Đêm thứ nhất cùng chung chăn gối với một người, Cảnh Niên không thể chờ được nữa từ ngoài chạy vội vào trong phòng, phòng chỉ đốt một ngọn nến hắt ra ánh sáng ảm đạm, Cảnh Niên qua đến bên giường, thấy được trên giường hoa có một thân ảnh đang nằm đưa lưng về phía mình, trong nội tâm không thể nói là thất vọng hay là ấm áp.
Vừa về tới Ninh phủ, điều đầu tiên hỏi đến là thê tử đang làm gì, nha hoàn trả lời đã nằm ngủ làm hắn có chút kinh ngạc. Sư phụ không có ở đây, hắn vì lo lắng nên vô tâm luyện võ, chỉ có thể vội vàng múa hai bài quyền liền gấp gáp trở về, so với thường ngày thời điểm trở về còn sớm hơn nhiều lắm, lẽ ra canh giờ này thê tử hắn còn chưa ngủ mới đúng, hắn vốn nghĩ buổi tối đầu tiên ở cùng nhau, hai người có thể hảo hảo ở chung chuyện trò nhiều một chút. Cảnh Niên ngồi ở bên giường, phía bên ngoài giường có để chăn được gấp chỉnh tề, thê tử thì đắp một cái chăn khác nghiêng người ngủ bên trong, ngoại trừ tóc nàng ban đêm xoã ra có vẻ đen nhánh, còn lại Cảnh Niên nhìn không thấy mặt nàng.
Tại sao lại là một người một chăn? Chú ý tới điều này, Cảnh Niên lông mày không khỏi nâng lên, lòng thấy không vui. Nhưng giờ phút này thê tử rõ ràng đả ngủ say, Cảnh Niên không muốn làm ồn nàng thức giấc thế là đi ra ngoài phòng, phất tay, nhẹ giọng gọi nha hoàn đến hỏi qua mới biết được đây là ý của thê tử, nàng nói luôn thói quen ngủ một mình, hiện tại hai người ngủ cùng trên một giường lớn, nàng cần chậm rãi thích ứng.
Cảnh Niên vừa nghe là ý của nàng liền không có ý kiến nữa, chỉ đi về hướng phòng bên cạnh rửa mặt súc miệng, tắm rửa xong mới trở về nghỉ ngơi.
Ngay khi cửa phòng được nha hoàn nhẹ nhàng đóng lại, Trình Dược đang một mực giả ngủ liền mở ra hai mắt, đáy lòng không khỏi thở dài một tiếng. Trình Dược luôn thói quen ngủ muộn, hiện tại một điểm buồn ngủ cũng không có, rất khó nằm ngủ. Làm như thế đơn giản là vì trốn tránh cùng Cảnh Niên khi ngủ chung có khả năng gặp phải các vấn đề xấu hổ. Qua một hồi, Trình Dược còn chưa ngủ nhưng Cảnh Niên đã trở lại, trong phòng không chỉ có tiếng bước chân của hắn, còn có thiếp thân nha hoàn nhẹ nhàng bược tới, cước bộ đi đến bên giường, Cảnh Niên lúc này thấp giọng nói:
“_Không cần trải chăn cho ta, ta tự làm.”
“_Vâng.” Nhu hòa một tiếng đáp lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng thối lui dần.
Có người đến bên cạnh, mang theo mùi hương thơm ngát vừa tắm rửa xong, nhẹ nhàng nhấc chăn lên nằm bên cạnh phía ngoài giường.
“_Lạc Thu, ngươi hạ màn xuống, sau đó thổi tắt đèn rồi lập tức rời đi, đêm nay không cần đứng bên ngoài hầu hạ.”
“_Vâng.”
Sau một hồi tiếng vang, trước mắt ánh sánh càng thêm u ám, tiếp qua một lát, cả phòng là một mảnh đen kịt, sau có tiếng đóng cửa truyển đến. Trình Dược vẫn đang giả bộ ngủ nhưng y vẫn cảm giác được người bên cạnh đang cẩn thận hướng lại gần mình, sau có một bàn tay sờ đến mái tóc đang rủ xuống bên gối của mình.
“_Vi nhi.”
Lầm bầm giồng như vô thanh mà gọi khẽ, nếu không phải vì đêm đen yên tĩnh, Trình Dược nhất định nghe không ra. Cái tay kia vẫn một mực vuốt ve tóc mình, Trình Dược không khỏi căng thẳng cả người, chỉ sợ hắn có thêm bất kì một hành động nào, nhưng mà cái tay kia chỉ là tại nơi đó dừng lại, mãi cho đến khi Trình Dược nhịn không được nữa ngủ quên mất, nó vẫn không hề rời đi.
Khi tỉnh lại Trình Dược, Cảnh Niên đã rời giường đang để nha hoàn giúp mình chải đầu thay quần áo. Hôm nay cùng ngày thường cũng không có gì khác nhau, lúc còn ở nhà kề, chủ phòng có động tĩnh gì Trình Dược đều có thể nghe thấy, chỉ có điều hiện tại y không ở nhà kề mà là đang ở chủ phòng. Trình Dược tỉnh nhưng không có ai biết, thế là y tiếp tục giả bộ ngủ. Y cảm giác được sau khi thay quần áo xong, Cảnh Niên ngồi ở bên giường nhìn y một hồi cuối cùng mới rời đi. Trình Dược có thể nghe thấy Cảnh Niên khi ra ngoài phòng hạ giọng phân phó chúng nha hoàn:
“_Đợi lát nữa ngươi đi chọn vài cái nha hoàn lanh lợi tới hầu hạ thiếu phu nhân, nếu nàng cảm thấy phù hợp thì lưu lại sau này chuyên môn hầu hạ nàng, nếu không lại tiếp tục chọn.”
“_Chính là…thiếu gia, chuyện này có nên xin chỉ thị của lão phu nhân. Việc của thiếu phu nhân lớn nhỏ luôn là do người phụ trách.”
“_Ngươi cứ nghe theo lời ta, nương bên kia ta sẽ cùng người nói sau.”
“_Vâng.”
Cảnh Niên đi rồi, Trình Dược thừa dịp lấy cơ hội này tranh thủ thời gian rời giường thay quần áo, đợi cho quần áo mặc vào không còn gì sơ xuất mới lấy cây trâm ngọc cài lên tóc, xong xuôi tất cả mới mở cửa để chúng nha hoàn đưa lên nước cùng đồ sức miệng. Đây là điều mà Trình Dược tại Ninh phủ phải tập thành thói quen, trong phòng chủ nhân không lưu dụng cụ cùng nước súc miệng, đều là chúng nha hoàn sáng sớm hầu hạ thì bưng lên, nếu muốn súc miệng chỉ có thể phân phó các nàng đưa đến. Rửa mặt xong, Trình Dược như ngày thường đến nội viện luyện thân thủ, nhưng cùng ngày thường bất đồng ở chỗ chính là luyện không bao lâu thì Trình Dược thấy nha hoàn chuyên hầu hạ Cảnh Niên mang theo một vài nha hoàn lạ mặt đi vào nội viện. Trình Dược nghĩ liền nhớ đến lời Cảnh Niên phân phó. Ra một thân mồ hôi, Trình Dược mới dừng tay thu thế đi về phía hành lang, đối với Lạc Thu đang một mực yên lặng đứng đợi nói:
“_Ta không cần người hầu hạ, ngươi làm cho các nàng trở về đi.”
Lạc Thu không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp:
“_Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia phân phó nói nhất định phải lưu lại vài người hầu hạ người, nếu như người không hài lòng các nàng, ta lại đổi.”
“_Ta không phải ý này.”
Trình Dược nghĩ muốn nói thêm cái gì nhưng xem xét Lạc Thu thái độ kiên quyết liền bất đắc dĩ thôi. Trình Dược cho tới bây giờ chỉ luôn đem mình giống như khách của Ninh phủ, tự nhiên sẽ không làm ra cái gì đương chủ nhân. Hơn nữa, Lạc Thu là thiếp thân nha hoàn của Cảnh Niên, nàng nghe Cảnh Niên phân phó là tự nhiên. Trình Dược nghĩ nghĩ liền không hề muốn khó xử nàng mà chỉ có ý định chờ Cảnh Niên trở về tự mình cùng hắn nói. Thế là Cảnh Niên sáng sớm đi luyện xong trở về liền chứng kiến một màng thế này.
Thê tử Đỗ Vi y quan cùng ngày thường giống nhau, luôn đơn giản không thay đổi gì, quần áo vẫn là những bộ cũ màu sắc giản dị, chất liệu trơn không có bất kì hoa văn nào, tuy qua trung thu khí trời thoáng lạnh nhưng xem nàng một thân quần áo nghiêm trang kín đáo, bao kín lấy cơ thể, mọi người ở bên không khỏi vì nàng mà cảm thấy nhiệt. Nàng lúc này đang ngồi trên lan can hành lang, Lạc Thu mang theo ba cái nha hoàn tướng mạo không tồi kính cẩn đứng trước mặt nàng.
Ninh phủ tài đại khí thô, tiền cấp hạ nhân tuyệt không thấp, phát quấn áo chất lượng so với bình thường nhân gia còn muốn tốt hơn. Chúng nha hoàn ở cùng nhau thỉnh thoảng sẽ có chút tâm tính ganh đua, mỗi người một ít đồ trang sức, không tính là quý giá nhưng một người so với một người khác đều có nét đặc sắc riêng, trải qua so sánh như thế, Cảnh Niên càng cảm thấy thê tử mình thật là ăn mặc so với hạ nhân cũng không bằng.
Cảnh Niên nhìn thấy thê tử mình lộ ra chút thần sắc buồn rầu, cước bộ không khỏi nhanh hơn hướng nàng đi tới. Trình Dược quả thật có chút buốn bực, y nguyên là gọi Lạc Thu trước đem người dẫn đi, chờ Cảnh Niên trở về sẽ cùng hắn nói lại sau, nhưng Lạc Thu không nghe vẫn đứng tại chỗ chờ phân phó, thấy tóc y không có chuẩn bị tốt còn luôn miệng nói:
“_Thiếu phu nhân, xin cho nô tỳ chải tóc cho người.”
Trình Dược không chịu thế là hai bên giằng co nhau, đối phương không chịu rời đi, Trình Dược tự nhiên cũng không thể rời đi, chỉ có thể ngồi trên lan can chờ Cảnh Niên về. Lúc này nghe tiếng bước chân, Trình Dược ngẩng đầu xem xét thấy là Cảnh Niên lập tức đứng lên, đáy mắt không khỏi lộ ra tia mừng rỡ làm cho Cảnh Niên không khỏi cảm thấy ấm lòng, lúc này đi đến bên cạnh y không cần nghĩ ngợi liền nắm lấy tay y.