Thiếu Niên Của Anh

Chương 2

Trong một bệnh viện tại thành phố A, Tần Việt nằm thẳng trên giường bệnh, màu áo khoác trắng cùng những loại dụng cụ quay chung quanh cậu, Trác Liên Chi không ra ngoài, mà im lặng đứng ở bên cạnh chờ đợi trong lo lắng, nhìn bác sĩ làm việc.

Trên giường, Tần Việt bình tĩnh nhận các loại kiểm tra, đôi mắt linh hoạt đảo quanh bên cửa sổ, lúc này trời đã gần vào đông, thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời khiến cho người ta cảm nhận được mấy phần thoải mái.

Sau khi kiểm tra thân thể, Tần Việt để bác sĩ mát xa toàn thân cho mình.

Ông bác sĩ già mát xa cho cậu sắp kích động hết cả lên rồi, nói mười năm cậu ở trên giường bệnh, là suốt mười năm không nói, không mở mắt, không được ăn cơm bình thường, không được bài tiết bình thường, y như một người thực vật, dù có là người sắt cũng sẽ nằm ra một thân bệnh tật. Vậy nên việc cậu có thể tỉnh lại và hồi phục sinh hoạt kiện toàn như kỳ tích thế này, chẳng khác nào một sự tồn tại trong thần thoại. Nói ý chí của cậu phải mạnh mẽ hơn người thường gấp mấy trăm lần mới được như vậy.

Tần Việt quay đầu nhìn bác sĩ, nghĩ thầm không biết ông bác này có biết tại cái ngày vào mười năm trước ấy, thật ra cậu ở trên sân thượng để chuẩn bị làm gì không nữa. Đó tuyệt đối không phải là lựa chọn và hành động mà một thằng con trai mạnh mẽ nên có.

Tần Việt cậu, có một lần dũng cảm nhất trong đời, đại khái chính là khi yếu đuối đứng trên sân thượng, lòng như tro tàn, chuẩn bị cho khoảnh khắc quyết tâm tìm đến cái chết.

Ông bác sĩ còn nói, nghe bảo gần đây tâm tình của cháu không tốt, cháu à, cháu không cần nghĩ quá nhiều, khoảng trống mười năm quả thực sẽ khiến cháu mờ mịt luống cuống. Nhưng cháu còn có thể đi, còn có thể chạy, vậy gần như chẳng có gì mà cháu không thể làm được nữa rồi.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất, cháu mới hai mươi bảy tuổi.

Còn rất trẻ, cái lứa tuổi làm người ta phải hâm mộ, thậm chí ghen tị đấy.

Hai mươi bảy tuổi, chứng minh cháu còn hào hoa phong nhã lắm, chứng minh cho dù cháu có bị bệnh, cũng có hy vọng chữa khỏi. Chứng minh cho dù cháu đã từng sai, cũng vẫn còn cơ hội để quay đầu.

Đúng vậy, ở thời khắc lùi bước của mười năm trước Tần Việt đã biết mình sai rồi, nào có trái tim bị thương không thể chữa lành, tội tình chi phải chọn cách tự sát. Kỳ thật khi dằn lại sức mạnh thúc đẩy đó, ai cũng không dám chết. Mà lúc ấy, thiếu chút nữa cậu đã nhảy xuống, thiếu chút nữa cậu sẽ chết. Có lẽ sau khi đã chết, cậu sẽ không còn biết được mọi thứ hôm nay sẽ ra sao, đúng là như thế, mới thấy được phí hoài bản thân mình thật đáng buồn biết bao nhiêu.

Một khi đã chết, ngay cả cơ hội để hối hận cũng sẽ không có.

Sao còn có dòng máu tươi nóng hổi, trái tim đang nhảy theo nhịp đập, hay những suy nghĩ mạch lạc rõ ràng, những thứ khiến cho cậu ở giờ khắc này buồn bã thương tâm, khiến cậu vẫn đang đắm chìm trong hoài niệm.

Còn sống thật tốt, quả thực rất tốt.

Mấy ngày nay, từ sau khi tỉnh lại, Tần Việt thường xuyên thật lòng cảm thán như vậy.

Cậu tỉnh dậy, biết mình còn sống, cậu không còn muốn chết một chút nào hết.

Khi một lần nữa được tắm trong ánh mặt trời, cậu không nỡ rời bỏ nó mà bước vào bóng tối lạnh như băng.

Nhưng, thường thường, khi đang dạo bước dưới ánh mặt trời ấm áp ngày đông, mỗi lần quay đầu lại, cậu chẳng còn thấy được gương mặt thân quen ngày xưa cũ. Dưới ánh sáng rực rỡ, ngay cả chiếc bóng của chính mình cũng đã không còn là hình dáng quen thuộc trong trí nhớ.

Cậu mặc áo lạnh dày cộp, lẳng lặng ngồi trên ban công trong căn nhà ấm áp, lấy cuốn nhật ký ra từ chiếc hộp phủ kín bụi.

Cuốn nhật ký đã cũ lắm rồi, bìa khóa in hình anime Slam Dunk, vẫn là cái loại khóa nho nhỏ từ bao năm trước, chìa đã sớm thất lạc đâu đó trong dòng thời gian mười năm, không thể tìm được nữa.

Tần Việt dùng một con dao nhỏ dễ dàng cạy mở khóa, nhẹ nhàng mở ra cuốn nhật ký.

Cậu thích viết nhật ký, bắt đầu từ hồi tiểu học khi thầy giáo yêu cầu viết nhật ký hay viết văn theo tuần. Rất nhiều học sinh coi đó là nhiệm vụ phải làm, nhưng cậu lại thật sự rất thích nó, mỗi ngày ghi chép một chút chuyện nho nhỏ, đó là một niềm vui, cũng giống như mỗi ngày nhất định phải vẽ nguệch ngoạc vài thứ.

Khi ấy cậu còn nhỏ, cũng không cảm thấy viết nhật ký có gì không đúng. Nhưng sau này từ từ lớn lên, nhật ký của cậu còn có thêm ổ khóa nhỏ, không còn muốn để người ngoài xem nhật ký. Nếu như mẹ cậu chạm vào đồ trong phòng, cậu sẽ vì xấu hổ mà giận dữ bực bội. Vì vậy, cậu chẳng những khóa nhật ký, còn khóa cả ngăn kéo bàn học, khóa cửa phòng, khóa lại tất cả những tâm sự thời niên thiếu của mình, không nguyện ý chia sẻ cùng cha mẹ.

Tần Việt còn nhớ rõ sau lần đầu tiên ba cậu phát hiện cửa phòng cậu khóa, lúc ấy giọng nói mang theo chút chế nhạo mà lớn tiếng chê cười cậu: “Ôi con còn khóa cửa nữa cơ à, có cái gì mà ba không thể xem chứ, con có trốn trong phòng xem phim heo ba cũng không đánh con đâu, haha.”

Mẹ cậu cười phụ họa: “Đâu chỉ khóa cửa phòng, còn khóa luôn cả ngăn kéo với ngăn tủ nữa ấy, con cái trưởng thành, biết đòi quyền riêng tư rồi.”

“Haha, chưa đủ lông đủ cánh thì biết riêng tư cái gì, đừng tự khóa mình thành đứa tự kỷ là được rồi.”

Khi đó Tần Việt chỉ cảm thấy bị ba mẹ cười đến thẹn quá hóa giận, hầm hừ mà nhả ra một câu: “Có nói ba mẹ cũng không hiểu, chúng ta quá khác biệt.”

Cha mẹ và con cái, nếu giao tiếp không tốt, sự khác biệt sẽ ngày một lớn hơn, thậm chí trở thành một cái hào ngăn cách.

Có vài lời, làm con sẽ không nói với cha mẹ, cũng không dám nói với cha mẹ.

Rất nhiều điều, Tần Việt chỉ viết trong nhật ký.

Những tâm sự trong nhật ký này, đều cực kỳ quan trọng với cậu, mỗi người trong đó, đều là một sự tồn tại chân thật trong sinh mệnh của cậu, dưới ngòi bút của cậu có tên hề nhảy nhót, có tường vi nơi đầu trái tim, có lúc là độ ấm trong lòng bàn tay, đôi khi cả thiên đường trong đôi mắt.

Có bạn học của cậu, bạn thân của cậu, tình yêu của cậu, tình thân của cậu, có ước mơ của cậu, có cả tương lai hư ảo của cậu nữa.

Có việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, hoặc tảng đá đè nặng đau đớn tái tê, có ánh nắng tươi đẹp rực rỡ, hay những mê mang chao đảo ngả nghiêng.

Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, Chương Khang Khang ngồi bàn trên lại bắt đầu khoác lác, thằng nhóc này thật đáng ghét, một ngày không khoác lác thì sẽ chết. Khoác lác cũng được đi, đừng có quấy rầy ông ngủ. Tôi gọi nó, bảo nói chuyện nhỏ giọng chút đi, kết quả nó lại trợn mắt trừng tôi, khiếu khích châm chọc nói: Phòng học cũng không phải chỗ cho mày ngủ.

Tôi đương nhiên biết không phải chỗ để ngủ, vì thế tôi nói với nó: Phòng học là nơi để học tập.

Chương Khang Khang cười đắc ý: Mày biết là tốt rồi.

Tôi tiếp tục nói rành mạch: Không phải là nơi để lớn tiếng khoác lác lung tung.

Chương Khang Khang sinh giận, tức đến mặt mũi đỏ bừng, không thèm dùng não mà hét vào mặt tôi: Con mẹ nó, mày mới khoác lác, đừng có chọc phiền tao!

Tôi cảm thấy thật buồn cười, mấy lời này nó nói với tôi nhiều lần lắm rồi, còn là nói với tất cả bạn học bàn trước bàn sau, đây hình như là câu cửa miệng của nó, như nói khoác ấy, ngày nào cũng phải luyện vài lần.

Bất quá Chương Khang Khang chỉ là con hổ giấy mà thôi, như một thằng hề kêu to gào nhỏ mà làm loạn, trên thực tế nếu người khác vung nắm đấm lên với nó, nó lập tức bị dọa phát khóc liền.

Nói thật tôi rất ghét kẻ như thế, căn bản không muốn để ý tới nó. Nhưng bàn trước bàn sau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, mỗi ngày đều bị tên này làm phiền, chờ tôi tốt nghiệp thi vào đại học xong, dứt khoát gọi người đến đánh nó một trận cho bõ ghét đi.

Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, Chương Khang Khang mang một thanh socola đen rất to từ nhà đến, bắt đầu bài ca khoe khoang hàng ngoại quốc, anh họ của nó xách mấy thanh từ Anh về. Chương Khang Khang đắc ý cực kỳ, lôi thanh socola ra, bẻ làm bốn phần, cho Vương Hỉ ngồi cùng bàn với nó một phần, hai nữ sinh bàn trên mỗi người một phần. Phần cuối nó tự ném vào miệng mình nhai nhai, quay đầu nhìn tôi, y hệt một thằng ngu, dùng cái giọng không thể hình dung nổi hỏi: Ăn không? Mỗi tội hết mất rồi, lần sau tao sẽ bảo anh họ tao mua nhiều hơn mấy phần nhớ.

Tôi thừa nhận vốn từ của mình quá nghèo nàn, không tìm nổi từ nào hình dung cái bộ dạng đó của nó. Nhưng tôi thật sự muốn phun một búng máu cún vào mặt nó, phun cho chết luôn.

Được rồi, tuy rằng tôi cảm thấy Chương Khang Khang siêu đáng ghét, nhưng mà để tiêu khiển cũng rất vui, buổi tối tôi bắt chước giọng điệu của Chương Khang Khang nói cho anh họ với Tô Nham nghe, nhân tiện giải trí cho bọn họ luôn.

Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, cuộc thi thử bắt đầu. Môn toán của tôi hiếm có mà đạt chuẩn, ai nha! Thầy toán khen tôi trước mặt mọi người luôn, còn cười hỏi tôi: Tần Việt, em có chép bài người khác không đấy?

Tôi cười trả lời ổng: Đương nhiên không ạ, bài thi lần này rất đơn giản.

Thầy nói không tồi không tồi, vậy em đi lên giải đề này lần nữa đi, rồi ổng cười y chang hồ ly. Có điều tôi mới không thèm sợ, thành tích của tôi đúng là không tốt lắm, nhưng một cuộc thi thử nho nhỏ, tôi còn chẳng buồn đi chép nữa kìa, lần này là bản lĩnh thật sự đó nha.

Tôi đứng trên bục giảng, giải lại toàn bộ đề lần nữa, thầy toán cười đã sáng càng thêm sáng, vô vàn cảm khái, nói: Tần Việt thật đáng khen ngợi! Tốt lắm, phải tiếp tục duy trì đấy.

Tôi mang theo ý cười dào dạt trở về chỗ ngồi, thầy toán còn nói: Ngay cả Tần Việt thi còn đạt chuẩn, mấy đứa không đạt nổi kia còn đi học làm cái gì hả? Đứng lên hết cho tôi!

Chương Khang Khang đen mặt đứng lên, tôi ở đằng sau không phúc hậu cười trộm. Tôi đúng là phải cười đó, mỗi lần tôi thi hỏng thằng nhóc này đều cười nhạo tôi, còn không thèm che dấu chút nào, con mẹ nó như bệnh thần kinh. Đều là học sinh cấp 3 cả rồi, thi trượt có cái lông gì hay mà cười chứ. Quá ngây thơ, ngay cả chuyện này mà cũng phải ganh đua hơn kém. Lại nói, có bản lĩnh thì đi mà đua với Tô Nham đi, chứ so thành tích với Tần Việt tôi

Tôi cũng phải thấy ngượng…

Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, nói chuyện phiếm sau giờ tan học, Vương Hỉ hỏi tôi sau khi tốt nghiệp thì chuẩn bị thi vào đại học nào, chọn chuyên ngành gì.

Tôi lắc đầu nói còn chưa nghĩ ra.

Vương Hỉ nói cậu ấy muốn làm bác sĩ, vì công việc của bác sĩ ổn định, địa vị xã hội khá cao, tiền lương cũng cao, là lựa chọn rất tốt.

Chương Khang Khang cười nhạo Vương Hỉ nhát như chuột, có tốn cả đời cũng không làm nổi bác sĩ, còn nói người Vương Hi như gấu thế kia, có thể dọa người, rất hợp làm bảo vệ đấy.

Vương Hỉ mất hứng, trầm mặc không nói gì nữa. Vương Khang Khang lại không thèm để ý, vẫn lớn tiếng cười nói, nó nói tương lai nó không cần lo gì hết, dù sao trong nhà đều sẽ sắp xếp tốt, cho dù không thi đậu vào đại học, về nhà tiếp nhận công ty vận tải của ba nó, cả đời cũng không cần sầu chuyện ăn mặc.

Lúc ấy Vương Hỉ cười nhạo nó chỉ biết bám đít ông già, không có chí khí.

Chương Khang Khang dùng ánh mắt thương hại nhìn Vương Hỉ, quay ra ghé đầu vào tai tôi, nhỏ giọng thì thầm: nó đây gọi là ghen tị đến đỏ mắt, có mấy người thật đáng ghét, cha mẹ mình không có tiền liền đi ghen ghét người giàu. Còn làm bộ thanh cao có chí khí cái gì chứ, thật ra chúng nó đỏ mắt mà thôi.

Chương Khang Khang nói xong còn vỗ vỗ vai tôi vô cùng thân thiết, giờ phút ấy, hình như nó kéo tôi vào cùng một quốc gia với nó.

Sau khi tan học, tôi hỏi anh họ và Tô Nham, tương lai tôi học gì thì thích hợp nhất?

Bọn họ trăm miệng một lời mà nói cho tôi biết: Em/cậu học vẽ đi, không học quá lãng phí, em/cậu rất có thiên phú đó.

Những hoang mang của tôi nháy mắt tan thành mây khói, tôi thích vẽ tranh, từ lúc còn nhỏ xíu đã thích rồi, tôi học hành bao nhiêu năm, thì đã vẽ tranh từng ấy năm, dù ban đầu chỉ bắt đầu từ mấy nét vẽ nguệch ngoạc. Mở những cuốn sách giáo khoa trước kia ra, bên trong đều tràn đầy những nét vẽ phác thời đi học, từ khi ngây thơ đến lúc thành thục, dường như vẫn theo tôi cùng lớn lên.

Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, sáng sớm sau khi vào lớp, tôi thật cao hứng nói cho Vương Hỉ nghe, rằng tôi tính học mỹ thuật cơ bản, làm học sinh năng khiếu mỹ thuật, sau đó sẽ thi chuyên ngành mỹ thuật.

Vương Hỉ nhìn tôi cười, đôi mắt sáng lên, cậu ấy lặp lại giấc mơ của mình một lần nữa: tớ sẽ cố hết sức học y.

Tôi nói bác sĩ rất tốt mà, đều là thiên thần áo trắng đó nha.

Vương Hỉ cười ha ha, vỗ vai tôi nói: cậu phải nhanh đưa tớ mấy bức tranh ký tên cậu, nói không chừng mười năm sau cậu sẽ thành đại họa sĩ Tần Việt! Lúc đó tớ sẽ đem tranh của cậu đi bán, nhiều tiền lắm đó.

Tôi có chút tâm huyết sôi trào và dương dương đắc ý, tôi cảm thấy nhất định, có lẽ là mười năm sau, tôi thật sự có thể trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng.

Bởi vì một khắc này, khát vọng với tương lai như ngọn lửa đỏ đang thiêu đốt hừng hực, bùng cháy lên tất cả ước mơ của tôi.

Chương Khang Khang cười cợt đánh gãy ảo tưởng của tôi, nó vẫn đáng ghét y như trước, hèn mọn nói: Họa sĩ mà dễ luyện thành như thế, vậy cả thế giới này đều là họa sĩ rồi, đầu năm nay đứa nào lấy mấy bức hoạt hình trẻ con ra kêu đã biết vẽ, sẽ cười chết người luôn đó.

Tôi ghét nó, hôm nay càng đặc biệt ghét.

Vậy nên tôi dùng bút bi đen vẽ một con rùa bị cắm sừng lên cái áo khoác màu đen của nó, nó chẳng phát hiện ra, cứ thế mặc đi về nhà.

Thật đáng tiếc, chỉ có mỗi mình tôi biết mà trộm cười.

Ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, sáng sớm đến phiên tôi làm vệ sinh. Vì cho lớp trưởng Tô Nham mặt mũi, từ rất sớm tôi đã chạy tới phòng học để dọn dẹp. Cầm cây lau nhà lau sàn đến bóng loáng.

Lúc Chương Khang Khang đi vào lớp, không cẩn thận trượt chân ngã, có mấy người ồn ào cười giễu nó.

Chương Khang Khang thẹn quá hóa giận, chạy tới thét vào mặt tôi: Có phải mày cố ý không hả?

Tôi buồn bực: Cố ý cái gì?

Chương Khang Khang: Mày đổ dầu ra đất!

Tôi nhìn chằm chằm vào quần nó, Chương Khang Khang tiếp tục ồn ào: Có phải mày cố ý không?

Tôi cười hì hì nhìn chằm chằm quần của nó.

Chương Khang Khang cúi đầu, giờ mới phát hiện ra mình ngã toạc cả quần, một lỗ lớn kéo từ đũng quần tới tận cửa lớn đằng trước, bên trong quần thể thao màu đen lộ ra quần bó dài đỏ chót. Ngay cả JJ mơ hồ nổi lên cũng lộ hết cả hình cả dạng.

Sao tôi có thể không cười chứ, ha ha ha ha! Buồn cười quá đi mất!

Chương Khang Khang mặt đỏ tai hồng bụm lấy đũng ngồi phịch xuống, luống cuống kéo túi sách che đùi, đầu vùi hết vào trong đống sách, không dám gặp người.

Tôi với Vương Hỉ cười lăn lộn, ha ha ha, thật sự quá quá buồn cười mà…

Mặt trời chiều ngã về tây, Trác Liên Chi mở cửa ban công, tò mò hỏi con mình: “Có chuyện gì buồn cười như vậy, nói ra cho mẹ cùng cười với xem nào.”

Tần Việt nhấc đầu lên từ cuốn nhật ký, đưa mắt nhìn mặt trời đang dần biến mất phía chân trời.

Gió đêm lặng yên mà thổi tới, ngay cả những giọt nước mắt rơi xuống vì cười cũng đã trở nên lạnh thấu xương.

Những thiếu niên đáng ghét, và cả những thiếu niên đáng yêu ấy, nay đều đã ở nơi đâu?

━━━━━━━━━━━━ Tần Việt

—————————————

(*) Tường vi nơi đầu trái tim: tường vi tượng trưng cho tình cảm sâu sắc, cả tình bạn lẫn tình yêu, nên ở có lẽ ý của Tần Việt là cậu đặt những tình cảm ấy ở đầu trái tim mình, nơi quan trọng nhất. Hình như đây chỉ là một cách nói, có vẻ cũng không phổ biến lắm nên search mãi không ra.

Oài, type liên tục khoảng 2 tiếng, đến lúc dậy vẹo cả lưng Orz

Tình hình là rất muốn edit tiếp Thế giới này điên rồi bên Ám Dạ Cung, vì thích bộ này dã man, nằm trong top mấy bộ hài tui ưng nhất, và cái nhà edit tiếp kia làm chán không ngửi nổi >_> Nhưng thấy nó dài dài, chỉ sợ đu bám vài hôm, bận lên lại bỏ dở Orz
Bình Luận (0)
Comment