Chương 84: Chim hót trong rừng
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Sơn cốc vô danh
Tử trận tuyệt sát.
Một người vây khốn hai chân của Lôi Vô Kiệt, một người dùng lưỡi đao hoa sắc bén ngăn phía trước của Lôi Vô Kiệt, một người cầm thanh kiếm lớn cản đường lui của Lôi Vô Kiệt.
Như con mồi ngã vào lưới nhện, không thể động đậy, kết quả duy nhất chính là bị nhện ăn thịt.
“Ta.... còn một câu muốn hỏi.” Lôi Vô Kiệt không dám thở mạnh, thấy đối phương có vẻ không định giết chết mình ngay, do dự một chút rồi hỏi.
Tô Xương Ly nâng thanh kiếm lên: “Vấn đề gì?”
“Vì sao lại giết ta?” Lôi Vô Kiệt cẩn thận từng chút một nghiêng đầu muốn né rễ hoa sắc bén kia nhưng lại phát hiện cô gái áo đỏ mỉm cười ấn bông hoa tới trước một phân. Tuy hai người cùng mặc áo đỏ nhưng cô gái kia có vẻ không định hạ thủ lưu tình.
Tô Xương Ly cười nói: “Chúng ta là Ám Hà, Ám Hà là sát thủ. Sát thủ giết người, trước nay không hỏi lý do.”
“Tô Xương Ly, ngươi nói nhiều quá.” Mộ Lương Nguyệt vừa bị đánh lui vài chục bước chậm rãi đi về, lạnh lùng nói với Tô Xương Ly.
“Người thắng mới được nói.” Lời nói của Tô Xương Ly mang đôi chút ý khiêu khích.
Mộ Lương Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Nếu không có trận Mộng Điệp của ta làm mồi, làm sao các ngươi tìm được thời cơ hoàn mỹ như vậy?”
“Thế thì cám ơn ngươi.” Tô Xương Ly cười nói.
Mộ Lương Nguyệt không buồn để ý tới vẻ mặt ngả ngớn của Tô Xương Ly nữa, chỉ nhìn thanh kiếm lớn, đột nhiên nói: “Vì sao ngươi còn chưa ra tay?”
Sau lưng Lôi Vô Kiệt lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tô Xương Ly thở dài: “Tiểu huynh dệ, ta thật sự rất muốn nói thêm mấy câu nữa với ngươi, nhưng vị tỷ tỷ này của ta thúc giục rất gấp rồi. Trên đường xuống Hoàng Tuyền đừng trách ta nhé!” Sau đó hắn nâng cao thanh kiếm lớn, vung mạnh xuống.
Nhưng bị một thanh kiếm đột nhiên bay tới chặn lại.
Khác với thanh kiếm lớn uy lực phi phàm của hắn, thanh kiếm này có vẻ rất yếu ớt, như chỉ một đòn là vỡ vụn.
Bởi vì đó là một thanh kiếm được khắc bằng gỗ đào!
“Đạo sĩ thối của núi Thanh Thành tới rồi?” Tô Xương Ly cau mày, lại vung mạnh thanh kiếm lớn, hất văng thanh kiếm gỗ đào ra ngoài.
Sau lưng Lôi Vô Kiệt đã không bị thanh kiếm kia phong tỏa, lập tức lui nhanh lại. Tay trái hắn ngự kiếm, Thính Vũ Kiếm đánh thẳng tới đầu cô gái áo tím, tay phải vung lên, Sát Phố kiếm ngăn cản Lục Diệp Phi Hoa vừa rời tay cô gái áo đỏ. Lại lui về sau, tới cạnh chủ nhân thanh kiếm gỗ đào.
Núi Thanh Thành, Lý Phàm Tùng.
“Sao Lý huynh lại tới đây?” Lôi Vô Kiệt vui mừng nói.
Lý Phàm Tùng cầm thanh kiếm gỗ đào bị đánh bay: “Sư phụ ta là Đạo Kiếm Tiên hàng thật giá thật, người tính ra lần này hai người các ngươi xuống núi sẽ có kiếp nạn. Vốn dĩ với tính cách của sư phụ sẽ không quan tâm tới, nhưng nơi này trong phạm vi mười dặm xung quanh núi Thanh Thành, thân là chủ nơi này dẫu sao cũng phải bỏ chút công sức ra.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Vậy xin đa tạ Lý huynh, không ngờ sau khi từ biệt ở Tuyết Nguyệt thành, chúng ta lại có cơ hội liên thủ.”
Lý Phàm Tùng nhìn quanh một lượt: “Tiêu Sắt đâu?”
“Tiêu Sắt dẫn hai sát thủ đi rồi. Hắn muốn để ta giải quyết những người này trước rồi tới tìm hắn. Nhưng những người này khó đối phó hơn trong tưởng tượng nhiều.” Trong lòng Lôi Vô Kiệt đang rất nóng ruột, với thể lực của Tiêu Sắt, hiện giờ hắn đã tới cực hạn.
“Là hai sát thủ kia à?” Lý Phàm Tùng nhíu mày.
Chỉ thấy hai bóng đen lóe lên, đã đứng bên cạnh Tô Xương Ly.
“Thất thủ.” Tạ Hồi gật đầu.
Tô Xương Ly lắc đầu: “Chúng ta cũng không đắc thủ. Chẳng qua bên phía chúng ta còn có một đệ tử của Đạo Kiếm Tiên, một đệ tử của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, chẳng lẽ các ngươi lại không trị được một tên không biết võ công à?”
Tạ Hồi lắc đầu: “Có người tới.”
“Ai?”
“Cầm một thanh trường thương màu bạc, xem công phu chắc là đệ tử của tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành, Tư Không Trường Phong.” Tạ Hồi đáp.
Tô Xương Ly ngạc nhiên một hồi, sau đó gật đầu: “Càng ngày càng thú vị.”
Lôi Vô Kiệt bên kia không nghe rõ bọn họ nói gì, vội vã la lên: “Chẳng lẽ Tiêu Sắt đã bị bọn chúng giết rồi?” Nhưng ngay sau đó hắn lập tức lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào. Tên hồ ly Tiêu Sắt kia làm sao lại bị giết được, chắc chắn là chạy mất rồi.”
“Nếu ta không tới, tên hồ ly ấy đã bị giết rồi.” Một giọng nói mang chút kiêu ngạo vang lên. Lôi Vô Kiệt quay đầu lại, thấy Tư Không Thiên Lạc mang thanh trường thương màu bạc và Tiêu Sắt đang đi về phía mình.
“Thiên Lạc sư tỷ.” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
Tư Không Thiên Lạc mỉm cười cầm trường thương gõ lên đầu Lôi Vô Kiệt: “Cái câu Thiên Lạc sư tỷ này được lắm, ta rất thích nghe. Lôi Vô Kiệt, công phu của ngươi không tồi, một mình đánh bốn người mà không thua. Ai như tên hồ ly này, một người đánh hai thôi đã chẳng phải đối thủ.”
Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Thật ra nếu Lý huynh không tới kịp chắc ta đã là một thi thể. Chẳng qua giờ nếu các ngươi đều đã tới thì....” Lôi Vô Kiệt cầm Sát Phố kiếm, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Tô Xương Ly.
Lông mày Tô Xương Ly nhíu mày: “Thì sao?”
Sát khí thấu xương, chim chóc trong rừng kinh hãi bay tứ tán.
Bên này có hai vị đệ tử Kiếm Tiên, một đệ tử Thương Tiên, đều đã bước vào cảnh giới Kim Cương Phàm Cảnh. Với tuổi tác của bọn họ, có tu vi như vậy đã đủ khiến người ta kinh ngạc tán thưởng.
Còn bên kia lại là sáu sát thủ đứng đầu của Ám Hà. Mộ Lương Nguyệt sau khi đánh với Lôi Vô Kiệt đã bại trận, Tạ Hồi và Tạ Linh đuổi giết Tiêu Sắt nhưng lại bị mũi thương Ngân Nguyệt đánh lui. Ba người này có vẻ không đáng sợ, nhưng ba sát thủ họ Tô còn lại đều chưa thật sự xuất thủ.
Tô Hồng Tức dùng hoa giết người.
Tô Tử Y ôn nhu quyến rũ tới tận xương tủy.
Cùng với Tô Xương Ly cầm thanh kiếm lớn, từ đầu đến giờ vẫn luôn hờ hững.
Thực lực của bọn họ rốt cuộc ra sao?
Tiêu Sắt âm thầm tính toán, ngoại trừ hắn ra, bên mình ít nhất mỗi người phải một chọi được hai mới có chút sinh cơ. Nhưng khi ánh mắt lơ đãng của Tô Xương Ly bỗng trở nên lạnh lẽo thấu xương, Tiêu Sắt mới hiểu suy nghĩ của mình ngây thơ tới mức nào.
Tô Xương Ly nâng kiếm bước lên trước một bước.
Lý Phàm Tùng cau mày: “Cẩn thận, người này rất lợi hại.”
Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc nhìn nhau, gật đầu. Tuy bọn họ bước vào giang hồ không lâu nhưng chỉ xét riêng sát khí lẫm liệt mà Tô Xương Ly bộc phát đã đủ khiến bọn họ cảm nhận được, cảnh giới của đối phương tuyệt đối không thấp hơn Kim Cương Phàm Cảnh, có thể là Kim Cương Phàm Cảnh đỉnh phong, thậm chí đã đạt tới Tự Tại Địa Cảnh.
“Tạ Hồi, Tạ Linh, Mộ Lương Nguyệt, ba người các ngươi lui ra đi. Hồng Tức, Tử Y, tiếp theo tới phiên Tô gia chúng ta ra sân.” Tô Xương Ly nhìn Mộ Lương Nguyệt một cái: “Ngươi cũng đứng xem đi, không có cơ hội giết người hoàn mỹ mà ngươi tạo cho chúng ta, chúng ta giết người ra sao.”
Dùng ba đấu ba.
Tiêu Sắt khẽ cau mày, chuyện này không đáng để bọn họ vui mừng. Bởi vì nếu Tô Xương Ly đã quyết định như vậy chứng tỏ hắn có lòng tin tất thắng.
Khóe miệng Tô Xương Ly hơi nhếch lên, trầm giọng nói: “Giết.”