Edit: girl_sms
Beta: Chưa ai beta hết, vội quá =))))))))) Thấy sai nhớ nói :))
Tiếng hoan hô ở bên tai liên tiếp vang lên, còn có âm thanh cổ động của người dẫn chương trình. Nhưng tiếng vang đó hay giọng nói những người này, đối với Bạch Lâm cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Nàng cảm thấy thân thể rất nhẹ, đầu óc thực hư không, giống như mọi thứ trong không gian này đều không liên quan đến mình.
Thân thể mẫn cảm không ngừng bị thăm dò, nhiệt lưu mãnh liệt không ngừng từ chân tâm chảy xuống, dính ướt bắp đùi. Kích thích đến quá mức đột ngột, cơ hồ làm cho Bạch Lâm đứng thẳng không được, thiếu chút nữa liền ngã ngồi trên mặt đất. Hoàn hảo, kẻ xâm lược nàng rất có lòng săn sóc , thấy Bạch Lâm vô lực, liền vươn tay đem nàng ôm lấy, làm cho nàng dựa vào trong lòng mình. Ở cự ly gần như vậy, thật dễ ngửi thấy mùi cỏ thơm mát.
Cuối cùng, đối phương vẫn không hoàn toàn xâm nhập, mà chỉ dùng phương pháp quen thuộc khiến cho cả hai đều thỏa mãn cùng khoái hoạt. Ngón tay ở giữa hai chân càng lúc càng nhanh, bụng dưới càng lúc càng chướng, chân tâm càng lúc càng ướt át. Bạch Lâm vươn cánh tay gầy gò của mình, đem người kia đang ở trên người nàng làm xằng làm bậy ôm lấy, đồng vòng eo chủ động cọ xát đối phương. Bạch Lâm chủ động hiển nhiên làm cho người sau kinh ngạc không thôi, nhưng mà, kinh ngạc qua đi, cũng là lúc càng thêm nhiệt tình.
Càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhẹ, hai chân bắt đầu không tự chủ được, vùng bụng cũng run rẩy. Bạch Lâm há miệng cắn vào cổ áo của đối phương, người kia cũng không do dự cắn ngược vào cổ Bạch Lâm. Đau đớn cùng khoái ý đồng thời xâm nhập lan tràn tới toàn thân, lý trí phiêu diêu càng ngày càng xa, thân thể như bay bổng ở không trung.
Có lẽ, đây là bất đồng lớn nhất của hai người. Cho dù ý loạn tình mê, Bạch Lâm vẫn như cũ duy trì lý trí, thậm chí cố ý nhìn cổ áo rồi mới cắn. Nhưng đối phương lại không hề cố kỵ cắn vào cổ của nàng. Thân thể đau đớn, ngược lại làm cho Bạch Lâm cảm thấy vui thích khó quên. Nhưng trong lòng nàng, kỳ thật cũng khát vọng đối phương có thể cho mình một chút ôn nhu.
Cao trào đến làm cho Bạch Lâm toàn thân vô lực. Hẳn là nhận thấy sự yếu ớt này, người kia liền đem nàng ôm vào trong lòng, lấy tay khẽ vuốt phía sau lưng, thẳng cho đến khi Bạch Lâm khôi phục mới dừng tay. Nếu có thể giữ lại mãi thời này, yên lặng cho các nàng ôm nhau thì tốt biết mấy. Nhưng hai người đều rõ ràng, chuyện này không có khả năng.
Cảm thấy thân thể khôi phục một chút khí lực, Bạch Lâm ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt đối phương. Trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt hai người chính là nguồn sáng duy nhất. Cứ như vậy đối diện hồi lâu, qua một hồi, đối phương đem Bạch Lâm nhẹ nhàng đẩy ra, làm cho nàng dựa lên tường, lấy ra khăn ướt cùng khăn tay để vào tay Bạch Lâm.
Vừa đưa xong liền xoay người rời đi, nàng đi rất nhanh, thực gấp, như là đang lẩn trốn, hoặc như đang cố gắng tránh né cái gì đó. Ngóng nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm. Bạch Lâm vươn tay, đưa về phía trước dò xét.
Thứ nàng chạm đến chỉ là không khí, không có vật thể gì, nàng đã sớm bỏ lỡ cơ hội. Không chỉ là thân thể người kia, chỉ sợ ngay cả cảm giác còn sót lại nàng đều bắt không được. Nghĩ đến đây, Bạch Lâm mất mát buông xuống tay, bắt buộc chính mình xem nhẹ chua sót trong lòng, đè ép luôn cả câu nói nàng đã suy nghĩ thật lâu lại cũng không dám nói mở lời.Đừng đi, ở lại với ta.
Thẳng cho đến khi bàn tay bị khăn ướt làm cho lạnh lẽo, Bạch Lâm mới từ chua sót trở về hiện thật, vui thích qua đi đến lúc phải dọn dẹp tàn cục. Đem khăn ướt nhẹ nhàng lau nhẹ chân tâm vẫn đang ướt át, thân thể còn quá mẫn cảm, một lần chà lau, Bạch Lâm đều cảm thấy hai chân càng vô lực một chút. Dù vậy, nàng cũng phải đem thân thể lau sạch sẽ. Nàng còn phải đi ra ngoài, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, thật sự là quá mức mất mặt .
Thật vất vả lau sạch thân thể, Bạch Lâm sửa sang quần áo, dựa vào vách tường ngồi xuống dưới đất. Nàng hiện tại không quản sàn đất có bẩn hay không, lại càng không quan tâm đến thắng bại trong cuộc thi này. Nàng cảm thấy mệt chết đi, rất muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Không chỉ vì cuộc giao hoan điên cuồng vừa rồi, mà còn bởi nàng đã liên tục mất ngủ rất nhiều đêm.
Những chuyện vừa phát sinh giống như mộng đẹp, làm cho Bạch Lâm say mê lưu luyến, tại không gian hắc ám này, nàng biết người đến là ai, càng biết người làm cho nàng khoái hoạt là ai, rất rõ ràng đối phương cũng rành mạch biết nàng là Bạch Lâm.
Nhớ lại lúc đối phương ôm hôn mình, toát ra vẻ ôn nhu, rồi khi kết thúc lại không chút nào lưu luyến rời đi. Bạch Lâm kẹp lấy hai chân, vuốt ve vùng cổ bị cắn. Nàng biết, không lâu sau, nơi này sẽ lưu lại dấu vết của người kia. Nàng quý trọng mỗi một lần thân mật, quý trọng những gì Trì Thanh lưu lại. Đối với Bạch Lâm mà nói, đây là vô giá trân bảo.
Nàng không biết một hồi sau khi ra ngoài nên đối mặt với Trì Thanh như thế nào, hoặc là nói, hai người nên như thế nào giải thích quan hệ hiện tại. Bạch Lâm có thể cảm giác được, bức tường thủy tỉnh giữa hai người càng ngày càng rạn nứt, trận vui thích vừa rồi, đều chứng minh rất nhanh liền có thể phát hỏa.
Nghĩ đến điểm ấy, trong lòng Bạch Lâm liền lo lắng. Cho dù cả đời chỉ có thể như vậy lén lút, Bạch Lâm cũng cam tâm tình nguyện. Mà về phương diện khác, nàng lại sợ bản thân mình khiến Trì Thanh nóng nảy, đối phương sẽ hoàn toàn rời đi, cắt đứt liên hệ với mình.
Có lẽ, đây mới là trừng phạt lớn nhất đối Bạch Lâm. Nàng không sợ chết, không sợ đau, không sợ khổ sở, không sợ bị thương. Nhưng nếu bắt nàng và Trì Thanh ly khai nhau, có lẽ, nàng thật sự sẽ hỏng mất.
Một giờ rốt cục xong, nhân viên cũng chiếu sáng mê cung lên, để các nàng mang đi ra. Tại đây một giờ, cũng không có bất luận kẻ nào thành công đi ra ngoài, giải thưởng lớn cũng một lần nữa trở lại trong tay người dẫn chương trình. Nhìn những người dự thi cùng đều có bộ dạng mất mát, Bạch Lâm căn bản không quan tâm giải thưởng lớn, lại càng không quan tâm trò chơi như thế nào. Nàng im lặng đứng ở trước cửa, cùng đợi Trì Thanh xuất hiện. Nhưng mà, nàng đợi thật lâu thật lâu, vẫn như trước không có động tĩnh.
Quá mức quỷ dị làm cho Bạch Lâm cảm thấy hoảng hốt, nàng không còn bình tĩnh đứng ở nơi đó, mà chạy vội đi tìm Trì Thanh. Ánh mắt của nàng mờ mịt , cước bộ lảo đảo , thần sắc lại có chút kích động. Rõ ràng không thích đám đông, lại phải ở trong đám người đi tới đi lui. Thân ảnh gầy yếu bị những người đó đụng vào, lảo đảo vài cái lại lần nữa đứng lên tìm tiếp.Một người đứng ở tối đem nhất cử nhất động của Bạch Lâm xem ở trong mắt, cuối cùng chịu không nổi liền nâng cước bộ, đẩy thật mạnh đám người ra, đem người đang kích động vô thố kia ôm vào trong lòng. Người này, đúng là người mà Bạch Lâm tâm tâm niệm niệm tìm kiếm - Trì Thanh.
Ngoài ý muốn gặp lại cũng không thể tiêu trừ bất an trong lòng Bạch Lâm, nàng ngẩng đầu nhìn Trì Thanh, ngón tay ở trên mặt mềm nhẹ vuốt ve. Đầu tiên là cái trán, rồi mũi, cuối cùng, dừng lại ở bờ môi của đối phương. Nhất cử nhất động này đều được Bạch Lâm làm vô cùng còn chăm chú, giống như thông qua đó để xác nhận người trước mắt mình rốt cuộc có phải Trì Thanh hay không.
Mặc dù động tác ái muội này khiến cho rất nhiều người vây xem, nhưng Bạch Lâm như cũ không có ý định ngưng lại. Bỗng nhiên, thân thể bị đối phương gắt gao ôm vào trong lòng. Khí lực lớn kinh người, là sự thô lỗ Trì Thanh chưa bao giờ cảm nhận được, thậm chí cho nàng cảm giác sắp bị Bạch Lâm ôm đến chết. Nhưng cho dù thân thể bị ôm đến đau, Trì Thanh cũng không có ý đẩy Bạch Lâm ra. Nàng biết, nếu như vậy một lần nữa mình lại làm bị thương người này.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Thanh cũng không cảm thấy bản thân là người ý chí lực bạc nhược. Nàng có thể đọc cuốn sách lịch sử dày cộm, cũng có thể không ăn suốt nhiều ngày. Càng có thể lưng đeo huyết hải thâm cừu, vẫn kiên trì sống đến bây giờ, chỉ vì một ngày kia có thể báo thù rửa hận.
Chính là, thời điểm đối mặt với Bạch Lâm, Trì Thanh lại phát hiện mình không phải như vậy. Bạch Lâm đối với nàng có sức ảnh hưởng rất lớn, thậm chí cải biến thái độ cùng hành vi của nàng. Chẳng bao lâu trước, Trì Thanh chưa từng nghĩ tới mình có thể yêu thương ai đó ngoại trừ Tô Ngạo Nhiên. Càng không nghĩ người bảo thủ như mình sẽ ở trên đường, hoặc là nói, ở một nơi tùy thời sẽ bị người khác phát hiện mà cùng một người khác giao hoan. Mà người kia, còn là con gái của mình.
Trì Thanh có thể tiếp tục giả ngu, nghĩ là Bạch Lâm sẽ không biết người vào ban đêm cùng nàng ta đồng giường cộng chẩm, thậm chí còn xâm phạm nàng là mình. Vừa rồi trong bóng đêm, Trì Thanh cũng nói với mình như vậy, Bạch Lâm sẽ không biết người kia là mình.
Nhưng nói dối chung quy là nói dối, lừa mình dối người cũng sớm muộn gì sẽ bị vạch trần. Trì Thanh minh bạch, những việc này đã không phải là bí mật. Chính nàng biết, Bạch Lâm cũng biết. Chỉ là, các nàng đều không muốn đâm thủng tầng băng mỏng này, muốn tiếp tục ngụy trang.
Đến giờ khắc này, bí mật rốt cục đã bị hủy hoại trong chốc lát. Trên thực tế, từ lúc thật lâu trước đó đã có đáp án. Bạch Lâm biết hết thảy những việc mình đã làm với nàng, cũng chấp nhận tất cả. Này đối Trì Thanh mà nói là chuyện tốt, nhưng lại đem nàng bức vào ngõ cụt khác.
Tình yêu cũng không phải chỉ cần thích là có thể duy trì, sống trên đời, đều phải tuân theo thế tục quy tắc, đạo đức luân lý. Trì Thanh tự nhận nàng không có biện pháp vượt qua chướng ngại này.
Vì vậy lúc ra khỏi mê cung, nàng cố ý trốn được trong đám người. Nàng muốn biết, nếu chính mình đột nhiên biến mất, Bạch Lâm sẽ như thế nào. Sẽ sốt ruột? Sẽ sợ hãi? Hay là sẽ khinh thường mình? Thương tâm khổ sở? Trì Thanh suy nghĩ rất nhiều trường hợp, nhưng không hề dự đoán được, lúc mình mất tích, Bạch Lâm sẽ nổi điên.
Đúng vậy, Trì Thanh dùng hai chữ nổi điên để hình dung hình ảnh vừa rồi của Bạch Lâm, bởi vì lúc ấy nàng ta thật sự quá điên cuồng. Trì Thanh tin tưởng, trừ bỏ bản thân ra, cơ hồ không có người nào gặp qua Bạch Lâm như vậy. Người luôn lạnh lùng, tao nhã bình thản, lúc ấy lại chỉ có vẻ lo lắng và lo lắng.
PS: Thanh mama kì cục quá, làm xong mà chạy trốn kiểu đó :( Thương cho Bạch Lâm bao nhiêu thì giận Thanh mama bấy nhiêu, nhưng cũng phải thôi ai mà dám lồ lộ, nói vậy chứ luân thường đạo lí đâu phải nói vượt là vượt :))) Nói chung là từ từ mới nhừ, xương này hầm kĩ quá :)))
Thói quen đáng sợ quá đi :((( Giờ mới hiểu cái bài Như một thói quen của Tâm Tít là như thế nào, tìm mãi tìm mãi cũng chẳng có ai nói chuyện đúng ý mình, lúc nào cũng đem ra so sánh này nọ rồi thở dài haizzzzzzzzzzzzz chắc nãy giờ mấy người cũng không hiểu tui nói gì chứ gì =)))))) Đâu phải ai cũng có trí tưởng tượng phong phú đâu =))) Just some people know the special meaning of this...