Chương 276: Tiên nhân Mạc Y
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Âm trung siêu thoát, thần tượng bất minh, quỷ quan vô tính, tam sơn vô danh.
Tên là tiên nhưng thực ra là quỷ.
Không mượn uy của đại đạo mà dùng lực lượng âm quỷ.
Khi trăng lên, âm lực trong thiên hạ cường thịnh nhất, dương khí suy yếu nhất. Mạc Y đứng trên đỉnh các, từ trên cao nhìn xuống mọi người. Ánh mắt đó lạnh lùng như nhìn người chết.
“Quốc sư, lại phải liều mạng rồi.” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.
Tề Thiên Trần nâng song chỉ, râu tóc dựng đứng lên trời, hắn đã là một ông lão nhưng giọng nói vẫn đầy khí khái thiếu niên: “Cầu người được người, cũng có thể ngậm cười nơi chín suối. Ta đã là lão già sắp chết, liều mạng với kẻ khác là ta được lợi rồi.”
Bách Lý Đông Quân đột nhiên vỗ vai Lôi Vô Kiệt một cái, truyền một phần chân khí còn sót lại cho Lôi Vô Kiệt: “Ngươi được lắm, rất giống phụ thân của ngươi, cũng rất giống tỷ tỷ của ngươi. Đáng tiếc không mấy người được chứng kiến trận chiến này, nếu không ngươi cũng có thể đánh một trận mà nổi danh.”
“Lên!” Lôi Vô Kiệt không kiềm chế nữa, lao thẳng tới.
Bách Lý Đông Quân và Tề Thiên Trần cũng nhảy lên theo Lôi Vô Kiệt.
Trong mắt của bọn họ như bừng cháy.
Còn trong ánh mắt của Mạc Y lại là băng đá đã đông cứng cả trăm ngàn năm, cô quạnh, lạnh lẽo; không mang chút tình cảm nào, không chút dao động nào.
Hắn chỉ giơ một ngón tay nhưng cản được một đòn hợp lực của cả ba.
Tiêu Sắt đứng dưới gian các, khép chặt cổ áo, lạnh nhạt nói: “Thiên Lạc, còn sức không?”
Tư Không Thiên Lạc gật đầu một cái, thật ra người còn khỏe nhất là cô, ngoại trừ lúc đầu giao thủ với Mạc Y vài chiêu, cô vẫn luôn nằm ngoài chiến đấu, vốn không tiêu hao bao nhiêu sức lực.
“Ném Ngân Nguyệt thương vào đầu hắn.” Tiêu Sắt nghiêm túc nói.
Tư Không Thiên Lạc ngạc nhiên, nhìn Ngân Nguyệt thương trong tay, không tự tin nói: “Với năng lực của ta, có tác dụng không?”
“Phải tin ta, cũng phải tin chính mình.” Tiêu Sắt cười với cô nói: “Chúng ta có thể thay đổi mọi chuyện.”
Thấy Tiêu Sắt mỉm cười hiếm thấy, Tư Không Thiên Lạc đầu tiên ngẩn người, sau đó gật đầu đáp: “Được.” Cô xoay người, vung trường thương.
Phụ thân của cô đã từng xuất thương pháp vỡ Cô Hư quỷ trận do hơn mười trưởng lão ma giáo lập thành dưới núi Kỳ Liên, cứu gần ngàn con cháu anh hùng. Hôm nay nàng cũng có thể làm được chuyện mà người khác không thể.
Cô đột nhiên ném trường thương tới, mũi thương xé gió như trăm tiếng chim kêu!
Nhưng ngay lúc này, Tiêu Sắt bước lên trước một bước, một tay nắm chặt cán thương. Thanh Ngân Nguyệt thương mang theo Tiêu Sắt bay thẳng lên, nhắm về phía Mạc Y.
Tiêu Sắt cúi đầu, nhìn Tư Không Thiên Lạc bên dưới, nhẹ nhàng mỉm cười.
Ánh mắt Tư Không Thiên Lạc đẫm lệ, giậm chân: “Ngươi lừa ta!”
Ngân Nguyệt thương đã đi tới trước người Mạc Y. Mạc Y không buồn để ý tới mũi thương bạc đó, hắn xuất chưởng đánh bay Bách Lý Đông Quân, Tề Thiên Trần và Lôi Vô Kiệt. Bách Lý Đông Quân và Tề Thiên Trần rơi xuống đất còn miễn cưỡng đứng dậy được, còn Lôi Vô Kiệt rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, ngã rạp xuống đất. Mạc Y lại giơ ngón tay, búng bay Ngân Nguyệt thương mà hắn vốn không để trong mắt ra ngoài. Lúc này Tiêu Sắt đã bỏ thương, giơ hai tay ra đặt lên hai vai của Mạc Y.
Trong mắt Tiêu Sắt cũng lấp lánh ánh sáng tím, cực kỳ giống với Mạc Y.
Tâm Ma Dẫn.
Mạc Y ngây ngốc, trong khoảnh khắc đó, Tiêu Sắt biến mất, Tề Thiên Trần biến mất, Bách Lý Đông Quân biến mất, tất cả mọi người tại đây đều biến mất.
Ngay cả gian lầu các kia cũng biến mất.
Hải ngoại tiên sơn ở đây biến mất.
Biển cả vô biên biến mất.
Nhưng đôi tay đặt lên bả vai mình lại không hề biến mất, Mạc Y nhìn theo đôi tay như bạch ngọc đó, tới người trước mặt.
Chỉ thấy người kia mặc quần áo màu trắng, lay động theo làn gió, mỉm cười như gió thoảng, chẳng khác nào tiên nhân hàng thế.
“Tiên nhân nói Thái Thượng Vong Tình, nhắc tới vong tình chứ không phải vô tình. Ngươi không quên chấp niệm trong lòng nhưng lại khiến mình trở nên vô tình. Ta rất thất vọng về ngươi.” Người kia nói rất nghiêm khắc nhưng vẫn mỉm cười như làn gió xuân.
“Ngươi... là ai?” Mạc Y do dự nói.
“Ta là Mạc Y.”Người mặc áo trắng kia buông hai tay, ống tay áo bay phất phới, múa lên như tuyệt thế.
Mạc Y ngây ra nhìn người đột nhiên khiêu vũ trước mặt, lạnh nhạt nói: “Mạc Y?”
Lá rụng bay tứ tán, ống tay áo hạ xuống, lại để lộ gương mặt tuyệt thế kia, người áo trắng vẫn cười.
Nụ cười xinh đẹp như làn gió xuân, hoa đào dần nở, những chú nhạn xinh xắn bay qua, khói bếp từ từ dâng lên, ánh trời chiều mỹ lệ dần hạ xuống, để lại một cái bóng dài trên biển trời mênh mông. Người áo trắng gật đầu: “Tiên nhân Mạc Y.”
“Không, ta mới là Mạc Y.” Mạc Y đột nhiên lắc đầu.
Chớp mắt, tất cả ảo ảnh tan biến.
Đôi tay đặt lên hai vai hắn gầy nhom và ảm đạm. Mạc Y ngẩng đầu nhìn lại: “Đây là võ công gì?”
“Đây không phải là võ công.” Ánh tím trong mắt Tiêu Sắt tan đi: “Chỉ khiến ngươi thấy tâm của mình thôi.”
“Tâm của ta?” Mạc Y lẩm bẩm.
“Bách Lý thành chủ!” Một tiếng gầm vang lên, chỉ thấy trong khi tinh thần Mạc Y phân tán, Tề Thiên Trần đã tới sau lưng, ôm lấy hắn, kéo hắn lùi nhanh về phía sau.
“Được!” Bách Lý Đông Quân giẫm mạnh chân xuống, đuổi về phía trước.
Tiêu Sắt không được ai giữ nhanh chóng rơi xuống, hắn lấy cái bình ngọc tinh xảo trong lòng ra, ném mạnh về phía Bách Lý Đông Quân: “Bách Lý thành chủ, nhận lấy.”
Bách Lý Đông Quân lập tức hiểu ý Tiêu Sắt, giơ ngón tay điểm vào bình ngọc tinh xảo đó: “Phá!”
Bình ngọc lập tức tan thành từng mảnh, rượu trên trong tỏa ra, hương rượu tỏa ra khắp phương viên một dặm.
“Sư đệ, quay đầu đi.” Tề Thiên Trần lớn tiếng nói.
“Sư huynh, ngươi lùi lại đi!” Mạc Y rung hai cánh tay, đánh văng Tề Thiên Trần. Hắn xoay người, ống tay áo bên trái còn nguyên vẹn không hề lưu tình đánh về phía Tề Thiên Trần.
Thân thể Tề Thiên Trần bị hắn đánh tan thành tro bụi, biến mất không còn tăm hơi.
“Quốc sư!” Bách Lý Đông Quân hét lớn.
Trong thành Thiên Khải cách xa ngàn dặm, Khâm Thiên giám.
Bốn vị thiên sư đồng thời phun máu tươi, rời khỏi trận pháp.
“Tầm Long, Tầm Long trận bị phá? Không thể nào, với lực lượng của giam chính, sao Tầm Long trận lại bị phá được?” Một thiên sư bị thương hơi nhẹ kinh hãi nói.
“Giam chính, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Một thiên sư khác nhìn về phía Tề Thiên Trần đang ngồi ngay ngắn tại đó.
Lúc này Tề Thiên Trần mới khôi phục tinh thần, chậm rãi mở mắt.
Chỉ nhắm mắt ngồi đó khoảng một canh giờ mà dung mạo của hắn đã như già đi vài chục tuổi.
“Giam chính, sao rồi?” Một vị thiên sư lau máu tươi nơi khóe miệng, cố nhịn nỗi đau hỏi: “Có thành công không?”
Tề Thiên Trần sắc mặt ảm đạm, ngồi yên tại đó không nói một lời.
“Giam chính?” Một vị thiên sư khác bất an gọi.
Tạ Tuyên giơ hai ngón tay, điểm vào bảy đại huyệt trước ngực, sau đó há miệng, một luồng khói đen chậm rãi phun ra. Đến lúc này sắc mặt hắn mới hòa hoãn lại nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của vị thiên sư kia, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mọi việc đành nhờ Tuyết Nguyệt thành.”