Thiếu Niên Du

Chương 39

“_Không phải nàng!” Y còn chưa nói hết lời, Ninh Cảnh Niên đã cắt ngang.

“_Là chính thất của ta, Đỗ Vi.”

Đã lâu không nghe đến, cái danh tự này lần nữa xuất hiện, dù là Trình Dược cũng thấy ngực một trận sầu muộn, mà Ninh Cảnh Niên tựa hồ không có ý định nói tiếp, khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng chỉ vào thức ăn trên bàn nói:

“_Món ăn đã nguội, ta bảo người đem xuống đổi mới.”

“_Không cần, không sao cả, có thể ăn là tốt rồi.”

Trình Dược nhanh chóng ngăn lại, một là không muốn lãng phí thức ăn, hai là sợ đem xuống đổi tới đổi lui sẽ tốn thêm thời gian dài, y vốn có ý định chỉ ngồi trong chốc lát rồi đi.

“_Chỉ là lương thái lãnh phạn (cơm canh nguội lạnh), sợ sẽ sơ suất với Trình bộ đầu.”

“_Không sao cả, ta từ nhỏ đã chịu khổ quen rồi, hiểu được có ăn đã là tốt lắm rồi, những này tính là gì.”

Trình Dược không đồng tình, lại không ngờ tới Ninh Cảnh Niên ý vị thâm trường thuyết một câu:

“_Vi nhi cũng từng nói qua những lời này.”

Hơn nữa nói qua rất nhiều lần, không chỉ ở phương diện ăn uống, tỷ như lúc cho nàng đổi quần áo mới, tỷ như lúc Ninh cảnh Niên vì nàng chuẩn bị đồ trang sức, lại tỷ như Ninh Cảnh Niên sợ nàng lãnh, đối với nàng lo lắng không thôi.

Trình Dược lần nữa ảo não chính mình, sao càng chú ý đi phòng lại càng xảy ra vấn đề? Đại tật xấu còn dễ nói, chính là ở phương diện những thói quen nhỏ thật không thể nói muốn sửa là sửa. Ninh Cảnh Niên con mắt trải qua nhiều năm ma luyện đã sớm luyện thành hoả nhãn kim tinh, một chút vấn đề nhỏ gì chỉ cần liếc mắt đều có thể nhìn ra. Tựa như hiện tại Trình Dược ngồi trên ghế cho tới bây giờ trường kiếm vẫn là đeo ở bên hông, làm cho tư thế ngồi của y có vẻ hết sức gò bó, chính là Trình Dược nhẫn nhịn, Ninh Cảnh Niên chỉ cần hơi nghĩ lại liền đoán được y xem chừng là không muốn ngồi lâu mới có thể như thế. Ninh Cảnh Niên đoán đúng, Trình Dược ngồi xuống không buông kiếm cũng là bởi vì thuận tiện lâp tức rời đi.

“_Trình bộ đầu ngồi xuống sao còn không đem kiếm buông xuống?”

“_Cái này…”

“_Cởi xuống để đây đi, ngồi như vậy khẳng định không thoải mái.”

Trình Dược do dự mãi, chứng kiến Ninh Cảnh Niên bảo trì tiếu dung hoàn mỹ không thay đổi, cuối cùng bất đắc dĩ cởi xuống bội kiếm ở bên hông. Y cũng không quên tật xấu của Ninh Cảnh Niên nếu không đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, nếu như y không làm theo, chỉ sợ sự tình sẽ không kết thúc. Bội kiếm cởi xuống được Trình Dược đặt hơi nghiêng trên bàn trống, đạt được mục đích, nhìn Ninh Cảnh Niên vui vẻ không khỏi sầu càng thêm sầu.

“_Tốt lắm, đều đã quá canh giờ, Trình bộ đầu chắc là đã đói bụng, ăn cái gì đi, chỉ là một chút thức ăn thông thường, hi vọng Trình bộ đầu bỏ qua cho.”

Ninh Cảnh Niên vừa nói, một bên vừa rót rượu cho y, nhìn dịch rượu óng ánh, Trình Dược hiện đầu còn đang đau không khỏi co rút. Cũng may Ninh Cảnh Niên tuy rót rượu cho y cũng không bắt buộc y uống mà chỉ là càng không ngừng cùng y nói chuyện.

“_Lần này mặc dù nói là vì cảm tạ Trình bộ đầu tối hôm qua cứu tiểu nhi tử lần thứ nhất, sau lại giúp chúng ta tìm nó đi lạc về, nhưng kì thật, ta là muốn cùng Trình bộ đầu trò chuyện.”

Trong bữa cơm, Trình Dược nghĩ cố gắng ăn một chút gì đó, nghĩ ăn xong nhanh một chút rồi tạm biệt, nghe hắn vừa nói như thế, trong miệng bị nhét thức ăn không khỏi phát ra một tiếng.

“_A?”

Trong miệng bị thức ăn tắc nghẹn, con mắt thanh tịnh trừng lớn hướng mình nhìn lại, vẻ mặt lộ ra biểu tình hoang mang, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, Ninh Cảnh Niên thiếu chút nữa nhịn không được phì cười không ngừng. Thấy hắn biểu tính tựa hồ đang nghẹn cười, lúc này mới phát giác chính mình thất thố, Trình Dược vội vàng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, cũng điều chỉnh sắc mặt lại cho nghiêm chỉnh.

“_Trình bộ đầu cùng Vi nhi bộ dáng rất giống.”

Vốn là muốn tìm chỗ bất đồng của bọn họ, không nghĩ tới lại phát hiện nhất cử nhất động của bọn họ lại tương tự nhau như thế.

“_Vi nhi?”

“_Chính thất của ta, người ta yêu, chính là…chín năm trước môt lần ngoài ý muốn đã chết.” Ninh Cảnh Niên hướng y giải thích.

“_Thật có lỗi.” Trình Dược vẻ mặt áy náy.

Có lẽ là bởi vì nhớ tới chuyện xưa, nhớ tới cố nhân, Ninh Cảnh Niên bắt đầu một ly tiếp một ly uống rượu.

“_Thật sự rất giống a, Trình bộ đầu, lần đầu tiên gặp ngươi, ta tưởng nàng thay đổi một thân nam trang tiến đến.”

“_Giống đến thế sao?” Biết rõ ràng chính mình là người ấy, Trình Dược vẫn là không khỏi hỏi như thế.

“_Rất giống, rất giống a.”

Ninh Cảnh Niên hướng y cười, đưa lưng về phía dương quang ngoài cửa sổ, nắng chói mắt, Trình Dược lại phảng phất trông thấy đáy mắt hắn nồng đậm bi thương.

“_Ta gặp ngươi, chính là muốn tìm chỗ bất đồng của các ngươi, chính là…nhất ngôn nhất hành của ngươi đều như vậy, nếu như ngươi là nữ tử, ta sẽ cho rằng Vi nhi đã trở lại.”

Cứ như thế mà vài chỉ câu chuyện trò, Ninh Cảnh Niên uống không dưới mười chén rượu, làm cho Trình Dược nhịn không được lên tiếng nói ra:

“_Đừng uống.”

Ninh Cảnh Niên động tác uống rượu ngừng một chút, nghiêm túc nhìn y rồi cười:

“_Ta từng cùng nàng nói qua sẽ không bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay ta lại thất hứa, bởi vì nếu không uống rượu, ta sẽ không bình tĩnh được.”

“_Ninh công tử….”

Trình Dược chỉ có thể nhìn hắn tiếp tục uống tiếp. Uống hết một bình rượu, Ninh Cảnh Niên mới dừng lại, đối y cười xin lỗi:

“_Thật ngại, ta thấy cảnh thương tình, thất lễ rồi.”

“_Không sao.” Trình Dược lắc đầu.

“_Trình bộ đầu muốn hay không cũng uống một ít, rượu này không quá nặng, trái lại rất thơm, mấy năm nay tung hoàng thương trường, tửu lượng của ta coi như luyện ngày càng cao.”

“_Không được, ta không uống, ta đối với rượu không được.”

Đêm qua uống say hậu quả đầu còn đau âm ĩ, hiện tại Trình Dược cũng không dám đối mặt với rượu nữa.

“_Điểm ấy….Trình bộ đầu cùng Vi nhi không giống nhau, nàng có danh xưng là ngàn chén không say, được cho là nữ hào kiệt.”

Ninh Cảnh Niên cũng không ép y, cầm lấy chén rượu ngược lại chính mình uống.

“_Ta đây không khách khí tự mình uống vậy. Di, không có rượu.”

Dứt lời buông bầu rượu rỗng xuống đứng dậy, đang muốn gọi người đem thêm một bình rượu đến, Trình Dược sợ hắn uống nhiều hại thân, nhanh chóng đưa tay đến ngăn cản.

“_Ninh công tử, đủ rồi!”

Vốn muốn gọi người đến nhưng Ninh Cảnh Niên mở miệng ra lại không lên tiếng, ngẩn người, chậm rãi cuối đầu xuống nhìn về phía bàn tay đang đặt trên cánh tay mình kia, ra sức nhìn chăm chú. Bị hắn nhìn như thế, tay Trình Dược như bị phỏng, nhanh chóng thu hồi lại nhưng Ninh Cảnh Niên vẫn là đang nhìn chăm chú không tha. Trình Dược bị hắn doạ cho toàn thân sợ hãi, không khỏi lên tiếng:

“_Xảy ra chuyện gì, Ninh công tử.”

Sau một lúc lâu, Ninh Cảnh Niên mới sâu kín nhìn về phía mặt của y, thất thần trả lởi câu hỏi:

“_Không có gì.”

Ninh Cảnh Niên như đã quên đi chuyện uống rượu, ngồi xuống, vẫn là lâm vào trầm tư, Trình Dược làm bộ đầu nhiều năm tại lúc này lòng cảnh giác phát huy tác dụng, bắt đầu cảm thấy không ổn, nghĩ nghĩ, liền muốn thừa dịp hắn ngẩn người nhanh chóng rời đi.

“_Ninh công tử, tại hạ còn có việc, đi trước, xin lỗi không tiếp được.”

Bối rối nói hết câu, nhanh chóng đưa tay đến lấy trường kiếm trên bàn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ninh Cảnh Niên nhìn như đang thất thần lại nhanh như điện, tay như sét đánh, một tay giữ lấy tay y đang cầm trường kiếm.

“_Ninh công tử?”

Trình Dược kinh ngạc vạn phần, Ninh Cảnh Niên cũng không để ý, trầm mặt đem tay y lật lại, lòng bàn tay lập tức hiện ra trước mắt hai người, Trình Dược muốn đem tay rút về lại bị siết chặt đến chết lặng, đáy lòng không khỏi cả kinh. Mấy năm nay công phu của Ninh Cảnh Niên rất là tiến bộ, đã không như ngày xưa phải dùng thủ đoạn, đã từng có thời gian năm năm vứt bỏ hết tất cả khắc khổ tu luyện, võ công hắn sớm cùng sư phụ Hoa Chung Nam tương xứng. Càng làm cho Trình Dược kinh ngạc hơn, Ninh Cảnh Niên mục quang tại tay mình đảo qua, đột nhiên duỗi tay kia ra cùng mình tương thủ, tiếp đến mười ngón giao triền quấn vào nhau! Cổ tay bị nắm đến phát đau, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ muốn đem chính mình làm bị thương, chẳng biết từ lúc nào, bàn tay đã không còn non mềm giờ phút này trở nên kiên cường, ngay cả làn da cũng không giống như chín năm trước, trắng nõn như chi (chi: phấn) như liễu.

“_Ninh công tử!”

Ngây người trong chốc lát, Trình Dược lại bắt đầu giãy dụa nghĩ muốn rút tay về. Ninh Cảnh Niên cuối cùng buông lỏng tay ra, con mắt vẫn là chăm chú nhìn y, chậm rãi câu dẫn ra một nụ cười làm Trình Dược cảm thấy khó hiểu, vẫn tiếp tục cười đến kinh hãi, sau mới thấp giọng nói:

“_Thật có lỗi, có thể là ta uống rượu quá nhiều mới thất lễ như vậy.”

Trình Dược lạnh mình kinh hãi, không muốn tiếp tục ở lại đây, cầm lấy kiếm đứng dậy.

“_Tại hạ còn có việc cần làm, xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong xoay người rời đi, Ninh Cảnh Niên cũng không ngăn cản, ánh mắt thâm trầm nhìn y rời đi, một mình ngồi ở trên ghế nửa ngày chưa đứng dậy.
Bình Luận (0)
Comment