“Anh muốn đưa em đi đâu?” Sáng sớm Vũ Chiêu Duy kéo Lâm Nghi Trăn đang trong mộng đẹp dậy muốn cô ra ngoài cùng anh.
“Đến nơi rồi em sẽ biết.”
“Hôm nay anh không đi làm sao?” Thật tốt quá, đây gọi là hẹn hò sao. Cô bắt đầu cảm thấy phấn khởi.
Vũ chiêu Duy thấp giọng ừ một tiếng, “Chút nữa đến đường cao tốc em phải thắt dây an toàn vào.”
“Nhưng chiều nay em có giờ học, anh có thể đưa em trở về không?” Lâm Nghi Trăn vừa nói vừa thắt dây an toàn.
Vũ Chiêu Duy một bên chuyên chú lái xe một bên trả lời, “Anh đã giúp em xin nghỉ ba ngày rồi.” Anh nghĩ, chỉ sợ ba ngày cũng không đủ.
“Quá tuyệt vời! Ba ngày nữa là tới thứ sáu, còn được nghỉ thêm hai ngày cuối tuần vậy là chúng ta có gần một tuần rồi.”
Cô cười hí hửng nói, “Đúng rồi chúng ta đi đi đâu chơi đây? Em muốn đi khu vui chơi thiếu nhi, còn muốn ăn đồ ăn ở Đài Nam, tốt nhất là chúng ta chơi một mạch đến Khẩn Đinh luôn.”
Khóe miệng của Vũ Chiêu Duy khẽ nhếch. Nhìn cô vui vẻ như vậy anh thật không nhẫn tâm để cô biết chuyện của Chu Đình.
“Anh làm sao vậy, có phải không yên tâm về công ty? Thôi đừng nghĩ tới nó nữa, hai cậu em của anh trông coi cũng tốt mà.” Phát hiện đôi mắt anh sâu thẳm ánh lên sự buồn bực không vui, cô chưa bao giờ thấy anh lộ ra vẻ mặt sầu não như thế, cô tình nguyện nhìn khuôn mặt nghiêm túc đờ đẫn không có tinh thần kia chứ không phải khuôn mặt u sầu buồn bã này, nhìn anh như thế cô rất đau lòng. Không kiềm chế được cô khẽ hôn vào má anh một nụ hôn, “Em xem trên ti vi, nếu gặp chuyện buồn phiền thì đi hóng gió hi vọng có thể giúp anh giải tỏa ưu phiền.”
Cần giải tỏa phải là cô chứ! Vũ Chiêu Duy nặn ra một nụ cười yếu ớt nói, “Anh không sao đâu.”
Lâm Nghi Trăn hiểu, cô chỉ cười cười. Có lẽ là yêu nên đặc biệt nhạy cảm, cô biết anh không nói thật nhưng cô cũng không hỏi nhiều, vì cô không muốn phá hư buổi du lịch này.
“Em đói bụng rồi, từ sáng tới giờ chưa ăn gì.”
“Anh xin lỗi, một lát nữa chúng ta đến cửa hàng tiện lợi ở phụ cận mua.”
Anh cư nhiên xin lỗi cô! Trời chắc sắp đổ mưa hồng? Lâm Nghi Trăn nhìn ra bầu trời xanh thẳm xa xa không có một gợn mây, chính là thời tiết tốt để đi du lịch.
“Anh có khỏe không?” Cô tự nhiên đặt tay lên trán anh, “Không có phát sốt mà.”
Vũ Chiêu Duy cười nhạt, cũng không nói gì.
“Vậy tại sao anh lại xin lỗi em?” Quá là không bình thường, cô có cảm giác là lạ.
“Không có gì, chúng ta sắp quẹo rồi.” Anh nói xong liền rẽ vào một khúc đường quanh co trong một khu dân cư.
“Là Tân Trúc, em muốn ăn bún xào Tân Trúc, thịt viên Tân Trúc…” Cô hưng phấn đến nỗi cả khuôn muốn dính vào cửa kiếng, hận không thể bay ra ngoài cửa sổ.
Nghiêng mắt nhìn nụ cười hồn nhiên không ưu phiền của cô, lòng của Vũ Chiêu Duy như bị giáng một quyền nặng nề, anh thật muốn quay đầu trở về, ít nhất không biết so với biết còn tốt hơn.
Xe dừng lại bên lề đường đối diện một bệnh viện lớn, Vũ Chiêu Duy tắt máy xuống xe. Bệnh viện này nằm trong sự quản lý của Thiên Địa môn, Văn Khôi đã đem tin tức ở đây phong tỏa hết.
“Nơi này là bệnh viện.” Lâm Nghi Trăn nhìn tòa nhà cao vút, được phối toàn bộ là màu xanh nước biển, bầu trời màu xanh dương không nhìn thấy một áng mây nào, màu xanh thật tốt, màu xanh làm cho người ta tim đập nhanh hoảng sợ, cảm giác giống như ngày bà ngoại cô qua đời. Mí mắt cô chợt giật, trong lòng đầy lo lắng. Không biết vì sao cô lại đột nhiên nhớ về bà ngoại?
“Nghi Trăn, chúng ta đi mua một chút thức ăn rồi hãy đi vào.” Vũ Chiêu Duy thấp giọng gọi khi cô đang suy nghĩ mơ màng.
Lâm Nghi Trăn bước nhanh về phía anh và ôm lấy cánh tay anh để loại bỏ đi cảm giác lo lắng, “Tại sao chúng ta lại đến bệnh viện?” Khi hơi thở ấm áp của anh tràn đầy mọi giác quan của cô thì hít sâu một hơi, tham lam hít vào mùi vị chỉ thuộc về riêng anh để nó vuốt ve nội tâm đang thấp thỏm lo lắng của cô.
Vũ Chiêu Duy chỉ gật đầu một cái.
“Cơ thể anh không khỏe sao? Nhưng cũng không cần phải chạỵ đến một nơi xa xôi như thế này chứ.” Cô lầu bầu.
“Không phải anh.” Anh cùng cô đi đến một cửa hàng nhỏ phía sau bệnh viện mua thịt viên, bún xào và một chút trái cây.
Lâm Nghi Trăn ăn ngấu nghiến xâu thịt viên sau đó đưa đến bên miệng Vũ Chiêu Duy, “Anh ăn một miếng đi, em biết là từ sáng tới giờ anh cũng chưa ăn gì.”
Trở lại bệnh viện, mùi thuốc sát trùng gay mũi như sóng biển từng đợt từng đợt xông về phía Lâm Nghi Trăn khiến cho trí nhớ của cô quay về quá khứ. Không biết từ lúc nào tay của cô khẽ run, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không có việc gì, đôi mắt linh hoạt ngó xung quanh nhìn người đến người đi, trước mắt cô hiện lên hình ảnh bà ngoại chết ngày đó, trái tim trở nên căng thẳng cô sợ hãi nhắm mắt lại, muốn tìm kiếm sự ấm áp khiến cô càng dựa chặt hơn vào khuỷu tay của anh.
Theo đám đông hai người đi vào thang máy, Vũ Chiêu Duy hít sâu nói nhỏ với cô, “Nghi Trăn anh hi vọng em hãy chuẩn bị tâm lý một chút.”
“Làm sao vậy?” Trong lòng cô đã sớm căng thẳng, chỉ muốn ôm chặt anh.
“Đinh!” Thang máy đến nơi.
Anh chỉ cười không nói, dẫn cô đến trước một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rồi dừng lại, anh gõ cửa.
Một người đàn ông tóc tai rối bù, mặt đầy râu, hai má hõm xuống, đôi mắt đen không chút ánh sáng nhìn thấy Lâm Nghi Trăn thì lóe lên một cái, không nói gì nghiêng người né sang một bên.
“Anh xác định là hữu dụng?” Vũ Chiêu Duy hỏi nhỏ người đàn ông đó mà chỉ có hai người nghe được.
“Chẳng lẽ anh có biện pháp khác?”
“Bịch!” Túi đồ ăn trong tay Lâm Nghi Trăn toàn bộ rơi xuống đất, cô nhìn chằm chằm vào bệnh nhân bị quấn băng khắp người đang nằm trên giường, xung quanh cắm đầy ống, chỉ chừa lại cái lúm đồng tiền dễ thương, cô quá quen thuộc với gương mặt đó.
“Cô ấy là ai?” Tiếng nói của Lâm Nghi Trăn khẽ run, cô hi vọng nếu mình giả bộ như không biết thì tất sự việc sẽ chưa từng xảy ra.
“Chu Đình!” Văn Khôi thở dài, ngồi trở lại bên giường bệnh.
“Nhất định người này là trùng tên trùng họ, cô ấy có chút giống bạn của em nhưng không phải là Chu Đình đúng không?” Lâm Nghi Trăn giữ chặt lấy cánh tay Vũ Chiêu Duy, đôi mắt vì quá sợ hãi mà mở thật lớn, giọng nói run run hi vọng là không phải.
“Đúng không anh?”
“Cô ấy đúng là Chu Đình bạn em.”
Giọng nói kiên định của Vũ Chiêu Duy như sét đánh ngang tai khiến cô như rơi xuống vực sâu.
“Không, anh lừa em!” Lâm Nghi Trăn che tai, chỉ cần không nghe thấy, làm như không nhìn thấy thì tất cả đều không xảy ra.
“Cô ấy là Chu Đình, tôi có thể chứng minh, tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ tôi đã cùng cô ấy lớn lên.” Chử Văn Khôi bình tĩnh nói, đôi mắt không có tiêu cự như nhìn vào một khoảng không nào đó.
“Không… không phải!”
Cô gào lên thảm thiết thế kia như xé rách lòng của Vũ Chiêu Duy, anh ôm chặt lấy cô, “Nghi Trăn.”
“Không phải mà!” Đột nhiên trước mắt cô tối sầm.
“Nghi Trăn!” Vũ Chiêu Duy nhìn cô té xỉu trong lòng anh, kinh hoàng luống cuống, anh mất khống chế kêu to, “Bác sĩ!”
Lạnh quá, lạnh quá! Cha đừng ném Trăn nhi đi. Mẹ, sao mẹ lại phải đi? Bà ngoại bà đừng bỏ Trăn nhi lại mà.
“Bà ngoại!” Lâm Nghi Trăn chợt tỉnh lại, đập vào mắt cô lúc này là chiếc cửa sổ quen thuộc.
“Em đã tỉnh rồi à?” Vì sợ cô bị kích động, Vũ Chiêu Duy đã đưa cô về nhà, một chút cũng không muốn cô ở lại nơi bệnh viện lạnh lẽo kia.
“Cám ơn anh.” Nước mắt như những hạt châu từng giọt từng giọt rơi xuống gò má, cô lấy hai bàn tay che mặt ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, không muốn đối mặt với thực tế tàn khốc, cô nức nở nghẹn ngào không ngăn được đau lòng, “Tại sao? Tại sao lại là cô ấy? Tại sao mọi người đều muốn rời bỏ em mà đi?”, “Chu Đình cô ấy không có chết chỉ là hôn mê thôi, bác sĩ nói không biết khi nào cô ấy tỉnh, nếu như cô ấy cứ tiếp tục hôn mê như vậy…”
Sống đời sống thực vật! Trong đầu Lâm Nghi Trăn hiện lên những từ này, nước mắt trên mặt cô cứ thế tuôn rơi, cô không kìm nén được nữa òa khóc nức nở.
Vũ Chiêu Duy không biết làm sao để an ủi cô, chỉ có thể để cô không ngừng khóc, khóc đến nỗi làm cho tim của anh đau nhói, thế nhưng anh cũng không giúp được gì cho cô.
Xe đi vào tòa nhà, anh ôm cô vào thang máy lên tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở thì ánh mắt của anh em Thiên Địa môn đều tập trung vào hai người trong đó có hai cậu em của anh.
“Anh hai!” Vũ Chiêu Huấn gọi.
“Đừng hỏi gì hết, để cô ấy nghỉ ngơi một chút, mọi người đều trở về đi.” Vũ Chiêu Duy biết mọi người cũng rất lo lắng nhưng không muốn để cho Nghi Trăn kích động thêm nên đành phải tiễn khách.
Đỡ cô lên lầu hai Vũ Chiêu Duy đặt cô trên giường, giúp cô cởi áo khoác, thay áo ngủ, nhìn cô như vậy anh thấy rất xót xa.
“Ngủ đi, em ngủ một giấc cho tốt đi.”
“Anh đừng đi.” Cô bắt lấy tay anh, hơi nước trong mắt khiến cô không nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay ấm áp của anh đặt bên cạnh cô.
Vũ Chiêu Duy không cự tuyệt ngồi ở mép giường, nhìn đôi mắt nhạt nhòa nước mắt của cô làm lòng anh đau nhói, anh nhẹ nhàng lau nước nơi khóe mắt cô, cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Đừng khóc, em khóc như vậy làm anh đau lòng lắm.”
“Thật xin lỗi.” Lâm Nghi Trăn hít hít mũi, nặn ra nụ cười xấu hổ, “Bộ dạng em lúc này có phải rất khó coi không?”
“Trong mắt anh em luôn là người đẹp nhất. Nghỉ ngơi cho tốt đi anh xuống nói chuyện với bọn họ một chút.” Anh vỗ về cô.
Lâm Nghi Trăn miễn cưỡng cười yếu ớt, buông anh ra sau đó nhắm mắt lại, cho đến khi nghe tiếng đóng cửa nhẹ nhàng thì khóe mắt cô chảy ra lệ quang, cô nghẹn ngào không nhịn được khóc thành tiếng.
Lâm Nghi Trăn tỉnh lại thì xung quanh tối đen như mực, yên tĩnh không có ai, cô lo lắng nhìn khắp nơi.
“Chiêu Duy!” Chẳng lẽ ngay cả anh cũng muốn vứt bỏ cô?
“Có chuyện gì vậy?”
Đột nhiên có ánh đèn khiến cô phải nhắm mắt lại, “Em nghĩ là anh đã rời đi.” Chờ thích ứng được ánh sáng trong phòng, cô mở mắt ra việc đầu tiên là đi tìm bóng dáng của anh.
“Anh đi chuẩn bị bữa tối cho em.” Vũ Chiêu Duy bưng đồ ăn đến trước giường, ân cần vuốt trán cô, “Có tốt hơn chút nào không?”
Lâm Nghi Trăn gật đầu, cười ngọt ngào một tiếng, chậm rãi ngồi dậy dựa vào chiếc gối anh kê giúp cô.
“Uống chút nước trước đã.” Anh đưa ly nước tới tay cô.
Cầm ly nước ấm áp uống một hớp cạn ly, cô sâu kín nói nhỏ, “Em có nói cho anh biết là bà ngoại em phát bệnh trong phòng bếp không?”
Thì ra là vậy! Khó trách cô lại sợ hãi đối với phòng bếp như vậy. Vũ Chiêu Duy ngồi một bên im lặng không nói gì.
“Khi em còn nhỏ, cha mẹ không hợp nhau nên ra ở riêng. Cha em rước kia là bác sĩ phụ trách ở bệnh viện Mai Thị, sau này lấy mẹ rồi mới ra ngoài gây dựng sự nghiệp, lúc đầu hai vợ chồng rất gắn bó ân ái với nhau. Nhưng sau khi em chào đời mẹ vì chăm sóc cho em nên ở nhà làm công việc nội trợ rất ít khi đến bệnh viện, mà cha lại mới bắt sự nghiệp nên làm việc rất bận rộn có khi đến ba giờ sáng, bởi vì cha tuổi trẻ tài cao, lại là người ân cần dịu dàng là một bạch mã hoàng tử điển hình trong lòng bao thiếu nữ. Mặc dù là người đàn ông đã có vợ con nhưng vẫn có không ít bệnh nhân nữ và các y tá trẻ theo đuổi. Dần dần lời đồn truyền đến tai mẹ em, ban đầu bà cũng cảm thấy không có gì. Không lâu sau, mẹ mang thai em trai, vì tâm tình của người mang thai rất không ổn định, nên mọi người trong gia đình em xa cách nhau từ đó.
“Khi mẹ của em nằm trên giường chuẩn bị sinh, lúc đau đến chết đi sống lại thì cha cũng không có bên cạnh, lúc đó em còn nhỏ nên cũng giúp gì được cho mẹ.”
“Rồi sau đó, cha mẹ liền trở thành người xa lạ, hôn nhân của họ kéo dài tới lúc cha em có người phụ nữ khác, mẹ em trong lúc tức giận đã mang em và em trai về nhà bà ngoại. Cha cũng có tới tìm mẹ con em nhưng mẹ vừa nhìn thấy mặt cha liền nổi giận đùng đùng, cuối cùng họ ly hôn.”
“Kết quả em đi theo mẹ còn em trai thì đưa cho cha, năm đó em mới mười một tuổi nên không biết tại sao hai người lại ly hôn, chỉ biết từ đó em không còn gặp cha nữa.”
Lâm Nghi Trăn nói xong, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống như những hạt châu, “Ở quê lời đồn lan ra rất nhanh, những đứa trẻ trong xóm mỗi khi nhìn thấy em thì đùa cợt châm chọc, người lớn cũng nhìn em với ánh mắt thương hại và khinh thường. Cứ như vậy, mẹ con em sống ở đó được hai năm, khi tất cả mọi người đều cười cợt và khi dễ mẹ con em thì chỉ có bà ngoại xem em như bảo bối, có đồ ăn ngon sẽ để dành cho em, em cũng chỉ có một mình bà ngoại, có thể sà vào lòng bà nũng nịu như bao đứa trẻ khác.”
“Về phần mẹ của em, sau khi ly hôn cả người bà như thay đổi, vì kiếm tiền mà thường xuyên trang điểm ăn mặc xinh đẹp, có lúc đi cả đêm không về. Mẹ vẫn hay nói với em, nếu không kiếm tiền thì lấy đâu ra tiền để sinh sống, để đóng học phí? Nếu không có tiền thì làm sao đưa cho cậu và mợ, bọn họ làm sao có thể cho chúng ta ở lại?”
“Khi vừa tốt nghiệp trung học, em liền quyết định tự lập không trở thành gánh nặng cho mẹ nữa. Kết quả vào lúc em chuẩn bị thi thì mẹ lại nói bà muốn tái giá và không thể dẫn theo em cùng.”
“Anh biết không, khi đó thậm chí ngay cả một giọt nước mắt em cũng không rơi, còn có thể bình tĩnh chúc phúc cho bà.”
Vũ Chiêu Duy không nói một câu, trái tim anh như bị siết chặt. Nếu như lúc đó anh ở bên cạnh cô thì anh có thể ôm lấy cô, an ủi cô.
Lâm Nghi Trăn hít một hơi thật sâu, cảm nhận được vị mặn nhàn nhạt của nước mắt nơi đầu lưỡi, “Sau khi mẹ vui vẻ lập gia đình không lâu, bà ngoại ngã bệnh, ngã xuống ngay trước mặt em, ở bệnh viện thì một tuần sau bà qua đời. Mà đám cậu mợ đã bắt đầu tách ra ở riêng. Rất buồn cười đúng không?”
“Bởi vì em là người ngoài nên đợi khi bà ngoại hạ táng xong thì liền rời đi. Sau đó em gặp được Chu Đình, cô ấy cũng đang tìm phòng vậy nên tụi em liền quyết định ở chung một chỗ, thật ra phần lớn là cô ấy chăm sóc em.”
“Đừng nói nữa, thức ăn cũng nguội rồi.” Vừa nhắc đến Chu Đình, Vũ Chiêu Duy sợ cô lại đau lòng khổ sở vậy nên lấy lại ly nước rồi đưa chén cơm cho cô.
“Không, em còn muốn nói.” Lâm Nghi Trăn đang cầm chén cơm, ánh mắt mơ màng, “Anh nhất định sẽ không tin, Chu Đình có thể là một thiên kim đại tiểu thư.”
“Được rồi!” Anh gắp thức ăn bỏ vào trong chén cho cô.
“Nếu không nhờ cô ấy, em sợ rằng mình đã lưu lạc đầu đường, thậm chí có thể bị bán đi.” Nước mắt theo kí ức cứ đổ như mưa xuống gò má trắng nhợt của cô.
“Nghi Trăn!” Tim của anh như bị bóp chặt.
“Em rất sợ, thật sự rất sợ! Em không muốn lại có người chết đi, không cần phải rời bỏ em mà đi.” Tay cô không ngừng run rẩy, cơm trong chén cũng rớt xuống giường.
Vũ Chiêu Duy đau lòng cầm tay cô, vỗ nhẹ vào lưng, “Không có chuyện gì, Chu Đình sẽ không có chuyện gì đâu. Giường cũng làm dơ rồi, anh ôm em sang phòng khác.”
Lâm Nghi Trăn không phản đối, nhu thuận dựa vào vòng tay ấm áp của anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh đang hòa cùng một tiết tấu với nhịp tim dồn dập của cô.
Thế giới này không ngừng thay đổi, không có gì là chân thật tuyệt đối. Điều tốt đẹp chỉ có trong mộng, trên thực tế chẳng có sự giúp đỡ nào, cuộc đời luôn không thể đoán trước được điều gì.
Vũ Chiêu Duy ôm cô vào một phòng khác, đặt cô xuống nhưng không ngờ cô lại ôm chặt cổ anh như thế nào cũng không chịu buông tay.
edit: Sa_nguyet014
“Nghi Trăn” Vũ Chiêu Duy nhìn đôi mắt ngấn lệ của Lâm Nghi Trăn trong suốt long lanh, khiến cô trở nên càng xinh đẹp động lòng người.
“Ở lại với em được không?” Cô xấu hổ đón nhận ánh mắt đen sâu thẳm của anh, vì sự lớn mật này mà khiến tâm cô đang loạn hết cả lên.
“Anh không phải là thánh nhân.” Vũ Chiêu Duy cười khổ, kéo tay cô xuống, khẽ hôn vào cổ tay trắng ngần.
“Em không muốn anh làm thánh nhân, em muốn anh làm người yêu của em, chỉ cần yêu em là tốt rồi.”
“Đồ ngốc!” Anh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, nâng lên khuôn mặt và cẩn thận hôn lên trán cô như nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ.
Không nghĩ tới một người bề ngoài lạnh lùng nghiêm nghị như anh lại có lúc dịu dàng tinh tế như thế, sao cô trước kia lại ngu ngốc như thế mà muốn buông tay anh? Cô nên giữ anh thật chặt, bất kể là lòng hay con người của anh.
“Em yêu anh.” Ánh mắt của Lâm Nghi Trăn và Vũ Chiêu Duy giao nhau, tay cô mơn trớn gương mặt cương nghị như điêu khắc của anh, cảm nhẫn rõ ràng ngũ quan sâu sắc lại vô cùng ấm áp mềm mại. Ngón tay vuốt ve dọc theo sống mũi cao vút của anh rồi tới cánh môi mỏng, thình lình ngón tay bị anh ngậm lấy, khi bị trêu đùa dưới đầu lưỡi của anh thì cả người cô giống như một thanh socola bị tan chảy trong lò nướng.
“Gả cho anh nhé!” Đầu lưỡi ấm áp của anh liếm qua từng ngón tay thon dài của cô, đôi mắt quyến rũ lộ vẻ mong chờ.
“Được.” Cô cười thản nhiên, hạnh phúc ôm lấy anh. Thế giới này luôn luôn thay đổi, bất kể tương lai ra sao, ít nhất hiện tại hai người được ở bên cạnh nhau, không phải sao?
Ánh mặt trời nhu hòa tươi mới chiếu vào phòng bệnh màu trắng, chợt tiếng mở cửa vang lên có người bước vào.
“Chu Đình, mình đến thăm cậu nè. Cậu biết không, hôm nay hoàng hôn rất đẹp.” Lâm Nghi Trăn cầm một bó hoa cúc xanh xen lẫn vài bông màu trắng vào cắm lên bình hoa để trên đầu giường, cô ngồi trên ghế bên cạnh, “Cậu không biết đâu, anh chàng thanh mai trúc mã của cậu sống chết đòi ở lại bệnh viện, nhưng đám anh em của anh ta nói nếu còn ở lại nữa sẽ bốc mùi nên kiên quyết bắt anh ta về nhà.”
Nhìn khuôn mặt Chu Đình ngủ an ổn như vậy, Lâm Nghi Trăn cảm khái ghé đầu vào bên giường.
“Mình nói cho cậu biết, mình đã đồng ý gả cho Chiêu Duy rồi, nhưng với điều kiện cậu phải là phù dâu của mình, nếu như cậu còn không tỉnh, mình chắc sẽ là bà cô già quá, ai!” Cô phải làm sao đây lại không thể vi phạm lời hứa, mà mỗi ngày Chiêu Duy đều dùng ánh mắt mong mỏi cầu hôn cô, anh không nói lại càng khiến cô thêm đau lòng. Lâm Nghi Trăn tiếp tục nói, “Mình không ngờ cậu và Chử Văn Khôi lại là người yêu, khó trách lần đó khi cậu gặp anh ta thì giống như nhìn thấy quỷ, mình đúng là thật ngốc lại không nhận ra sự khác thường, thật không xứng là bạn tốt của cậu.”
Lâm Nghi Trăn thở dài, cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má tái nhợt của Chu Đình, “Cậu so với mình còn ngốc hơn, vì yêu một người mà ngay cả thiên kim tiểu thư cũng không làm, còn người đàn ông kia đối với cậu lại lạnh nhạt ra sức tránh mặt cậu. Nếu như không phải lần đó gặp lại anh ta thì có lẽ cậu cũng sẽ không nằm ở đây. Nhưng cũng nhờ sự ngốc nghếch và chấp nhất của cậu mà cuối cùng anh ta cũng chịu quay đầu nhìn cậu. Mình thấy mặc dù không nói nhưng thực ra anh ta cũng rất yêu cậu.”
“Em lại trốn học!”
Không hề báo trước, thanh âm trầm thấp của Vũ Chiêu Duy vang lên ở sau lưng, thân thể Lâm Nghi Trăn cứng đờ, hốt hoảng từ trên ghế bật dậy lại sơ ý đụng phải bình hoa, cô không kịp bắt lấy…
“Xoảng!” Mảnh thủy tinh cùng với những bông hoa hôm nay cô hái trộm ở trường giờ lại đang nằm vương vãi dưới sàn nhà.
“Tại sao anh vào lại không gõ cửa?” Lâm Nghi Trăn buồn bực không thôi, trừng mắt nhìn Vũ Chiêu Duy và Chử Văn Khôi ở phía sau.
“Là em quên đóng cửa.” Vũ Chiêu Duy giận dỗi nhéo mũi cô, “Đã là năm thứ tư rồi mà còn trốn học, em đúng là không làm gương cho đàn em lớp dưới noi theo mà.”
“Muốn em làm gương, được, thù lao đây.” Không có tiền thì còn lâu cô mới làm, còn học trưởng á, nói giỡn, lớn như vậy rồi còn không biết tự lo cho mình mà còn muốn đàn chị như cô đi lo lắng. Hừ! cô không có dư thời gian.
“Hai người yên lặng một chút!” Chử Văn Khôi nho nhã đột nhiên hét lớn cắt ngang bọn họ.
“Văn…Văn Tinh…” Giọng nói yếu ớt của Chu Đình bật ra khỏi môi. Nếu như không phải Văn Khôi mắt tinh tai thính, chỉ chú ý vào Chu Đình thì sẽ không ai phát hiện ra.
“Thật tốt quá!” Lâm Nghi Trăn vui quá mà bật khóc, bộ dạng vui mừng phấn khởi ôm lấy Vũ Chiêu Duy.
“Lần này em không còn lí do gì nữa mà không chịu kết hôn với anh.” Vũ Chiêu Duy tràn đầy hạnh phúc nở nụ cười, hôn lên đôi môi anh đào phiếm đỏ của cô.
“Các người còn đứng đây hôn nhau, không mau gọi bác sĩ.” Chử Văn Khôi gầm nhẹ.
Lâm Nghi Trăn le lưỡi, lúc xoay người cô nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt Chử Văn Khôi. Cô không khỏi cảm động nở nụ cười, đàn ông không dễ dàng gì rơi lệ chỉ là chưa đúng lúc thôi. Cô nghĩ là anh ta thật sự yêu Chu Đình.
“Kết hôn cùng anh nhé!” “Được!”
Trong hôn lễ của Lâm Nghi Trăn và Vũ Chiêu Duy, Chử Văn Khôi đẩy cô dâu phụ là Chu Đình ngồi trên xe lăn, cứ một lúc lại quỳ xuống trước mặt Chu Đình mà cầu hôn cô ấy.
Lâm Nghi Trăn nhìn cảnh tượng thú vị đó mỉm cười không dứt, dựa vào ngực Vũ Chiêu Duy, “Anh đoán xem tới lần cầu hôn thứ mấy thì anh ta sẽ thành công?”
“Ít nhất không cực khổ như anh.”
“Ý anh là theo đuổi em rất mệt sao?” Lâm Nghi Trăn ngoài cười nhưng trong không cười nói, vừa mới tốt nghiệp liền bị bắt nhốt, đến giờ cô vẫn còn thấy hối hận. “Không sao em sẽ viết trong giấy thỏa thuận ly hôn chi phí phụng dưỡng, năm trăm vạn.” “Không nghĩ tới em lại lấy ít như vậy, anh còn tưởng em sẽ lấy mười triệu Đô-la.” Vũ Chiêu Duy tà tà cười một tiếng, ngón tay anh trêu đùa vẽ vòng tròn trên phần lưng tuyết trắng trơn nhẵn của cô, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống chiếc eo nhỏ xinh xắn.
“Đúng rồi, phải thêm mười triệu Đô-la nữa, cám ơn anh đã nhắc nhở em, em sẽ ghi nhớ.”
Vũ Chiêu Duy không biết nên khóc hay nên cười, đối với cô vợ chậm hiểu nhưng lại ham tiền như mạng này anh không biết phải làm sao. Nhưng anh lại yêu chính con người này của cô.
Anh lặng lẽ ghé vào tai cô nói nhỏ, “Anh có thể cho em mười triệu Đô-la nhưng em chẳng lẽ không cần theo anh lên lầu sao, bà xã?”
Lâm Nghi Trăn thoáng chốc hiểu được ý tứ của anh liền xấu hổ đến cả lỗ tai đều đỏ bừng, “Anh đúng là đồ háo sắc.” Giọng nói ngượng ngùng của cô khiến anh không nhịn được cất tiếng cười to, bất kể là bán cũng tốt mà theo đuổi cũng chẳng sao, chẳng phải anh đều cưới được người vợ như ý, không phải sao?
---- Hết -----