Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen

Chương 7

18

Trên đường về nhà họ Lục, tôi lại có loại cảm giác sợ hãi vì bị theo dõi.

Tim tôi không khỏi đập nhanh hơn, cả người rét run.

Cho đến khi vào khu chung cư rồi mà cảm giác bị theo dõi này vẫn còn.

Tôi cẩn thận liếc nhìn phía sau, chỉ thấy một bóng người màu đen lách vào trong hoa viên.

Con gái độc thân ở bên ngoài, rất dễ bị mấy kẻ bắt cóc theo dõi.

Tôi nhanh trí suy nghĩ, hô lớn về phía cửa lớn: “Chồng ơi, mở cửa, trên tay em nhiều đồ.”

Vậy mà Lục Tử Kiên ra mở cửa thật.

Tôi nhắm mắt vọt vào.

Tôi đang sợ hãi không thôi, ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt lo lắng và tức giận của Lục Tử Kiên.

“Sao không gọi điện thoại được?”

Tôi lấy điện thoại ra xem: “Điện thoại hết pin nên sập nguồn.”

Bởi vì chuyện bị theo dõi, trạng thái tinh thần của tôi bất an cả ngày, an tĩnh rất nhiều.

Hình như Lục Tử Kiên nhận ra được tôi không bình thường: “Em sao thế?”

Tôi không biết có nên nói chuyện hình như bị người ta theo dõi với anh ấy hay không.

Bây giờ anh ấy là người mù, đến bảo vệ mình còn khó nữa.

Nhìn mày anh ấy xoắn lại, tôi vô tình duỗi tay ra vuốt, trong lòng gợn sóng từng cơn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không có chuyện gì, gặp được em gái Bối Thanh Nhã của anh mà thôi, ầm ĩ với cô nàng một trận, nhưng mà tôi thắng.”

“Em đừng nói bậy, cô ta không phải em gái của tôi, tôi không thân với cô ta.”

19

Tôi bắt đầu trang trí trong nhà, sau khi thêm hoa đỏ để chúc mừng, lại làm bánh tổ và thịt heo khô, cực khói lửa lại ấm áp.

Lục Tử Kiên nhếch khóe miệng lên chưa từng hạ xuống, anh ấy nói cuối cùng chỗ này cũng giống như nhà rồi.

Tôi yên lặng nhìn Lục Tử Kiên cười đến cả mặt xán lạn, trong lòng cực xúc động, cũng rất vui vẻ.

Tôi cảm giác không bao lâu nữa là mắt anh ấy có thể khỏi hẳn.

Đến thời gian tôi có thể công thành lui thân.

Nghĩ như vậy, đột nhiên tôi hơi mất mát.

Buổi tối, tôi thấu hiểu lòng người chủ động hát ru Lục Tử Kiên ngủ.

Lục Tử Kiên rất vui vẻ: “Nếu không ngủ chung đi?”

Tôi đánh anh ấy một cái.

“Chờ hết năm, nếu mắt vẫn chưa nhìn thấy thì tôi lại cùng anh đến bệnh viện tái khám, chúng ta tìm bác sĩ quyền uy nhất khoa mắt, tôi không tin không trị khỏi.”

Tôi nói câu này, Lục Tử Kiên lập tức không cười nữa, tôi cảm giác hình như anh ấy không muốn chữa mắt cho lắm.

20

Sáng sớm hôm 30 tết đã có người đốt pháo.

Tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy Lục Tử Kiên mặc chỉnh tề, ngơ ngác ngồi ở trước mặt tôi.

Dọa tôi sợ nhảy dựng, tôi còn tưởng rằng mình lại chạy vào phòng ngủ nữa.

“Hôm nay dậy sớm thế!” Tôi hỏi.

Lục Tử Kiên ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, cười rất dịu dàng: “Em nghiến răng rồi còn ngáy nữa.”

Rất muốn nổi khùng, không cần hình tượng gì đó nữa.

Sau đó tôi nắm tay Lục Tử Kiên, cùng đi siêu thị mua hàng tươi sống và rau dưa.

Anh ấy nhất định phải đi.

Dắt tay của anh ấy là bởi vì anh ấy mù.

Nhưng người khác không biết, đều nói rằng đôi trẻ chúng tôi khoe ân ái.

Anh ấy không giải thích, tôi cũng không phủ nhận.

Tết Nguyên Đán nên giá hàng cao quá đáng, Lục Tử Kiên chọn đồ không hề chùn tay, tôi trả tiền mà xót dù không phải tiêu tiền của tôi.

Trên đường về nhà tôi lại cảm thấy có ánh mắt nguy hiểm, tôi nhìn chung quanh lại không phát hiện người khả nghi.

“Sao thế?” Lục Tử Kiên phát hiện tôi đột nhiên dừng lại thì hỏi tôi.

“Không có gì, tôi nghĩ có phải nhân viên thu ngân tính thừa tiền của chúng ta hay không ha ha.”

Tôi vẫn không nói việc này cho Lục Tử Kiên, nhưng tôi âm thầm gửi định vị nhà Lục Tử Kiên cho anh họ làm việc ở cục cảnh sát.

Kèm lời nhắn: “Có kẻ điên nhìn chằm chằm nhà bạn em làm sao bây giờ?”

Anh họ đáp lời: “Bảo bạn của em đóng kỹ cửa, bình thường ra ngoài đừng đi một mình, tốt nhất là lắp camera trước cửa nhà, có người khả nghi thì báo cảnh sát cũng có chứng cứ.”

Tôi hỏi Lục Tử Kiên cửa nhà anh ấy có camera hay không.

Anh ấy nói chung cư cao cấp đều có, hỏi tôi sao lại hỏi cái này.

Tôi nói đùa: “Không phải người xưa có câu là cuối năm trộm cắp “vào mùa” à, đây là thời điểm khá giả nhất năm, bình acquy của xe cũng dễ mất vào lúc này nhất.”

Lúc nói lời này, tôi quên mất chuyện tôi có thể chất miệng quạ đen.

Họa thật sự là từ miệng mà ra, biết vậy chẳng nói.

Hết chương 07!
Bình Luận (0)
Comment