Chương 70: Ngăn tiếng ve kêu, ngày rời thành
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
“Sông rộng mây dài, ngăn tiếng nhạn ve.”
Tư Không Trường Phong cầm trường thương đứng trên đỉnh Đăng Thiên các đã được sửa chữa, nhìn về xa xăm, nhẹ nhàng ngâm nga câu này.
Đệ tử trên danh nghĩa của hắn Tiêu Sắt đứng phía sau, lười biếng ngáp một cái.
Tư Không Trường Phong cười nói: “Khi còn trẻ leo lên mười sáu tầng các này chỉ cảm thấy núi cao sông dài, rất muốn ra ngoài du ngoạn. Hiên giờ đứng trên Đăng Thiên các lại thấy sông rộng mây dài, có cảm giác phiền muộn khó tả. Cứ như chỉ bước ra một bước thôi là không thể về được.”
Tiêu Sắt đi tới bên cạnh Tư Không Trường Phong: “Có một số nơi luôn phải trở về, bởi vì đó là nhà của ngươi. Nghe nói năm đó quân đội Bắc Ly nam chinh Nam Chiếu, có tới ba vạn người chết trên chiến trường, bọn họ không thể về nhà, thi thể mai táng thi thể được quay đầu theo hướng bắc. Không thể về quê hương, cũng phải ngắm quê nhà.”
Tư Không Trường Phong quay đầu nhìn sang phía Thương Sơn: “Có người phải về nhà.”
Chàng trai áo đỏ vừa xuống khỏi Thương Sơn, lưng cõng hai thanh kiếm, gương mặt mỉm cười sang sảng. Hắn đi xuống dưới chân núi, quay đầu nhìn lại mười chín ngọn núi Thương Sơn, mỉm cười: “Ta sẽ còn trở về.” Nói xong quay đầu đi xuống dưới núi. Còn Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên người mặc áo trắng, mặt đeo khăn che màu xám lại không ở bên cạnh hắn.
Lôi Vô Kiệt cứ thế chậm rãi rảo bước đi đường, tới dưới Đăng Thiên các, thấy Tư Không Thiên Lạc chống trường thương đứng đó. Người giữ các ăn bánh bao ở tầng một năm đó giờ đang ngồi bên cạnh cô ăn bánh bao, thấy Lôi Vô Kiệt tới lập tức vẫy tay chào hỏi hắn.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Tạ gia ở Lĩnh Nam, Tạ Yên Thụ?”
Gương mặt Tạ Yên Thụ lập tức mỉm cười vui vẻ: “Không ngờ Lôi huynh còn nhớ đến ta? Thật vinh hạnh!”
“Ngươi im ngay!” Tư Không Thiên Lạc giơ chân đá bay hắn ra ngoài. “Cái tên nhà ngươi, sáu tháng rồi còn ngồi giữ các tầng một, ngươi không cố gắng luyện công đi còn ngồi đó ăn bánh bao làm gì!”
Bánh bao trong miệng Tạ Yên Thụ rơi xuống đất, hắn đứng dậy tiếc nuối phủi phủi bánh bao dính bụi nói: “Ai có chí nấy chứ, ta không có hứng thú với việc tập võ thì có cách nào đây.”
Tư Không Thiên Lạc không buồn để ý tới tên đồng môn không nên thân này, chỉ hỏi Lôi Vô Kiệt: “Ngươi phải đi rồi? Về Lôi gia bảo?”
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, thế nhưng ta sẽ về sớm thôi.”
Tư Không Thiên Lạc liếc mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi đi luôn đi, còn tới nơi này làm gì?”
Lôi Vô Kiệt lè lưỡi: “Sư tỷ, ngươi dữ quá đi.”
Tư Không Thiên Lạc nắm lấy trường thương: “Ngươi có im không?”
Lôi Vô Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, gọi với lên Đăng Thiên các: “Tiêu Sắt!”
“Đã bảo ngươi im ngay cho ta!” Tư Không Thiên Lạc nhấc thường thương lên, đâm thẳng tới.
Ngân Nguyệt thương, khốc đoạn trường. Đầu mũi thương vang lên tiếng khóc, nhát thương này của Tư Không Thiên Lạc gợi lên một luồng gió mạnh.
Tư Không Trường Phong trên Đăng Thiên các nhíu mày: “Mới mấy ngày không để ý tới con bé, sao lại vô thanh vô tức bước vào Kim Cương Phàm Cảnh rồi?”
Lôi Vô Kiệt mỉm cười nói: “Ta hiểu rồi.” Nói đoạn lui lại phía sau một bước, Thính Vũ kiếm sau lưng rời vỏ. Lôi Vô Kiệt nhẹ nhàng vung tay, trường kiếm cản trước mũi thương, ngăn cản nhát thương xé tan không trung này. Lôi Vô Kiệt bước lên trước một bước, cầm lấy chuôi kiếm, tung người nhảy qua đỉnh đầu Tư Không Thiên Lạc: “Ngươi sợ ta dẫn hắn đi.”
Tư Không Thiên Lạc nổi giận: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Lại đâm một thương tới. Lôi Vô Kiệt từ trên trời hạ xuống, Thính Vũ kiếm và Ngân Nguyệt thương lại va chạm. Hai người đều vừa bước vào Kim Cương Phàm Cảnh, một lòng muốn so tài cao thấp, đều vận chân khí toàn thân. Thương kiếm giao nhau, không ai lui lại nửa bước.
“Kim Cương Phàm Cảnh, cao thủ thiếu niên?” Giọng nói mang theo ý cười vang lên, hai người lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người đột nhiên hạ xuống đứng trên thương và kiếm của hắn, người mặc áo đen, tiêu sái tự tại.
“Tam sư tôn.” Lôi Vô Kiệt gọi.
“Cha!” Tư Không Thiên Lạc nhăn mày.
“Ngày nào cũng đánh tới đánh lui, có yên tĩnh một chút được không?” Tư Không Trường Phong thở dài, chân hơi vận sức, Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt lập tức cảm thấy trên thân thương thân kiếm như có sức nặng ngàn quân ép xuống. Hai người không chịu yếu thế, không nói gì nhưng liên thủ rất ăn ý, cùng vận sức đẩy lên. Tư Không Trường Phong mỉm cười, nhìn hai người đầy hứng thú, chân lại vận sức.
“Không được, không chịu nổi.” Mồ hôi của Lôi Vô Kiệt đổ ra như tắm.
Tư Không Thiên Lạc lại chẳng chịu yếu thế, tức giận nói: “Đồ thiếu ý chí.”
Tư Không Trường Phong không còn hứng thú, đạp mạnh xuống một cái. Thương kiếm lập tức chia lìa, hai người lui lại hơn mười bước mới miễn cưỡng dừng lại được.
Lúc này Tiêu Sắt mới chậm rãi đi ra khỏi Đăng Thiên các. Lôi Vô Kiệt thu kiếm, vui vẻ nói: “Tiêu Sắt, ngươi theo ta về Lôi gia bảo đi. Sư phụ ta có y thuật cao minh, không khéo chữa được thương thế trên người ngươi.”
Tư Không Thiên Lạc hừ lạnh nói: “Y thuật cao siêu, ngươi biết trước khi cha Tư Không Thiên Lạc ta gia nhập Tuyết Nguyệt thành, là đồ đệ của ai không?”
Lôi Vô Kiệt sửng sốt lắc đầu.
Tiêu Sắt khoanh tay trong áo nói: “Dược Vương Cốc, Bình Thiên Vấn.”
Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Hổ thẹn hổ thẹn, phụ lòng của sư phụ lão nhân gia, trong Tuyết Nguyệt thành này có hai người bệnh nhưng ta lại chẳng chữa được cho ai cả.”
“Hai người bệnh?” Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên, quay người lại rồi thấy cô gái mặc áo lục và Đường Liên đang từ từ đi về phía này.
“Sư huynh.” Lôi Vô Kiệt vội vàng chào hỏi: “Cái này... Diệp cô nương.”
Diệp Nhược Y mỉm cười nhẹ nhàng. Đường Liên vỗ lên vai Lôi Vô Kiệt: “Nghe nói hôm nay ngươi phải đi, tới đây tiễn ngươi một quãng. Nhị sư tôn đâu rồi? Chẳng phải nhị sư tôn cũng đi cùng à?”
Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Sư phụ nói một ngày người có thể đi được nghìn dặm, bảo ta đi trước, đến lúc đó chắc chắn sư phụ sẽ theo kịp.”
Đường Liên gật đầu: “Hôm nay ta cũng muốn đưa Diệp cô nương về Đường môn một chuyến. Đến lúc đó nếu xử lý xong xuôi mọi việc mà còn đủ thời gian, ta sẽ tới Lôi môn tìm ngươi.”
“Diệp cô nương cũng phải tới Đường môn à?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
Diệp Nhược Y gật đầu, Đường Liên giải thích giúp cô: “Hình như Liên Nguyệt sư phụ tìm ra cách chữa trị thân thể Diệp cô nương rồi. Mấy ngày trước người đưa thư về, bảo ta dẫn Diệp cô nương tới.”
Tư Không Trường Phong thở dài: “Hai người bệnh, một người phải tới Lôi gia bảo, một người phải tới Đường môn, chỉ trách cái tên truyền nhân Dược Vương ta đây vô dụng.”
Tư Không Thiên Lạc bất mãn nói: “Ai dám đảm bảo bọn họ chữa được?”
Lôi Vô Kiệt đi tới vỗ vai Tiêu Sắt: “Sao nào? Đi cùng ta nhé, đi một mình thì cô đơn lắm.”
Tiêu Sắt liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi biết đường không?”
Lôi Vô Kiệt vỗ ngực đầy tự tin: “Đường về Lôi môn đương nhiên phải nhớ rồi.”
Tiêu Sắt ngáp một cái, không nói gì chỉ, chậm rãi đi tới. Phía trước có hai người hầu của Tuyết Nguyệt thành dắt hai con ngựa đang đứng chờ. Đó là hai con ngựa Dạ Bắc tốt nhất, tuy trước đó trải qua một quãng đường cực khổ, hai con ngựa gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, nhưng được Tuyết Nguyệt thành nuôi dưỡng một thời gian đã khôi phục vẻ mạnh mẽ trước đó. Tiêu Sắt xoay người lên ngựa, quay đầu lại nhìn Lôi Vô Kiệt đang đứng ngẩn ra tại chỗ: “Đi thôi.”
Lôi Vô Kiệt do dự một chút rồi lập tức đi theo, có điều chỉ đi được vài bước đã lại quay đầu nói với Diệp Nhược Y: “Cái này... Diệp cô nương, nếu Đường môn không chữa được cho cô... thì tới Lôi môn nhé!”
Diệp Nhược Y nhoẻn miệng cười: “Được.”
Gương mặt Lôi Vô Kiệt lập tức đỏ bừng, xoay người bỏ chạy.
Tiêu Sắt nhíu mày: “Lôi Vô Kiệt, ta có một nghi vấn. Chẳng phải ngươi nói Lôi Oanh sắp chết rồi à? Ngươi giao bệnh tình của chúng ta cho một người không sống được bao lâu nữa?”
Lôi Vô Kiệt cười nói: “Ta nói bậy đấy, thân thể sư phụ đang khỏe mạnh, chẳng qua ta thấy ông ấy ngày nào cũng nhớ tới tỷ tỷ của ta nhưng lại không dám gặp mặt nên nói dối thế thôi.”
Tiêu Sắt nhướn mày: “Ngươi cũng nhiệt tình nhỉ, ngươi biết Lôi Oanh thích tỷ tỷ của ngươi, vậy ngươi có biết tỷ tỷ của ngươi thích ai không?”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải sư phụ ta?”
Tiêu Sắt lắc đầu, nói ra một cái tên: “Núi Thanh Thành, Triệu Ngọc Chân.” Nói xong vung mạnh roi ngựa, phóng như điên về phía cửa thành.
Lôi Vô Kiệt còn chưa kịp hiểu ra, vội vàng quay đầu nói với mọi người: “Tạm biệt’, sau đó cũng vung roi ngựa chạy theo.
“Nhược Y, ngươi cảm thấy vị sư đệ của ta thế nào?” Đường Liên hỏi Diệp Nhược Y.
Diệp Nhược Y nhìn bóng người màu đỏ từ từ đi xa, cười nói: “Mang đầy khí thế thiếu niên.”
Đường Liên mỉm cười không nói gì.
Tư Không Thiên Lạc ảo não vứt thanh trường thương trong tay. Tư Không Trường Phong cười nói: “Yên tâm đi, hắn sẽ về thôi.”
“Ngày hắn trở lại Thiên Khải thành, con sẽ đứng bên cạnh hắn.”