Đường Liên vội vàng gọi, giơ tay định cản hắn lại.
Chỉ thấy áo trắng của Mạc Y lấp lóe, bóng người đã đứng sau lưng Đường Liên: “Chuyện gì?”
“Mạc Y tiên sinh, ngài từng gặp sư phụ ta chưa? Sư phụ ta tên là Bách Lý Đông Quân, rất nhiều năm trước ông ấy từng tới nơi này. Một năm trước sư phụ ta rời thành, nói là muốn tới hải ngoại tiên sơn một chuyến nữa cầu một loại rượu dẫn. Chẳng hay tiên sinh có thấy sư phụ ta không?” Đường Liên chắp tay nói.
“Bách Lý Đông Quân, đúng vậy, rất nhiều năm trước ta từng gặp hắn. Hắn là một người rất thú vị, rượu hắn chưng cất uống rất ngon. Nhưng sau lần từ biệt đó hắn không tới nữa. Có lẽ hắn lừa ngươi.” Mạc Y lạnh nhạt nói.
“Cái gì?” Đường Liên ngàn vạn lần không ngờ mình lại nhận được đáp án như vậy, kinh hãi nói.
Mạc Y lại vung ống tay áo như không có chuyện gì, đột nhiên biến mất trong gian lầu. Thế nhưng tuy bóng dáng đã biến mất, âm thanh vẫn còn lưu lại: “Sau ba ngày, ta cho ngươi thể phách mới, các ngươi đưa ta thứ ta muốn.”
Sau khi Mạc Y đi khỏi, Lôi Vô Kiệt tức giận nói: “Đây là loại tiên nhân gì vậy? Còn định giao dịch với chúng ta?”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Cho dù ngươi vào trong miếu lạy Phật cầu phù hộ cũng phải đốt ba nén nhang, huống chi nhờ tiên nhân ra tay giúp đỡ, đương nhiên phải trả giá tương ứng rồi. Chỉ có điều, ta rất tò mò, trên người chúng ta có thứ gì mà tiên nhân cần có?”
Đường Liên lắc đầu nói: “Ta có một suy nghĩ.”
“Suy nghĩ gì?” Mọi người hỏi.
“Ta cảm thấy so với thần tiên trong truyền thuyết, hắn gần với một cảnh giới mà người trong giang hồ bàn luận hơn.” Đường Liên nói.
Mọi người nhìn nhau, cùng bật thốt lên: “Thần Du Huyền Cảnh?”
Thần Du Huyền Cảnh, có thể tĩnh tọa nhắm mắt, tinh thần lại thỏa thích du lãm ngoài vạn dặm. Đây là cảnh giới chí cao trên cả Tiêu Dao Thiên Cảnh, ngay cả Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân cũng chưa từng đạt tới cảnh giới này, còn Mạc Y cưỡi gió đi tới, thân pháp di chuyển trong chớp mắt, quả thật rất giống với Thần Du Huyền Cảnh.
“Bất luận là thần tiên hay Thần Du Huyền Cảnh.” Tư Không Thiên Lạc lầm bầm: “Ta cứ thấy Mạc Y này có điểm lạ.”
“Ta từng theo quốc sư Tề giam chính tu luyện một thời gian rất dài, khí tức trên người hắn rất giống quốc sư, có vẻ xuất thân từ cùng một Đạo môn. Thế nhưng tiên khí đạo gia trên người Mạc Y còn cao hơn quốc sư, là người nhận chân truyền của Đạo gia, đáng lẽ không có vấn đề gì.” Diệp Nhược Y nói: “Thế nhưng vừa rồi khi nói ra tâm nguyện của mình, ánh mắt hắn đột nhiên thay đổi.”
“Thay đổi? Thay đổi như thế nào?” Lôi Vô Kiệt tò mò hỏi.
Người trả lời hắn là Tiêu Sắt: “Từ tiên hóa ma, không rét mà run.”
“Đúng vậy.” Diệp Nhược Y gật đầu: “Vị Mạc Y tiên nhân này, xem ra không giống như trong tưởng tượng của chúng ta.”
“Vậy nên làm gì đây? Tính mạng của Tiêu Sắt chỉ còn lại có ba ngày thôi.” Lôi Vô Kiệt vội vàng la lên.
Diệp Nhược Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ có thể ngồi yên theo dõi tình hình thôi, xem trong ba ngày này chúng ta có phát hiện được manh mối gì không. Cũng có thể do chúng ta lo xa quá thôi.”
Đường Liên lắc đầu một cái: “Các ngươi đợi ở đây, ta cần ra ngoài một chuyến.”
“Ra ngoài làm gì?”
“Sư phụ đã nói làm gì thì chắc chắn sẽ làm. Ta tin ông ấy chắc chắn đã tới tòa tiên sơn này. Ta cảm thấy Mạc Y đang nói dối, ta cần tìm thấy ông ấy.” Đường Liên nói xong bèn bước nhanh ra ngoài.
Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt hỏi ý, Tiêu Sắt gật đầu một cái: “Ta cũng nghĩ Bách Lý Đông Quân đã tới hòn đảo này.”
Lôi Vô Kiệt thở dài: “Xem ra chuyện này không dễ xử lý.”
Diệp Nhược Y đột nhiên nhớ ra Tề Thiên Trần từng kể một câu chuyện cho nàng. Tề Thiên Trần nói sư phụ mình khi tuổi già có một đệ tử quan môn, thiên phú cực cao. Sau đó có một ngày sư phụ dẫn đệ tử đó ra cửa tìm kiếm tiên duyên khắp nơi, chưa từng trở lại. Đệ tử đó từng nói với Tề Thiên Trần mình muốn thành tiên, không vì cầu trường sinh, không cầu được phi thăng, chỉ cầu một chuyện.
Thế nhưng chuyện đó, sao lại cần tới bọn họ giúp kia chứ?