Chương 82: Thương cuốn mây dài
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Một thanh trường thương màu bạc.
Tuyết Thương Sơn, thương Ngân Nguyệt.
Mạnh mẽ nện thành một cái hố lớn trên mặt đất.
Hai gã sát thủ nhanh chóng lui lại, né tránh nhát thương đoạt mệnh kia nhưng không thể thoát khỏi thương kình liên miên, lui liền mười bước mới đứng vững nổi. Bọn họ hít một hơi dài, nhìn người trước mặt như gặp đại địch.
Một cô gái mặc áo đen cầm trường thương màu bạc đang mỉm cười khó tả nhìn Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt ngây ra như phỗng, nhìn oan gia không biết từ đâu chui ra này, trợn mắt há hốc mồm: “Sao ngươi lại rời khỏi Tuyết Nguyệt thành?”
“Chỉ cho các ngươi đi, ta không đi được chắc? Ta là phạm nhân à?” Giọng điệu Tư Không Thiên Lạc vẫn bực bội như trước.
Dẫu sao đối phương cũng vừa cứu mạng mình, Tiêu Sắt không cãi lại, chỉ nói: “Cẩn thận hai người bọn chúng.”
“Tên vô dụng nhà ngươi, không đánh nổi hai tên nhãi nhép này thì thôi, còn nghĩ ta cũng vô dụng như vậy hay sao?” Tư Không Thiên Lạc khinh thường nói.
Kẻ hơi cao hơn trong hai sát thủ cười lạnh nói: “Cho dù là chủ nhân của Ngân Nguyệt thương đi nữa, nói mấy câu này cũng quá cuồng vọng rồi.”
Lúc này Tư Không Thiên Lạc mới dời mắt khỏi Tiêu Sắt, bực bội nhìn hai sát thủ kia: “Các ngươi tên là gì?”
Người cao hơn đáp: “Ám Hà Tạ gia, Tạ Hội.”
Một người khác cũng đáp: “Ám Hà Tạ gia, Tạ Linh.”
Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một chút, lung lay cán thương rồi mắng: “Cái quỷ gì vậy, chưa từng nghe nói.”
“Ngươi sẽ nhanh chóng ghi nhớ thôi.” Thân hình Tạ Hồi chợt lóe lên, đột nhiên biến mất. Chỉ trong chớp mắt Tư Không Thiên Lạc đã cảm thấy một nắm tay đánh tới trước mặt. Ngân Nguyệt thương của Tư Không Thiên Lạc không kịp múa lên, chỉ có thể lui lại phía sau, nhưng thân hình của Tạ Hồi vẫn cực kỳ nhanh chóng, vẫn truy kích Tư Không Thiên Lạc trong phạm vi ba thước. Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương trong tay, phạm vi ba thước vốn không đủ để múa trường thương, bị ép cho không thể không né tránh liên tục.
“Yến Tử Xuyên Vân Tung?” Tiêu Sắt nhíu mày, giờ mới hiểu vì sao hai người này có thể đuổi kịp bản thân. Khác với Đạp Vân bộ, Yến Tử Xuyên Vân Tung là một môn tâm pháp khinh công có yêu cầu cực cao đối với nội lực. Hai người này tới từ Ám Hà Tạ gia nổi bật về nội công quyền thuật, chẳng trách thi triển được môn khinh công cực kỳ phức tạp này.
Tư Không Thiên Lạc trước nay vốn thích lớn tiếng dọa người, lần này không ngờ bị Tạ Hồi ép tới mức không múa thương được, trong lòng không khỏi bực tức. Tạ Hồi thấy Tư Không Thiên Lạc chỉ có thể né tránh, cười lạnh nói: “Giờ đã nhớ kỹ tên ta chưa?”
“Không nhớ.” Tư Không Thiên Lạc tức giận đáp.
“Vậy giờ thì sao?” Một giọng nói khác đột nhiên vang lên sau lưng Tư Không Thiên Lạc.
“Cẩn thận!” Tiêu Sắt hét lớn.
Tạ Linh vốn đang đứng bên quan sát trận chiến, lúc này đột nhiên xuất hiện phía sau Tư Không Thiên Lạc. Thân pháp hai người giống nhau như đúc, Tạ Linh vươn tay phải, làm lóe lên một vệt sáng bạc.
Đây là vũ khí của hắn, quyền nhận. (Lưỡi đao gắn với nắm đấm)
Tư Không Trường Phong thân là con gái của Thương Tiên, được gọi là một trong ba người đứng đầu thế hệ này của Tuyết Nguyệt thành, trấn thủ tầng thứ mười bốn Đăng Thiên các chỉ dưới trưởng lão thủ các, không lâu trước đây còn bước vào Kim Cương Phàm Cảnh, được cho là thực lực gần với Đường Liên. Tuy thực lực hiện nay của cô còn cao hơn Thương Tiên khi còn trẻ, nhưng có một điểm cô lại chẳng bằng một số tên lưu manh bất nhập lưu trên giang hồ.
Cô trăm trận trăm thắng, nhưng chưa từng trải qua tử chiến.
Đao đao thấy máu, ngươi sống ta chết, tử chiến giang hồ thật sự.
Hiện giờ cô phải đối mặt với một trận tử chiến như vậy, hai tên sát thủ, một người ngăn cản thế công của cô, một người đánh lén sau lưng cô.
Không ngại chuyện lấy nhiều thắng ít.
Càng không quan tâm chuyện đánh lén sau lưng.
Bởi vì, việc ta muốn, là giết ngươi.
Tạ Hồi và Tạ Linh đột nhiên cười lạnh, nụ cười khi thợ săn bắt được con mồi.
Nhưng bọn họ lại quên mất một người.
Một người mà bọn họ vốn tưởng là phế nhân, chỉ biết ra vẻ hù dọa, đánh không lại chỉ có nước bỏ chạy, Tiêu Sắt. Hắn đột nhiên giơ tay, ống tay áo như có thứ gì bắn ra.
Thứ này tới từ một người luôn ghét bỏ Tiêu Sắt.
Bởi vì người này chính trực còn Tiêu Sắt lại giảo hoạt. Cùng là người cực kỳ quan trọng đối với Lôi Vô Kiệt khi xông xáo giang hồ, người này phụ trách dạy Lôi Vô Kiệt thổi lửa trong tro tàn, sống sót trong tuyệt cảnh, còn Tiêu Sắt lại dạy Lôi Vô Kiệt --- đánh không lại, chạy.
Người này chính là thủ tịch đại đệ tử thế hệ này của Tuyết Nguyệt thành, Đường Liên. Ngày đó hắn đấu rượu với Tiêu Sắt, kết quả là hai người say tới hôn mê bất tỉnh. Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Tiêu Sắt tỉnh lại sớm hơn một chút, cho nên Đường Liên tự nhận thua nửa bậc, bèn đưa một thứ cho Tiêu Sắt.
Thứ này, các cao thủ ám khí trên giang hồ nguyện trả ngàn vàng mua lấy.
Phật Nộ Đường Liên, thú ám khí tuyệt mỹ trên thế gian, khi sử dụng sẽ nở rộ như một đóa hoa sen. Nó chia thành Thất Biện Liên, Phục Biện Liên, Trọng Đài Liên và Thiên Biện Liên. Thứ Đường Liên đưa tặng là một đóa Thất Biện Liên, vốn ám khí này có yêu cầu cực cao đối với thủ pháp sử dụng, người thường khó lòng nắm bắt. Thế nhưng Tiêu Sắt lại bước vài bước lướt tới bên cạnh hai người, giơ tay ném thẳng đóa Phật Nộ Đường Liên kia ra ngoài.
“Tên đầu gỗ Đường Liên từng nói, ba bước Đường Môn, một bước Diêm Vương. Các ngươi, cách ta quá gần!
Đóa hoa màu đen yêu dị quỷ mị lập tức nổ tung.
“Cái gì!” Tạ Hội kinh hãi hét lên!
“Lui!” Tạ Linh thu hồi quyền nhận mau chóng lui lại.
Tạ Hồi chậm một bước, bả vai bị một đóa hoa sen xuyên qua.
Những cánh hoa khắc lướt sát qua búi tóc của Tư Không Thiên Lạc, làm rớt vài sợ tóc đen. Tiêu Sắt vội vàng đi hỏi hỏi: “Không sao chứ?”
Tư Không Thiên Lạc cả giận nói: “Ngươi không sợ đánh trúng ta à?”
Tiêu Sắt nhún tai: “Cũng chẳng có cách nào, ta không họ Đường, chỉ có thể ném bừa.”
Tư Không Thiên Lạc tức giận vung trường thương, quay người chỉ vào hai sát thủ Tạ gia vừa lui sang một bên: “Hai tên các ngươi chết chắc rồi!”
Thân thương ngâm vang, trên trời mây đen quay cuồng. Tư Không Thiên Lạc đột nhiên nâng thương lên rồi giậm mạnh: “Xuống!”
Thương cuốn mây dài, thế thương ngập trời đánh xuống. Hai người kia thi triển Yến Tử Xuyên Vân Tung, đang định lao tới nhưng lại bị thế thương đó ép xuống.
“Chiêu thương này, tên là Phiên Vân Phúc Vũ!”
Tư Không Thiên Lạc múa trường thương trên tay, chỉ thấy chim chóc trong rừng kêu vang, lá rụng lả tả.
“Chiêu thương này, tên là Bách Điểu Triều Phượng!”
Hai người của Tạ gia đột nhiên tung người, lần này không phải lao về phía Tư Không Thiên Lạc mà là hướng hoàn toàn ngược lại.
Bọn chúng bỏ chạy.
Tư Không Thiên Lạc chỉ thiếu kinh nghiệm giang hồ cho nên tuy thương pháp cao siêu nhưng không tránh nổi bị đối phương đánh lén. Nhưng giờ hai người Tạ gia phối hợp thất bại, Tư Không Thiên Lạc đã xuất thương thi triển chiêu thức, thế thương liên miên bất tuyệt. Hai người không còn cơ hội áp sát lần nữa cho nên không hề do dự, lập tức bỏ trốn.
Nhưng Tư Không Thiên Lạc không muốn để hai tên này bỏ chạy, cô vung trường thương lên. Tiêu Sắt đương nhiên rất quen với tư thế này. Tại Tuyết Nguyệt thành hắn đã bị Tư Không Thiên Lạc ném không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua Tư Không Thiên Lạc chỉ có ý ném dọa hắn, nhưng sẽ không lưu tình với hai sát thủ kia.
Tuy nhiên Tiêu Sắt lại giơ tay cản cô lại.
Tư Không Thiên Lạc nhíu mày: “Sao thế?”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Giặc cùng chớ đuổi, mau mau về tìm Lôi Vô Kiệt. E rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm, ta sợ mình coi nhẹ kẻ tên là Tô Xương Ly kia.”
Tư Không Thiên Lạc ngẩn người nhưng vẫn thu hồi trường thương, tức tối nói: “Trong lòng ngươi chỉ có Lôi Vô Kiệt là quan trọng nhất.”