Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 165

“Anh và em thay phiên nhau đi ra ngoài” Ninh Hữu nói, “Một người kiệt lực thì thay đổi nghỉ ngơi.”

Kỳ Tĩnh đồng ý.

“Em đi ra ngoài trước” Ninh Hữu nói.

Kỳ Tĩnh dừng một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu, “Cần phải cẩn thận.”

Hai người nói xong, Ninh Hữu liền thoát ra khỏi bí cảnh truyền thừa.

Ninh Hữu cứ như vậy mà trống rỗng xuất hiện trong giữa một đám Trùng tộc đang truy tìm, hai đạo kiếm quang xẹt qua, thân đầu Trùng tộc đang bay lập tức chia lìa, đập thật mạnh lên trên mặt đất.

Mẫu Hoàng Trùng Tộc đang tìm kiếm tung tích hai người tự nhiên cũng phát hiện bóng dáng Ninh Hữu, nhất thời giận cực.

Bay nhanh vọt lại về phía cậu.

Phi kiếm bị Mẫu Hoàng Trùng Tộc đánh gãy còn chưa có hoàn toàn phế bỏ, hai chân Ninh Hữu đạp lên một đoạn trong đó, linh lực bao vây lại, dùng hết toàn lực phóng về phía trước.

Có phi kiếm thêm vào, tốc độ Ninh Hữu liền nhanh hơn không ít.

Lúc này đây Ninh Hữu không còn lại giao thủ với Mẫu Hoàng Trùng Tộc nữa, chỉ nhanh chóng bay thoát đi.

Hai người cách nhau thật sự là rất gần, chỉ cần tăng tốc một chút là có thể đuổi theo, nhưng cố tình là bất kể Mẫu Hoàng Trùng Tộc nỗ lực như thế nào, phạm vi công kích của nó cũng đều không thể nạp Ninh Hữu vào trong đó.

Ninh Hữu cắn răng, linh lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, đã vượt qua năng lực thừa nhận trong kinh mạch cậu, trong kẽ răng cậu đã tràn ra mùi máu tươi.

Cậu trước sau vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần với Mẫu Hoàng Trùng Tộc, để phòng ngừa Mẫu Hoàng Trùng Tộc từ bỏ truy đuổi, cũng phòng ngừa bản thân bị nó gây thương tích. Tuy là nói như thế, nhưng tốc độ của Ninh Hữu và của Mẫu Hoàng Trùng Tộc đều không khác nhau lắm, thậm chí còn hơi kém hơn Mẫu Hoàng Trùng Tộc một chút, cho dù cậu có lại nỗ lực thì cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi Mẫu Hoàng Trùng Tộc.

Lúc sắp bay ra khỏi phạm vi tinh cầu Trùng tộc, tốc độ của Mẫu Hoàng Trùng Tộc hạ xuống, tựa như đang do dự.

Ninh Hữu cắn răng, thân hình trốn chạy của cậu bỗng nhiên dừng lại, cách Mẫu Hoàng Trùng Tộc rất gần.

Hơi thở con mồi nồng liệt thành công đảo loạn lý trí Mẫu Hoàng Trùng Tộc, căm giận hí vang một tiếng múa may chi trước liền công kích qua.

Bởi vì cách đến quá gần, tuy rằng Ninh Hữu đã nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị chém trúng bả vai.

Thân ảnh Kỳ Tĩnh đột nhiên xuất hiện ở bên người Ninh Hữu, Long Văn Huyết Đao vẽ ra một đạo huyết nguyệt phá không phóng về hướng Mẫu Hoàng Trùng Tộc, lực đánh kịch liệt đẩy lui Mẫu Hoàng Trùng Tộc vài bước, nhân cơ hội này, Ninh Hữu che bả vai lại bay đến bên người Kỳ Tĩnh, thân hình chợt lóe liền tiến vào trong bí cảnh truyền thừa.

Mắt thấy con mồi sắp tới tay cứ như vậy mà biến mất trước mắt mình, Mẫu Hoàng Trùng Tộc điên cuồng hộc ra một ngụm độc khí về phía Kỳ Tĩnh.

Cứu Ninh Hữu xong, Kỳ Tĩnh không lại dây dưa cùng Mẫu Hoàng Trùng Tộc nữa, hướng về phía trước xông ra ngoài.

Dưới tức giận mãnh liệt, Mẫu Hoàng Trùng Tộc cứ như vậy mà bị dẫn ra khỏi tinh cầu Trùng tộc. Kỳ Tĩnh vì không muốn mang đến phiền toái cho các tinh cầu khác của Triệt Na Đế Quốc, liền chọn một lộ tuyến xa nhất. Trong lúc trốn chạy, mỗi khi tốc độ Mẫu Hoàng Trùng Tộc giảm xuống, hoặc là có khuynh hướng bay về phương hướng khác, Kỳ Tĩnh đều sẽ dùng Long Văn Huyết Đao phát động một lần công kích với nó, một lần nữa dẫn lực chú ý của nó trở về.

Miệng vết thương của Ninh Hữu không tính là nghiêm trọng, nhưng lúc trước linh lực hao phí lại không ít, trong lúc điều tức ở trong bí cảnh truyền thừa, Ninh Hữu vẫn luôn thời khắc chú ý đến tình huống bên ngoài, một khi nhận thấy được tình huống của Kỳ Tĩnh có chút nguy hiểm, liền sẽ lập tức thay đổi anh trở về.

Cứ như vậy mà một đường đuổi trốn, hai người Ninh Hữu hao phí gần nửa tháng mới dẫn được Mẫu Hoàng Trùng Tộc tới gần tinh cầu Hòa Tân.

Lúc này, hai người đều đã rất mỏi mệt bất kham, thần kinh căng chặt thời gian dài làm cho đôi mắt bọn họ đều phiếm lên tơ máu.

Tuy rằng tình huống của hai người rất kém cỏi, nhưng tình huống của Mẫu Hoàng Trùng Tộc cũng chẳng tốt hơn được mấy. Thực lực của nó tuy rằng cao hơn hai người Kỳ Tĩnh rất nhiều, nhưng đáng tiếc là Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh có linh thạch để bổ sung linh lực, còn Mẫu Hoàng Trùng Tộc lại chỉ có hai món đồ ăn trước mắt mà cũng không thể cắn nuốt vào trong cơ thể được.

Trên đường nó từng mấy lần muốn từ bỏ đuổi theo hai con mồi này, lại mỗi lần đang chuẩn bị rời đi thì liền bị công kích, thịnh nộ cực kỳ lại cũng chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.

Thời điểm tới phụ cận tinh cầu Hòa Tân, hai người Ninh Hữu cũng không có lại cố tình dẫn đường Mẫu Hoàng Trùng Tộc nữa.

Nồng đậm linh lực đủ để hấp dẫn nó.

Mẫu Hoàng Trùng Tộc mỏi mệt bất kham sau khi cảm nhận được năng lượng sung túc, đã không rảnh lo truy đuổi hai con mồi nữa, mà nhanh chóng hạ xuống trên tinh cầu Hòa Tân.

Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh lúc này đã đi ra khỏi bí cảnh truyền thừa hoàn toàn, hai người nhanh chóng tìm được Tụ Linh Trận mà họ đã bọn họ bố trí.

Mẫu Hoàng Trùng Tộc đã bò tới lối vào linh mạch, cửa vào tương đối hẹp, thân thể kia của nó quá cao lớn không có cách nào đi vào, nhiều nhất cũng chỉ có thể duỗi chi trước vào mà thôi, khai quật ra được một khối linh thạch, thực nhanh đã gặm sạch không còn.

Ninh Hữu có thể cảm nhận được năng lượng của Mẫu Hoàng Trùng Tộc đang khôi phục.

“Kế tiếp em sẽ khởi động Tụ Linh Trận” Ninh Hữu hung hăng hôn một cái trên môi Kỳ Tĩnh, “Nếu như chúng ta còn có thể sống sót, nhất định phải hảo hảo làm một lần! Ngay tại chỗ này, không đi đâu hết nữa!”

“Được” Kỳ Tĩnh giọng khàn khàn nói.

Ninh Hữu sắp đặt tốt linh thạch chỗ mắt trận, hít sâu một hơi, khởi động Tụ Linh Trận.

Nháy mắt, cuồng phong gào thét, nồng đậm linh lực hội tụ thành lốc xoáy khủng bố ào về phía hai người Kỳ Tĩnh.

Trong kinh mạch trống rỗng cảu hai người Ninh Hữu tức khắc tràn ngập nồng đậm linh lực. Linh lưu dũng mãnh lao nhanh vào kinh mạch chật hẹp, lực đánh thật lớn trong nháy mắt đã đánh nát toàn kinh mạch, thống khổ thổi quét qua hai người. Lại trong nháy mắt, kinh mạch bị phá tan lại lần nữa được linh lực sinh sôi không thôi chữa trị.

Đánh nát, chữa trị.

Lặp đi lặp lại như thế, hai người bọn họ nay đã không thể hoàn toàn cảm giác được thống khổ sống không bằng chết kia nữa, bởi vì thần kinh bọn họ đã toàn bộ chết lặng.

Cùng lúc đó ở Linh Hải của hai người, thực lực trong lúc xé rách trọng sinh lại không ngừng mà tăng lên.

Mẫu Hoàng Trùng Tộc cảm nhận được một cổ linh triều uy hiếp, tức khắc hai cánh rung lên, ý đồ chạy đi.

Nhưng hai người Ninh Hữu làm sao có thể để cho Mẫu Hoàng Trùng Tộc thoát đi được, hai người theo bản năng áp súc cô đọng lại linh lực đang tràn ngập ở trong cơ thể mình, ầm ầm chấn ra ngoài.

Năng lượng đủ để hủy thiên diệt địa xé rách không gian, từng cái khe không gian tinh mịn xuất hiện ở trước người bọn họ, dữ tợn chớp động.

Mẫu Hoàng Trùng Tộc còn chưa kịp thoát đi một bước, đã bị cổ năng lượng khủng bố kia đánh trúng, nó ngay cả đường sống chống cự cũng không có, đã bị cổ năng lượng kia ầm ầm định lại, vào lúc này, thời gian phảng phất như đã ngừng lại vậy, hết thảy mọi thứ đều yên lặng.

Bỗng nhiên, tựa như một sự mở đầu.

Thân thể cao lớn kia từng tấc tấc hóa thành bột phấn.

Rất nhanh đã bị thổi tan trong lốc xoáy linh khí cường lực.

“Tình, huống có chút không, đúng ——” Hàm răng Ninh Hữu run lên, thất khiếu đổ máu.

Tụ Linh Trận cậu bố trí nhiều nhất cũng chỉ có thể đề cao thực lực của bọn họ đến Nguyên Anh kỳ, tuyệt đối sẽ không thể lại tiếp tục kéo lên nữa. Nhưng vừa rồi một kích mà bọn họ đã đánh ra chính là ngay cả đại năng Xuất Khiếu kỳ cũng không thể bằng được, mà hiện tại linh lực lại còn đang không ngừng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể bọn họ.

“Khống, chế lại ——” Kỳ Tĩnh cắn răng nói, tình huống của anh cũng giống với Ninh Hữu, thất khiếu cũng đang chậm rãi chảy ra máu.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể nỗ lực áp súc luồng linh khí dũng mãnh tiến vào này ở đan điền, nếu không đan điền của bọn họ rất nhanh liền sẽ bị căng bạo!

Dòng linh khí khủng bố đánh nát toàn bộ linh thạch chứa trên tinh cầu Hòa Tân, toàn bộ tầng đá bên ngoài cùng các khối kiến trúc lại càng bị phá thành bột phấn trong dòng linh khí, theo dòng khí phát tán vào trong không trung. Toàn bộ tầng ngoài hoang vu đều rút đi, linh mạch bên trong hoàn toàn bị bại lộ trong không khí.

Bên dưới chỗ của hai người Ninh Hữu, trong linh mạch mơ hồ có thể nhìn thấy được một cái trận pháp cỡ lớn, mắt trận của nó vừa vặn trùng hợp với mắt trận Tụ Linh Trận mà Ninh Hữu đã bố trí. Dưới linh lực đánh sâu vào, trận pháp phía dưới đã bắt đầu buông lỏng, đồng thời, dòng linh khí càng thêm mãnh liệt lại lần nữa nhảy vào trong cơ thể bọn họ!

Ninh Hữu tận lực duy trì thần trí của mình, nhưng tại bên trong dòng sóng linh khí đánh sâu vào này, Ninh Hữu đã không còn cảm giác được thân thể của mình nữa, ngoài trừ một tia thần trí mơ mơ màng màng, còn lại chẳng hề cảm thụ được gì hết.

Cậu thậm chí đã quên mất chính mình là ai, chính mình đến tột cùng là đang làm cái gì.

“Tiểu, Hữu!” Gầm lên giận dữ, bỗng nhiên đánh thức Ninh Hữu.

Cậu cắn răng một lần nữa lại kiên trì, chẳng sợ hai chân mình đã chậm rãi tiêu tán bên trong dòng khí lưu.

Luồng linh khí cuồng liệt từ dưới lên trên ăn mòn thân thể bọn họ, rất nhanh nửa người bọn họ đều đã biến mất.

Lúc này, trận pháp loại lớn phía dưới đột nhiên một trận rung động kịch liệt!

Linh khí bắt đầu khởi động hoàn toàn bài trừ cân bằng của trận pháp, oanh một tiếng, trận pháp kia rốt cuộc bị phá vỡ.

Cùng lúc đó, tinh cầu Hòa Tân đã tràn đầy linh mạch bị một cổ năng lượng mãnh liệt từ bên trong đột phá ra.

Đất rung núi chuyển.

Trong từng đợt tiếng vang ầm ầm, tinh cầu Hòa Tân xuất hiện vết rạn.

Bắt đầu chỉ là một chút, sau đó chậm rãi lan tràn toàn bộ tinh cầu, nó phảng phất như chính là một quả cầu pha lê bị rơi xuống trên mặt đất, đã tràn đầy vết rạn, chỉ cần chạm vào một cái, liền sẽ hoàn toàn vỡ vụn.

Lốc xoáy linh khí trên tinh cầu Hòa Tân chậm rãi bình ổn xuống.

Ninh Hữu đầy người là máu gian nan nhìn về phía Kỳ Tĩnh cũng cùng thê thảm như vậy, cong khóe miệng lên.

Một giọt máu theo thân thể cậu rơi xuống tầng linh mạch.

Tí tách.

Ầm ầm một tiếng, tinh cầu Hòa Tân đột nhiên nổ tung!

Toàn bộ linh mạch đều bị nổ thành bột phấn, nhằm vào phía không trung.

Một đạo cường quang bỗng nhiên bùng nổ, tất cả mọi người trên Triệt Na Đế Quốc đều thấy được luồng bạch quang mãnh liệt nhuộm đầy toàn bộ không trung ở phía đông kia.

“Sao lại thế này?!” Tất cả mọi người đều cả kinh.

Còn chưa đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, tất cả mọi nơi trên Triệt Na Đế Quốc đều nổi lên một trận cơn lốc, gió lốc uy lực thật lớn thậm chí còn cuốn cả người người từ trên mặt đất lên giữa không trung.

Cùng lúc đó, một cơn mưa mãnh liệt bỗng nhiên đánh úp xuống.

Giọt nước trong suốt như hạt đậu xông vào mặt đất.

Sau đó liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng phát tán ra, che kín tất cả mọi nơi trên Triệt Na Đế Quốc, mỗi một tấc đất đai đều không hề bỏ qua.

Một gốc cây xanh lục nho nhỏ chui lên từ dưới đất, ngượng ngùng run rẩy thân thể.

Ngay sau đó, chung quanh nó cũng có rất nhiều mầm xanh chậm rãi nhô đầu, cùng nó cùng nhau trưởng thành.

Trận bão táp này quét suốt một đêm.

Đợi đến khi gió bình mưa tạnh, tầng mây tản ra, ánh mặt trời sáng lạn ấm áp đã chiếu sáng toàn bộ đại địa.

Mọi người bởi vì trốn tránh bão táp mà nhốt chính mình bên trong cánh cửa lúc này mới đi ra,

“Mẹ! Mẹ! Mẹ mau đến xem!” Một cô bé đột nhiên nhảy lên, hưng phấn hô, “Con nhìn thấy thực vật! Có thật nhiều thực vật!”

“Có phải nhà cách vách lại mua thực vật không?” Một nữ nhân khuôn mặt phúc hậu đẩy cửa mà ra, cười nói, “Bọn họ cũng thật là có ——”

Lời còn chưa có nói xong, nữ nhân đã ngây ngẩn cả người.

Từng cây non chui ra khỏi đất đai, ngạo nghễ mà đứng thẳng.

Phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy một mảnh lục ý dạt dào.

Sinh cơ bừng bừng.

Tác giả có lời muốn nói: Viết xong cảm giác thiệt sảng!

Editor có lời muốn nói: Sắp edit xong cảm giác thiệt mỏi tay!
Bình Luận (0)
Comment