Không biết từ lúc nào, Bách Thảo bỗng có một trực giác rất kỳ lạ.Có khi Hiểu Huỳnh vừa đưa chân, nhanh như chớp, ý thức của cô vẫn chưa kịp phản*ng thì cơ thể dường như đã đoán trước được ý đồ của Hiểu Huỳnh, và vào thờiđiểm quan trọng nhất, khi Hiểu Huỳnh còn chưa kịp ra chân...
Phản kích!
"Oạch!"
Ngã lăn ra đệm, đau đến mức răng miệng như vỡ ra, Hiểu Huỳnh kêulên như sắp khóc: "Đau quá..."
"Xin lỗi."
Vừa thu chân, lấy lại thăng bằng, Bách Thảo vội chạy đến bên HiểuHuỳnh. Mỗi lần quan sát thấy những thay đổi của Hiểu Huỳnh trước khi ra đòn,mặc dù không phải lần nào cũng đoán đúng và phản đòn chính xác, nhưng điềukhiển cô âm thầm vui mừng là mình đang tiến bộ. Ban đầu, mười lần tấn công chỉđoàn trúng một lần, sau đó có thể đoán trúng năm lần, hôm nay đã có thể đoánchúng hơn một nữa.
"Thôi, không sao, cậu đâu cố ý."
Hiểu huỳnh nằm trên đệm, không muốn để Bách Thảo kéo dậy. Kỳ lạ,cú ra chân vừa rồi, Bách Thảo dường như đã nhìn ra mình sẽ đá ngang và đã chuẩnbị sẵn để chặn đòn, mình còn chưa kịp tung hết chân, Bách Thảo đã xoay người đáhậu, đá trúng người mình trước.
"Có cần nghỉ một chút không?"
Bách Thảo quỳ bên cạnh, dùng khăn lau mồ hôi cho Hiểu Huỳnh.
"Tiếp tục tập luyện, không được nói chuyện!"
Nhược Bạch đang vừa hướng dẫn Tú Cầm vừa ra lệnh, không quay đầulại, Hiểu Huỳnh và Bách Thảo cùng giật mình quay mình quay nhìn anh. Để chuẩnbị cho cuộc thi đấu sắp tới, mấy hôm nay, ngoài lúc luyện tập sư huynh NhượcBạch cùng Diệc Phong chỉ quan tâm luyện các thế đá cho Tú Cầm. Vậy mà, sao mọiđộng tĩnh bên này anh đều biết? Lẽ nào anh có mắt sau gáy?
Càng tập càng quen, dần dần dường như mỗi lần phản đòn, Bách Thảođều có một cảm nhận nào đó, số lần đoán sai, bị đá trúng giảm đi nhiều, số lầnHiểu Huỳnh bị cô đoán trúng và phản đòn chính xác tăng lên. Chính lúc Bách Thảođang thầm khấn khởi, nghĩ rằng mình đã tìm ra bí quyết đoán trước ý đồ tấn côngcủa đối thủ, quá trình luyện tập cuối cùng đã nhìn thấy kết quả thì sau một lúcquan sát Bách Thảo và Hiểu Huỳnh tập luyện Nhược Bạch bỗng ra lệnh:
"Dừng lại."
Cả hai lập tức dừng lại.
Đưa mắt nhìn một lượt các đệ tử đang chia cặp luyện tập trongphòng, ánh mắt Nhược Bạch dừng lại ờ một cậu trai chừng mười hai, mười ba tuổi,dung mạo khôi ngô, anh gọi:
"Phong thạch!"
"Dạ!"
Phong Thạch ngừng tập chạy lại, đứng nghiêm trước mặt Nhược Bạch,nói giọng lễ phép:
"Sư huynh Nhược Bạch!"
"Em và Hiểu Huỳnh đổi vị trí cho nhau, từ bây giờ em và BáchThảo cùng một nhóm."
"Rõ!"
Phong Thạch trả lời, vẻ hơi ngạc nhiên. Bách Thảo cũng ngạc nhiên.
Hiểu Huỳnh càng ngạc nhiên, rõ ràng cô và Bách Thảo đang tập luyệnrất ăn ý, sao lại đổi người.
"Tiếp tục luyện tập!"
Nhược Bạch ra lệnh, vẻ mặt dửng dưng.
Hiểu Huỳnh đi rồi, Phong Thạch và Bách Thảo cúi đầu chào nhau:
"Mong được giúp đỡ!"
Sau đó, dưới sự quan sát của Nhược Bạch, hai người bắt đầu luyệntập.
"Hây!"
"Hây!"
Phong Thạch ra đòn trước, Bách Thảo hơi chậm hơn nửa giây, haithân hình giao nhau giữa không trung!
"Phập!"
"Phập!"
"Phập!"
Đá ngang! Đá thẳng! Quay người đá hậu! Eo, ngực vai đều bị PhongThạch đá trúng, Bách Thảo sững sờ, liên tiếp ngã song soài, kinh ngạc đến mứckhông kịp thấy đau.
Sao lại thế?
Tại sao Hiểu Huỳnh và Phong Thạch lại khác nhau đến thế!
Mấy ngày nay, tập với Hiểu huỳnh vừa có được một chút kinh nghiệmvà cảm giác, nhưng khi vận dụng với Phong Thạch thì hoàn toàn thất bại. HiểuHuỳnh trước khi ra đòn đá ngang thường hơi lùi về sau một chút, Phong Thạch lạikhông như vậy, cú đá thẳng của Hiểu Huỳnh, song phi của Phong Thạch... Rõ ràngcùng một động lác, nhưng Bách Thảo hoàn toàn không nắm bắt được quy luật ra đòncủa Phong Thạch.
Cuối cùng Phong Thạch một đòn đá trúng bả vai, khi cả người rơithẳng xuống đệm như một hình nộm thì...
Nhược Bạch thông báo buổi tập kết thúc.
Thấy Bách Thảo hình như đau không đứng dậy được, Phong Thạch đangđịnh chạy đến đỡ, Hiểu Huỳnh cũng hoảng hốt chạy lại thì Nhược Bạch đã tới trướcmặt cô.
Anh cúi xuống.
Nhìn thẳng vào Bách Thảo đang cố gắng ngồi dậy. Anh lạnh lùng nói:
"Đã hiểu chưa, dù em nhìn thấu mọi ý đồ ra đòn của HiểuHuỳnh, nhưng một khi thay đổi đối thủ thì vẫn phải làm lại từ đầu."
Vậy là luyện tập của mình trở nên uổng công vô ích rồi ư?
Một chút niềm vui vừa tìm thấy đã bị đập vỡ tan tành vậy sao? Rõràng có thể đối phó với Hiểu Huỳnh rất hiệu quả, nhưng đối với Phong Thạch lạihoàn toàn thất bại.
Cô đờ đẫn, ngồi trên ghế đệm.
Toàn thân cứng đờ. Mấy ngày nay, tràn trề hy vọng, luyện tập hăngsay, cô đã tường nhìn thấy tia sáng nào đó, giờ bỗng phát hiện tất cả chỉ làcon số không.
Khi đi ngang qua Bách Thảo, các đệ tử đều nhìn cô với ánh mắtthông cảm có phần thương hại. Chỉ vì không được tham gia thi đấu giữa các võquán mà trờ nên ngớ ngẩn thế sao? Bị Hiểu Huỳnh - đối thủ dưới cơ đánh chokhông đứng lên được, hôm nay lại bị Phong Thạch đánh cho thê thảm.
Tú Cầm dừng lại bên cô mấy giây, định nói gì, lại thôi.
Mọi người đã về gần hết, Hiểu Huỳnh, A Nhân, Bình Bình cố giả bộnói cười huyên náo, cùng dọn vệ sinh với Bách Thảo nãy giờ vẫn lầm lũi khôngnói câu nào, cố gắng không để cô nhớ đến những lời châm biếm của Nhược Bạch lúctrước.
Nhìn Bách Thảo bị thương, đi không vững, kéo tay áo võ phục, thấycổ tay cô xuất hiện thêm rất nhiều vết tấy đỏ, Sơ Nguyên nhíu mày, hỏi:
"Sao lại bị thương nặng thế này?"
Cô ngồi im, đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng như đang cố suy nghĩ điềugì, không nghe thấy những gì anh nói. Anh lắc lắc đầu, bóp thuốc vào lòng bàntay xoa cho nóng, rồi đứng dậy xoa vào vết thương nặng nhất trên vai cô, mộtlúc sau, lại hỏi:
"Luyện tập vất vả lắm hả?"
Một lúc lâu sau, tưởng Bách Thảo vẫn không nghe thấy, nên khôngtrả lời thi bỗng cô nói:
"Phương pháp tập luyện lần trước em nói với anh..."
"Anh Sơ Nguyên, em đi khắp mấy hiệu sách, cuối cùng cũng muađược cuốn anh cần rồi!" Cánh cửa phòng khép hờ bỗng bật mở, Đình Nghi hớnhở ôm một quyển sách bước vào, nhưng lập tức khựng lại.
Cảnh tượng trước mắt giống như một bức tranh...
Bộ võ phục của Bách Thảo hơi trễ khỏi vai, tay Sơ Nguyên đang đặtlên bờ vai ấy, anh cúi đầu nhìn Bách Thảo, Bách Thảo ngẩng mặt lên nhìn anh,trông như đang được anh ôm vào lòng.
Lại là Bách Thảo.
Thời gian gần đây, không ít lần cô nhìn thấy con bé ấy trong cănnhà này, một lần ngẫu nhiên, hai lần ngẫu nhiên, nhưng bây giờ lần nào đến cũnggặp Bách Thảo là sao?
"Sư tỷ Đình Nghi."
Ánh mắt của Đình Nghi khiến Bách Thảo cảm thấy không thoải mái,sau phút ngạc nhiên, cô lập tức nhích xa Sơ Nguyên, kéo áo che vai lại.
"Cảm ơn em, nhưng cuốn sách này hôm qua anh đã mua đượcrồi", Sơ Nguyên mỉm cười nói với Đình Nghi. "Đình Nghi, em đừng phíthời gian cho những việc như thế này, vài ngày nữa phải thi đấu rồi, em nên gấprút tập luyện mới phải."
Đình Nghi bối rối nhìn cuốn sách trong tay, ngập ngừng giây látrồi mỉm cười: "Anh Sơ Nguyên, cho dù em không tập luyện thì cũng chưa chắccó người đánh bại được em".
"Tự tin là rất tốt." Sơ Nguyên mỉm cười: "Ngồi đợimột lát nhé, anh đang có bệnh nhân".
Anh vừa trả lời Đifnh Nghi, vừa kéo cánh tay Bách Thảo, mặc cho côđang cố rụt lại, anh kéo ống tay áo, tiếp tục xoa bóp vết thương cho cô, látsau lại hỏi:
"Phương pháp tập luyện ấy là gì?"
Đình Nghi vẫn không ngồi xuống, nhận thấy Sơ Nguyên không hề chú ýđến mình, cô im lặng đứng nhìn hai người.
"Là khi luyện tập..."
Ngừng một lát, Bách Thảo muốn tiếp tục câu chuyện vừa nãy, nhưngkhông khí trong phòng thật kỳ lạ. Sư tỷ Đình Nghi tuy trông vẫn có vẻ dịu dàngnhư thường ngày nhưng sao có gì đó khiến cô cảm giác như bị kim đâm vào người.
"Bách Thảo, lại bị thương à?"
Ðình Nghi bước đến nhìn vết thương của Bách Thảo, nói có vẻ quantâm:
"Sao gần đây bị thương suốt vậy? Nếu cứ để vết thương cũ chưalành, đã có vết thương mới sẽ rất hại cho sức khỏe đấy, dù em..."
Ngừng giây lát, khi Bách Thảo ngước nhìn với ánh mắt không hiểu,Đình Nghi mới mỉm cười nói tiếp:
"... Nếu em muốn ngày nào cũng đến đây, thì cứ việc đến. Tuyanh Sơ Nguyên thích yên tĩnh, không thích bị quấy rầy, nhưng còn hơn là emkhông biết thương thân, tự làm mình bị thương để được đến đây thế này."
Bách Thảo lặng người.
Câu nói ấy ngoắt ngoéo quá, cô chưa hiểu ngay.
Phải mất mấy giây, bỗng "ầm" một tiếng, thâm ý của câunói như nổ tung khiến cô đứng bật dậy, lắp bắp:
"Em... em không cố ý bị thương, là lúc luyện tập..."
"Em quên rồi sao, tôi đã từng đấu với em, với thực lực củaem, không thể mỗi lần tập đều bị thương đến thế này."
Đình Nghi cười lạnh lùng: " Hơn nữa, cũng từng có rất nhiềucô bé thích anh Sơ Nguyên như em, chuyện này có gì phải xấu hổ. Nhưng em cònnhỏ, nên chú tâm học hành thì tốt hơn, đúng không?".
"Em không!"
Bách Thảo hoảng hốt, nghẹn lời, có phải sư tỷ Đình Nghi đang nói,vì cô thích sư huynh Sơ Nguyên nên bất chấp sỹ diện, cố ý làm mình bị thương đểđược sư huynh điều trị?
"Đình Nghi, đừng nói linh tinh."
Đóng nắp lọ thuốc, Sơ Nguyên cau mày nhìn Đình Nghi.
"Sao lại nói linh tinh?" Đình Nghi mỉm cười nhìn SơNguyên, mắt chớp chớp:" Cô ấy giống hệt mấy cô bé trước đây cứ bám lấyanh, tìm đủ lý do để được gần anh. Anh Sơ Nguyên, anh dễ mủi lòng quá, lúc cầntừ chối thì phải từ chối, nếu không, không chỉ bản thân anh không được yên màcô ấy cứ để tâm vào chuyện đó, ảnh hưởng đến học tập..."
"Em nói rồi, em không có ý đó!"
Mặt đỏ bừng, Bách Thảo không kìm nổi nói to, hai tay nắm chặt!
"A, vậy chẳng lẽ tôi đã hiểu lầm?" Dường như giật mình vìgiọng nói của Bách Thảo, Đình Nghi đăm đăm nhìn cô, nói tiếp: "Anh sơNguyên đã giúp em xử lý xong vết thương, em còn việc gì nữa không?"
"Đình Nghi!"
Giọng sơ Nguyên trở lên lạnh lùng.
Nhưng Bách Thảo đã nghe rõ, có ngốc đến mấy cũng biết người tađang đuổi mình! Cắn chặt môi, cô lễ phép nói với Sơ Nguyên:
"Cảm ơn sư huynh Sơ Nguyên, em đi đây."
Sơ nguyên không kịp ngăn lại. Vừa dứt lời, cô đã cắm đầu chạy vụtđi.
Trên con đường nhỏ trong võ quán Tùng Bách.
Cô chạy thật nhanh!
Bên tai ù ù tiếng gió, lồng ngực nóng đến sắp nổ tung, cô khôngthích Sơ Nguyên! Cô cũng không tìm cớ để tiếp cận anh một cách trơ trẽn!
Cô không hề!
Lần đầu tiên bị nói thích một người con trai, lại là người mà côrất kính trọng như sư huynh Sơ Nguyên! Dù biết có lẽ sư tỷ Đình Nghi đã hiểulầm, dù biết có lẽ sư tỳ Đình Nghi không vui khi nhìn thấy cô và sư huynh SơNguyên bên nhau nên mới nói ra những lời ấy.
Nhưng, cho dù là thế cũng không thể nói ra những lời như vậy!
Ngực như bị một tảng đá đè nặng, cô chạy thục mạng, má và hai taiđỏ bừng, nóng ran, không nhìn thấy một bóng người từ con đường nhỏ phía trướcđi ra...
"Uỵch!"
Đầu đập mạnh vào người đó, lực va đập lớn đến nỗi khiến đầu ongong như sắp vỡ, tai ù lên, may mà người đó nhanh tay đỡ lấy vai, cô mới khôngngã. Trước mắt như có một đống sao trời tung tóe, Bách Thảo ôm đầu, đau khôngnói được, nhưng cô đã đau thế này thì người cô bị va phải hẳn còn đau hơn.
"Xin lỗi, anh có..."
Cố gắng ngước nhìn người bị mình va phải là ai, Bách Thảo ngạcnhiên, người bị cô lao thẳng vào, mặt đang nhăn nhó, chính là sư huynh ĐìnhHạo.
"Sư huynh Đình Hạo..."
Buông vai cô ra, Đình Hạo vừa ôm chặt cằm bị đầu cô đập vào đauđiếng, vừa nhìn cô nói:
"Là em à?!"
Lần trước, gặp sư huynh Đình Hạo là lúc đi mua sách, Bách Thảo nhớlại, phải rồi, hôm đó anh còn đưa cô đến quán cà phê, mời cô uống nước cam vànước dâu.
"Xin lỗi!", Bách thảo cúi người, nói.
"Không sao, lần sau đừng có chạy nhanh thế."
Đình Hạo buông một câu rồi lướt qua cô, đi tiếp. Đình Nghi bắt anhlái xe đưa khắp mấy hiệu sách, tìm mua sách cho Sơ Nguyên, vừa mua được vội đòivề ngay, không kịp đợi anh đỗ xe, lập tức chạy đến Sơ Nguyên.
"Xin đợi một chút!"
Chợt nhớ chỗ tiền thừa lần trước vẫn chưa trả lại, Bách Thảo vộivàng gọi với theo. Khi Đình Hạo quay người lại, lúc đó cô mới nhận ra mình đangmặc võ phục, số tiền hôm đó đã để ở phòng. Do dự một lúc, cô hỏi:
"Anh... bây giờ anh phải đi đâu? Lát nữa em có thể tìm anh ởđâu?"
"Có chuyện gì?"
Cô lúng túng kể chuyện tiền thừa hôm trước, vốn định trả sớm hơn,nhưng không gặp được anh, vả lại cảm thấy đi tìm anh chỉ vì mấy đồng tiền lẻthì có ver hơi kì kì, nên cô để đến tận bây giờ.
"Em cứ cầm lấy." Đình Hạo nói thản nhiên, nhưng thấy côkiên quyết, nghĩ một lúc anh nói: "Nếu em cứ nhất định phải trả tiền lạicho anh thì lát nữa tìm anh ở chỗ anh Sơ Nguyên".
Bách Thảo ngần người.
Chỗ anh Sơ Nguyên? Sao mình dám đến gần nơi ấy nữa...
"Sao?"
Thấy biểu hiện của cô có vẻ lạ lạ, Đình Hạo thắc mắc hỏi.
"Có thể... đứng đây đợi em một lát được không, em sẽ quaylại! Chỉ năm phút thôi, không, ba phút thôi!"
Còn chưa kịp trả lời thì cô đã chạy vút như một chú nai con, cònnhanh hơn cả khi cô va phải anh.
Ráng chiều đỏ rực chân trời.
Màu trắng của bộ võ phục trên người cô nhuộm màu đỏ sẫm, bóngngười lao vút như bay về phía xa, dường như tràn trề sinh lực.
Nhìn theo bóng người lao vút như bay về phía xa, dường như tràntrề sinh lực.
Nhìn theo bóng ngươi thoáng cái đã mất hút trong khoảng không rựcđỏ, Đình Hạo bất giác nhớ đến lần đầu nhìn thấy cô.
Bách Thảo đứng xa, bên ngoài đám đông, lặng lẽ, như không hợp vớiđám đông đó, bộ võ phục trên người hình như rất cũ, đã ngả màu vàng, thân hìnhgầy gò, đôi chân dài, cặp môi mỏng kiên cường, đôi mắt sáng, tinh nhanh như mộtchút nai con, nhưng đáy mắt ẩn chút thứ gì đó có thể bùng cháy.
Mãnh liệt.
Cảm giác có thể bùng cháy mãnh liệt vì thứ mình yêu thích...
Từ lúc nào, anh bắt đầu khâm phục sự mạnh mẽ của cô bé đó, ánh mắtdịu lại, anh nhớ tới những lời cha nói tối qua.
Ráng chiều thong thả trôi ngang trời.
Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Hình như sau lúc cô rời đi, anh vẫn đứng yên bất động, thẫn thờ,đôi mắt đen thẫm, khuôn mặt không mấy biểu cảm, nhưng có một vầng hào quang tỏara, hào quang đó toát ra từ bên trong, sáng chói đến lóa mắt.
Bách Thảo nhìn anh.
Bỗng cảm thấy sư huynh Đình Hạo đứng trên sàn đấu hẳn cũng thưthái này, chỉ riêng hào quang tỏa ra từ người anh đã khiến đối thủ khiếp sợ.
"Đây là tiền thừa hôm trước."
Đưa tiền cho Đình Hạo.
"Sư huynh Đình Hạo, em muốn hỏi một chuyện!"
"Ừ!"
Đình Hạo lại dừng bước.
Làm mất thời gian của anh, cô cảm thấy ngại, cũng thấy mình thậtbất lịch sự. Nhưng chàng trai trước mắt là một võ sĩ thần đồng đã từng đoạtchức vô địch Teakwondo thanh niên thế giới, có lẽ anh có thể giải thích đượcthắc mắc của cô. Hơn nữa sư phụ cũng từng dạy cô, nếu có chỗ nào không hiểu thìdù hỏi tiền bối hay hậu bối, đều không nên ngại ngùng.
"Phương pháp này phải chăng là không ổn?" Kể cho ĐìnhHạo nghe toàn bộ trải nghiệm luyện tập của mình trong thời gian gần đây, BáchThảo thành thực hỏi:" ... Tại sao khó khăn lắm em mới được chút kinhnghiệm trong đoán biết ý đồ tấn công của Hiểu Huỳnh, vậy mà áp dụng đối vớiPhong Thạch thì lại thất bại?"
Đình Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Em biết đấy, trên đời không có hai chiếc lá hoàn toàn giốngnhau."
"Sao?"
"Vì vậy cũng không có hai người hoàn toàn giống nhau."Như để cô dễ hiểu hơn, anh nói chậm lại: "Dù sử dụng cùng một thổi pháp,nhưng do thể trạng, đặc điểm tính cách, thói quen của mỗi người khác nhau, chonên phản ứng của mỗi người trước khi ra đòn chắc chắn cũng khác nhau".
"...Vâng."
Cô đã hiểu.
Ví dụ, một người béo, một người gầy cùng ta đòn thì động tác sẽ cókhác biệt, dù vóc dáng tương đương, nhưng nếu một người từng bị thương ở eo thìtrước khi ra đòn, những thay đổi ở phần eo của anh ta chắc chắn cũng khônggiống người khác. Lại thêm khác biệt về tính cách, thói quen... cho nên tư thếtrước khi ra đòn cũng khác nhau.
"Hơn nữa, thời gian trước khi xuất chiêu rất ngắn, chỉ mộtphần mấy giây, những thay đổi trước khi xuất chiêu chỉ là dấu hiệu rất nhỏ, nênphán đoán dễ sai lệch."
"...Vâng."
Thấy cô có vẻ đang cố giữ bình tĩnh nhưng nét mặt vẫn chưa hết bănkhoăn, Đình Hạo mỉm cười, nói:
"Nhưng em đừng nhụt chí."
"Sao?"
"Dù trên đời không có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn,nhưng người ta không thể nhầm chiếc lá là con bươm bướm. Tuy sử dụng cùng mộtthổi pháp, mỗi người có tư thế chuẩn bị xuất chiêu không giống nhau hoàn toàn,nhưng rốt cuộc vẫn sử dụng cùng một thổi pháp."
Cô chăm chú nhìn anh.
Trong đầu dường như có gì đó vừa được khơi dậy bởi câu nói ĐìnhHạo, tuy còn mông lung mơ hồ, nhưng có một tia sáng vừa lóe lên, không thể nắmbắt.
"Anh phải đi đây, em từ từ suy nghĩ." Nhìn số tiền lẻ côvừa đưa vẫn trong nắm tay, Đình Hạo nhướn mày: "Lần sau lại dùng chỗ tiềnnày mời em uống nước".
Chỗ tiền lẻ ấy...
Ánh mắt bất giác dừng lại nơi bàn tay anh đang cầm chỗ tiền lẻ.Hôm ấy khi trở về, cô để lẫn số tiền đó với tiền của mình, hôm nay trả lại choanh, tiền vẫn đủ, nhưng không chính xác số tiền nhân viên phục vụ đã đưa cho côhôm đó...
Bỗng nhiên cô ngẩn người.
Như có một dòng điện chạy qua, cô đột nhiên mở to mắt, kêu lên!
"Em hiểu rồi!"
Trong khoảng khắc, cô như vỡ lẽ, huyết mạch toàn thân như đượckhai thông, máu trong cơ thể sôi lên, cô nhảy cẫng, mừng rỡ bắt tay Đình hao,vừa cười vừa nói:
"Em hiểu rồi! Em hiểu rồi! Em đã biết rồi!"
Bị lây niềm vui của cô, khóe môi Đình Hạo cũng nhếch lên, nhìn côbé đứng trước mặt mình vừa nhảy vừa reo mừng rỡ, đôi mắt lấp lánh, toàn thâncùng bừng sáng!
***
"Hây!"
"Hây!"
Nhờ gợi ý của Đình Hạo, Bách Thảo càng thêm quyết tâm và đã lấylại tinh thần tham gia các buổi tập hằng ngày mỗi lần bị đá trúng là mỗi lầnđứng dậy, như một kẻ đánh mãi không chết. Các đệ tử của võ quán Tùng Bách lúcđầu còn thấy thương, thấy thông cảm, nhưng nhìn nhiều thành quen, cũng không cócảm giác gì nữa.
Thích Bách Thảo quá phấn kích.
Đó là sự thật rõ ràng.
Trong tập luyện hằng ngày ngoài quan tâm Diệc Phong và Tú Cầm, ánhmắt Nhược Bạch càng chú ý đến Bách Thảo nhiều hơn. Sau khi tập cùng nhóm vớiPhong Thạch, từ chỗ hoàn toàn không nắm được cách ra đòn của Phong Thạch, liêntiếp bị đánh ngã do phán đoán sai, dần dần cô đã nắm được nhịp độ và quy luậtcủa Phong Thạch, thỉnh thoảng lại phán đoán chính xác và đánh trả.
Quá trình thay đổi này.
Cô chỉ mất hai ngày.
"Ngô Hải, em và Bách Thảo một nhóm."
Trong khi Bách Thảo vui mừng phát hiện tỉ lệ phán đoán chính xáccủa mình đã tăng hơn nửa thì Nhược Bạch lại đột nhiên lạnh lùng đổi người, yêucầu Ngô Hải to béo tập cùng nhóm với cô.
Thế là tất cả phải quay lại từ đầu.
Cô có cảm giác khi Ngô Hải tấn công không hề giống với Hiểu Huỳnhvà Phong Thạch. Không ngừng suy nghĩ và trải nghiệm những lời Đình Hạo nói hômđó, Bách Thảo chú ý tìm ra quy luật ra đòn của Ngô Hải. Dù bị cậu ta đá trúngnhiều lần và rất đau, nhưng cô không nản, ngược lại càng cố gắng và hy vọng!
Có điều Bách thảo thường xuyên không nén nổi, ngoái nhìn NhượcBạch.
Nhưng anh không hề để ý đến cô.
Dường như mỗi lần ngoái nhìn Nhược Bạch, cô đều thấy ánh mắt anhkhông hề hướng về phía mình, thậm chí luôn quay lưng lại, chỉ chú tâm hướng dẫnTú Cầm thổi pháp tấn công.
Vậy tại sao, mỗi khi cô vừa bắt đầu tìm được cảm giác, vừa bắt đầuphản đòn chính xác và thành công thì anh lập tức thay người tập luyện với cô?Chẳng lẽ sư huynh Nhược Bạch có mắt ở sau lưng? Cô rất muốn hỏi, nhưng mỗi lầnnhìn vẻ mặt lạnh như băng của anh, lại chẳng dám.
Có điều, cô đã tập luyện quan sát thế ra đòn của đối phương đượcmột thời gian, nhưng chưa từng nếm mùi vị chiến thắng.
Vẫn bị đánh trúng từ đầu chí cuối.
Niềm an ủi duy nhất của cô là trong thời gian này liên tiếp bị bạntập mới đáng trúng, các vết thương trên người tầng tầng lớp lớp, khả năng chịuđau như được cải thiện rõ rệt!
"Chuyện gì thế nhỉ?"
"Có phải sư huynh Nhược Bạch đã không chịu nổi cô ta rồikhông?"
"Cô ta càng ngày càng ngớ ngẩn!"
Chỉ trong vài ngày, hầu hết các đệ tử của võ quán Tùng Bách đềuđược Nhược Bạch cho thử sức với Bách Thảo, hơn nữa tốc độ thay người ngày càngnhanh, từ mỗi ngày một người đến nữa ngày một người, hai ngày gần đây, chỉ mộtbuổi sáng mà thay đến hai người luyện tập cùng Bách Thảo.
Ai cũng nhận thấy Bách Thảo đã ngớ ngẩn đến mức không thuốc nàochữa nổi!
Hầu hết thời gian cô ta chỉ chăm chú quan sát, cũng chẳng biếtđang quan sát cái gì, ra đòn đánh trả thì không đâu vào đâu, chẳng ai biếtđường nào mà lần. Đến khi cô ta có vẻ phấn chân ra đòn phản kích tương đối hữuhiệu thì sư huynh Nhược Bạch lại thay người phối hợp.
Ai cũng thấy kỳ lạ.
Không biết rốt cuộc Nhược Bạch đang làm cái gì, tại sao phảithường xuyên thay người đấu luyện với Bách Thảo? Nếu nói sư huynh Nhược Bạchmuốn hoàn toàn vứt bỏ Bách Thảo thì có vẻ không giống, nếu nói sư huynh NhượcBạch đang tiến hành huấn luyện đặc biệt cho Bách Thảo thì kiểu phản đòn chả đâuvào đâu của cô ta, quả thực cũng không giống huấn luyện đặc biệt.
Nhưng, mọi người cũng không có thời gian chú ý đến Bách Thảo.
Vì cuộc thi đấu chính thức giữa các võ quán chỉ còn bốn ngày nữalà khai mạc.
Không khí ở võ quán Tùng Bách chưa bao giờ sôi động, khẩn trươngđến thế!
Để giúp nhóm sư huynh Nhược Bạch toàn tâm toàn ý luyện tập, các đệtử đều tự giác tập luyện theo thời gian biểu hằng ngày, không để Nhược Bạch mấtthời gian nhắc nhở. Ngoài những buổi tập sáng và tập tối, thời gian còn lại,mọi người đều cố ý nhường phòng tập cho sư huynh Nhược Bạch, sư huynh DiệcPhong và sư tỷ Tú Cầm tập luyện!
Trong khi nhhoms ba người tăng cường luyện tập, các đệ tử đều túctrực bên cạnh, chuẩn bị sẵn nước uống và khăn bông. Giờ giải lao, họ vừa ngừngtập là có đệ tử chạy đến giúp xoa bóp thư giãn.
Đội cổ động cũng gấp rút luyện tập.
Bách Thảo cũng dốc sức tham gia công tác chuẩn bị cho cuộc thi.
Không chỉ tham gia đội cổ động, ngoài quét dọn vệ sinh thôngthường, mỗi ngày trước khi nhóm ba người đến, cô đều đến sớm, dọn dẹp lau chùiphòng tập sạch sẽ. Hơn nữa, để ba người có võ phục sạch mặc cho mỗi ngày, dùmuộn đến mấy cô cũng ở lại, chờ họ tập xong cho là lập tức mang những bộ võphục ướt đẫm mồ hôi đi giặt.
Ngày nào Bách Thảo cũng bận rộn như vậy.
Cho đến hai ngày trước hôm khai mạc cuộc thi, Hiểu Huỳnh thông báocho đội cổ động nghỉ để cô đi thăm dò tình hình chuẩn bị của đội cổ động các võquán khác thì Bách Thảo mới có thời gian rỗi.
Cuối cùng đã có thể thong thả quét dọn, không cần phải vội vàngnhư mấy ngày trước.
Khua cây chổi trong tay, Bách Thảo cặm cụi quét dọc theo con đườngnhỏ. Trời gần tối, ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn phủ lên con đường lát đálát hình quả trứng, hắt ra tia sáng dịu dàng, gió xuân xào xạc trong vòm lá. Cômải miết quét, lát sau, con đường đã trở nên sạch bóng.
Cầm cán chổi, nhìn về phía xa, thấp thoáng nhìn thấy căn nhà gỗnhỏ, có bỗng ngây người.
Mấy ngày rồi không quét bên ấy.
Có lẽ con đường bên ấy.
Có lẽ con đường bên ấy đã phù đầy bụi, người ưa sạch sẽ như SơNguyên hẳn sẽ không thích.
Nhưng mà, ngộ nhỡ lại gặp sư tỷ Đình Nghi...
…
Cô ấy giống hệt mấy cô bétrước đây, cứ bám lấy anh, tìm đủ lý do để được gần anh. Anh Sơ Nguyên, anh dễmủi lòng quá, lúc cần từ chối thì phải từ chối...
…
Cắn chặt môi, định quay đi, nhưng trong lòng thấy không yên, côlại dừng bước, quét dọn là một phần công việc của cô, sao có thề để chỗ sưhuynh Sơ Nguyên không sạch sẽ?
Bách Thảo vừa ngập ngừng vừa thận trọng đi về phía căn nhà.
Ồ, cửa khóa!
Sư huynh Sơ Nguyên không ở nhà!
Tốt quá, cô thở phào, quét như bay! Trước tiên vẩy ít nước lên mặtđường, sau đó cẩn thận quét sạch từng góc nhỏ, từng khe hở bên đường, cố quétcàng nhanh càng tốt, phải nhanh hơn nữa, tranh thủ quét sạch trước khi sư huynhSơ Nguyên trở về.
Sau này phải nhân lúc chỗ này không có ai, tranh thủ đến quét dọn.Dù không muốn khiến sư tỷ Đình Nghi hiểu lầm cũng không nên để nơi này dơ bẩn.
Ráng chiều như say.
Cây chổi như đang múa, vì mặt đường đã vẩy nước nên không làm baybụi, cô quét thật nhanh, chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân và giọng nói!
"... không biết anh Sơ Nguyên đã tan học về chưa, em muốn quađó một chút..."
Giọng nói êm ái này...
Rõ ràng là của sư tỷ Đình Nghi!
"Ồ, Bách Thảo, là em hả?"
Nghe thấy giọng nói hơi ngạc nhiên cua Đình Nghi, Bách Thảo cảmthấy như bị dòng điện chay qua người, toàn thân cứng đờ.
"...Em...em chỉ đến quét dọn!" Mặt đỏ bừng, Bách Thảoluống cuống, tay nắm chặt cây chối, những lời Đình Nghi nói hôm trước lại lóetrong đầu. "... Em quét dọn xong rồi!" Vừa dứt lời, cô lập tức quayngoắt người bỏ chạy!
"Bách Thảo!"
Hình như Đình Nghi gọi, nhưng đầu cô đang ong ong, không, khôngphải cô lại muốn tìm cớ đến gặp sư huynh Sơ Nguyên, cô đến quét dọn vệ sinhthật mà!
Nhưng sư tỷ Đình Nghi nhất định sẽ không tin cô!
Có trời mới biết, cô thà đối mặt với mười võ sĩ, dù thảm hại đếnmấy cũng còn hơn bị người ta nói cô không biết liêm sỉ đi yêu thầm một ngườicon trai!
"Uỵch!"
Chạy qua Đình Nghi, vừa lao vào chỗ rẽ, Bách Thảo lại đâm sầm vàomột bóng người, một tiếng "uỵch" thật to vang vang lên, hình nhưngười đỡ cô lại nhưng bị cô xô quá mạnh nên ngã ra đất.
Cú xô quá mạnh!
Bách Thảo không thể khống chế được cơ thể mình, trong khoảng khácsắp ngã sấp xuống, cô tròn mắt nhìn đầu mình lao về phía đầu người ấy, môi mìnhcũng đang lao về phía môi người ấy!
Dường như có thể cảm nhận được hơi ấm trên đôi môi ấy.
Đôi môi nóng bừng như bị mặt trời thiêu đốt!
A!
Bách Thảo kinh hoàng mở to mắt, quả thực cô cảm thấy mình sắp nổtung ngay tức khắc, nhưng theo lực quán tính cực mạnh của cơ thể, môi cô và môingười ấy…
Trong khoảnh khắc mong manh ấy!
Như cảnh phim quay chậm...
Người bị cô đè ngã, nhanh tay ôm lấy cô lật một vòng, hàng mi đennhánh dường như chỉ cách hàng mi cô một hơi thở. Đôi mắt đen thẩm nhìn cô, nhưcười như không, anh nói: "Nếu còn có lần thứ ba thì anh sẽ nghi ngờ là emcố ý đây".
Anh buông tay, Bách Thảo mặt đỏ bừng bật dậy!
Cuối cùng, nhận ra người đó lại là sư huynh Đình Hạo, cô xấu hổ,luống cuống chân tay không biết để vào đâu, miệng lắp bắp:
"... Xin lỗi! Xin lỗi!"
"Thích Bách Thảo, sau này đừng có hậu đậu như thế nữa."Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Đình Nghi có vẻ không vui.
Cô vốn định xin lỗi Bách Thảo vì những lời hôm trước, một cô gáitrầm tính và mạnh mẽ như vậy, nhất định không thể làm trò giả vờ bị thương đểtiếp cận Sơ Nguyên. Nhưng con bé Bách Thảo này sao hậu đậu quá, vừa nãy cònsuýt... anh trai mình.
"Xin lỗi."
Vẫn nắm chặt cây chổi trong tay, Bách Thảo xin lỗi Đình Hạo thêmlần nữa, nước mắt ứa ra, không thể nào ngăn nổi.
"Không sao!" Đình Hạo phủi bụi trên người, điềm tĩnhnói: " Nhưng lần sau đừng có cắm đầu cắm cồ chạy như thế, nhỡ bị thươngthì sao? Một võ sĩ Teakwondo trước tiên phải biết cách bảo vệ chính mình".
"... Vâng, cám ơn sư huynh Đình Hạo." Cô lại cúi ngườixin lỗi Đình Nghi, nước mắt vẫn ứa ra không thề kim nén, Bách Thảo quay vềphòng.
Cô không dám chạy nữa.
Hai vai hơi nhô, bước đi thật chậm.
Mặt trời chếch dần về phía tây.
Bách Thảo kéo lê cây chổi, một mình chầm chậm đi trên con đườngnhỏ trở về phòng, lòng ngổn ngang, xúc cảm mông lung.
Đi rất chậm, rất chậm.
Lòng buồn bã.
Cô không hiểu, không phải cô chưa từng bị ai mắng, nhưng tại saomỗi lần bị sư tỷ Đình Nghi nói, cô lại buồn đến vậy?
Mà lần này sư tỷ Đình Nghi nói cũng không sai.
Là do cô hậu đậu không nhìn trước sau, không chỉ xô ngã sư huynhĐình Hạo, mà còn suýt nữa...
"Về rồi sao!"
Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên ờ phía trước. Cô vội ngẩngđầu lên, kinh ngạc nhận ra dó là sư huynh Sơ Nguyên!
Hóa ra cô đã về đến ký túc từ lúc nào, ở đó có một hàng bạchdương, Sơ Nguyên đứng dưới hàng bạch dương trong ánh chiều muộn. Anh mỉm cườinhìn cô, tay cầm mấy cuốn sách, hình như vừa từ trường về.
Cô ngây người nhìn anh, bước chân như bị níu chặt, muốn bước nhưngkhông cất nổi chân, rất lâu sau, cô mới chầm chậm đi đến trước mặt anh.
"Sư huynh Sơ Nguyên..."
Nhìn vẻ thẫn thờ của cô, Sơ Nguyên mỉm cười, bất giác giơ tay xoađầu cô, anh nói: "Thái độ gì thế này? Cứ như anh là quái vật vậy".
Cô đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn, anh hỏi:
"Sao anh lại ở đây?"
"Vì em không chịu tìm nên anh đành tìm em thôi." Nụ cườicủa anh trong ánh chiều muộn trở nên dịu dàng lạ thường.
"Em..."
"Bách Thảo, em đã đồng ý với anh, ngày nào cũng đến chỗ anhtrị thương, đúng không?"
"...Vâng."
"Vậy tại sao mấy hôm nay đến?"
Cô đăm đăm nhìn vào giày, không nói nên lời. Đúng vậy, chính cô đãhứa ngày nào cũng đến nhưng, nhưng...
Sơ Nguyên lắc lắc đầu nói:
"Vì câu nói đó của Đình Nghi nên em không dám đến nữa phảikhông?"
"Em..."
Mặt đỏ bừng, không biết nói sao, lát sau cô buồn rầu nói:
"...Em không kiếm cớ, em cũng không cố ý bị thương! Em sẽkhông làm phiền sư huynh Sơ Nguyên, hãy tin em, em không làm chuyện ấy!"
"Làm sao anh không biết?" Khẽ vuốt tóc cô, anh mỉm cườiđáp : "Em quên là, chính anh yêu cầu em ngày nào cũng phải đến ư?"
À!
Hình như là thế...
Cô đứng sững nhìn anh, nỗi phiền muộn đè nặng trong lòng suốt mấyngày qua bỗng chốc tan biến, nhìn thấy nụ cười phảng phất trong mắt anh, cô lạibối rối, nói khẽ:
"...Em xin lỗi."
"Em định nói, em không nên vì mấy câu nói của người khác màkhông dám đến tìm anh nữa, phải không?" Anh nhìn cô chăm chú.
"...Vâng."
"Được, anh chấp nhận lời xin lỗi của em." Anh mỉmcười:"nhưng lần sau không được thế nữa".
Ánh chiều dịu dàng lọt qua kẽ lá phủ lên người anh và cô.
"Mấy hôm nay có bị thương không?"
“…”
Do dự một lúc, cô vẫn phải nói thật "... Có một chút, nhưngcũng không sao".
"Để anh xem nào", anh nói.
"Ừ, tốt hơn mấy hôm trước nhiều rồi, nhưng vẫn phải bôi thuốc."Sơ Nguyên cẩn thận xem kỹ vết thương trên cổ tay cô.
"Vâng." Nghĩ một lúc, cô lại buột miệng: "Mấy hômnữa, có lẽ em sẽ không bị thương nữa!".
"Vì sao?"
"Vì ngày kia cuộc thi bắt đầu rồi, em ở trong đội cổ vũ, hômnào cũng đến cồ vũ cho sư huynh Nhược Bạch và mọi người!", cô nói, mắtsáng lên.
Ðây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến cuộc thi đấu giữacác võ quán toàn thành phố!
"Ngày kia cuộc thi bắt đầu..."
Ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, câu nói của Sơ Nguyên Khẽ khàng nhưtự nói với mình. Không hiểu tại sao, Bách Thảo cảm thấy nỗi u uẩn không thể kìmchế trong giọng nói ấy.
"Sư huynh Sơ Nguyên...", cô do dự hồi lâu, "saongày trước anh quyết định không tập Teakwondo nữa?"
"Chuyện này..."
Anh khẽ nhíu mày rồi lại mỉm cười, dường như đó là một vấn đề cầnphải suy nghĩ rất lâu mới có thể trả lời được.
***
Nếu sư huynh Sơ Nguyên không muốn nói thì cô cũng không nên gặnghỏi hoặc suy nghĩ đến nữa. Nhưng cô cứ luôn nhớ đến vè u uẩn thoáng qua giọngvà cái nhìn mày thật khẽ của anh lúc đó.
Cô vừa giúp thím Phạm nấu cơm, vừa suy nghĩ vẩn vơ.
Trước bữa tối, Hiểu Huỳnh đi thăm dò các võ quán khác trở về, đemtheo một tin vui!
"Ôi, nghe nói cuộc thi năm nay sẽ có huấn luyện viên của độituyển quốc gia Teakwondo Quốc gia tới dự!" Cả nhà ngồi quanh bàn cơm, HiểuHuỳnh vừa ăn vừa kể, phấn khơi ra mặt, mắt sáng như sao: "Ban đầu còntưởng họ nói đùa, huấn luyện viên đội tuyển Quốc gia sao có thể đến xem cuộcthi cấp Thành phố này chứ, nhưng không ngờ, đúng là thật! Vừa nãy trên đường vềgặp sư huynh Nhược Bạch, huynh ấy cũng nói như thế. Ôi trời ạ, mà mọi ngườiđoán xem, vị huấn luyện viên ấy là ai?"
Huấn luyện viên đội tuyển Quốc gia?
Bách Thảo thầm nghĩ đôi đũa đang định gắp thức ăn, chợt khựng lại.
Huấn luyện viện quốc gia tới thành phố nhỏ bé này làm gì? Cứ tưởnghuấn luyện viên quốc gia chỉ xuất hiện trong các cuộc thi đấu Quốc gia mà thôi.
"Là ai thế, nổi tiếng lắm phải không?", thím Phạm cườihỏi.
"Là huấn huyện viên Thẩm Ninh!!!"
Hiểu Huỳnh cơ hồ muốn khóc, ngay đến chú thím Phạm cũng nhìn nhau,há miệng kinh ngạc. Tuy chưa bao giờ tập Taekwondo, nhưng sống trong thành phốcủa Taekwondo này, sao họ lại không nghe tiếng cái tên Thẩm Ninh lừng danh đó!
"Huấn luyện viên Thẩm Ninh?"
Bách Thảo nhắc lại, ánh mắt cũng sáng lên, ngưỡng mộ không kémHiểu Huỳnh.
Cô đã được nghe nói về huấn luyện viên Thẩm, nhân vật truyềnthuyết đó.
Nghe nói nhiều năm trước, huấn luyện viên Thẩm là sinh viên ĐạiHọc Thể dục Thể thao, bộ môn Wushu. Cục Thể dục Thể Thao muốn phát triểnTeakwondo, để tăng ưu thế và sức cạnh tranh của Trung Quốc ở môn thể thao nàynên đã chuyển cô ấy và một số sinh viên khác sang học Teakwondo.
Trong thời gian gần hai năm du học tại Hàn Quốc, Thẩm Ninh đã kếthợp nhuần nhuyễn Teakvvondo với kỹ thuật Wushu của mình trước đó. Sau khi vềnước, cô nhanh chóng bồi dưỡng nên một thế hệ võ sĩ Teakwondo vô cùng xuất sắc.Nhiều nữ đệ tử do cô huấn luyện đã giành huy chương vàng Olymopic!
Cô là một huấn luyện viên Teakwondo xuất sắc cấp quốc gia, đượcnhà nước tặng thưởng huân chương.
Bao nhiêu võ sĩ Teakwondo mơ ước được cô lựa chọn, được cô hướngdẫn tập luyện. Dù không thể trở thành quán quân thế giới nhưng được thành đồngmôn với những nhà vô địch thế giới cũng là niềm vinh hạnh lớn lao rồi!
"Đúng vậy, đúng vậy! Chính là huấn luyện viên Thẩm!"Hiểu Huỳnh càng nói càng phấn khích, đôi đũa trên tay như đang múa trên không."... Mà mọi người đoán xem, vì sao huấn luyện viên Thẩm lại đến xem trậnđấu có võ quán chúng ta tham gia?"
"Vì sao?", thím Phạm háo hức hỏi.
"Huấn luyện viên Thẩm muốn xây dựng một cơ sở đào tạoTeakwondo ở thành phố ta! Ha ha! Huấn luyện viên Thẩm sẽ thành lập một độiTeakwondo ở thành phố ta! Tập luyện ở đây! Hơn nữa ngay từ những trận đầu tiênsẽ bắt đầu chọn ra những ứng viên có tiềm năng!!!", Hiểu Huỳnh phấn khíchnói oang oang đến rung cả mái nhà.
"Vậy huấn luyện viên Thẩm không ở đội tuyển Quốc gia nữaư?", chú Phạm nghĩ một lúc rồi hỏi. "Dù sao đội tuyển Quốc gia cũngquan trọng hơn, sao có thể rời bỏ đội tuyển để đến đây, dù gì cũng chỉ là cơ sơhuấn luyện cấp thành phố?"
"Nghe nói, sẽ giống như đội tuyển nhảy cầu. Ngoài đội tuyểnQuốc gia còn có đội tuyển Thanh Hoa, Phụ Minh Hà, Quách Tinh Tinh đều là củađội Thanh Hoa, vừa học vừa luyện tập, thành tích thi đấu của họ rất tốt nên độituyển Teakwondo Quốc gia cũng định thử nghiệm mô hình đó." vấn đề này HiểuHuỳnh cũng đã hỏi rồi, lúc đầu cô cũng khấp khởi mừng thầm, tuy vẫn bán tín bánnghi. "Hơn nữa thế vận hội cũng vừa kết thúc, còn ba năm nữa mới tới Thếvận hội tiếp theo cơ mà."
"Ô, được đấy." Thím Phạm cũng thấy háo hức. "HiểuHuỳnh này, con chịu khó luyện tập, khi nào huấn luyện viên Thẩm tới, con cốgắng để được vào đội tuyển của cô ấy, bố mẹ đều rất ủng hộ con!"
"Vâng, hi hi..."
Hiểu Huỳnh sung sướng lúc lắc đầu, lập tức cắm cúi ăn cơm.
Ăn xong, Bách Thảo lại giúp thím Phạm thu dọn bát đĩa như mọingày, đang chuẩn bị rửa bát thì thím Phạm ngăn lại, thím nói:
"Bách Thảo à, những việc này con đừng làm nữa, tranh thủ thờigian luyện tập đi, để năm nay có thể được huấn luyện viên Thẩm để ý đưa vào độicủa cô ấy, đến lúc đó con và Hiểu Huỳnh cùng đi, bạn bè chăm sóc lẫnnhau."
Đợi thím Phạm phấn khởi đi ra ngoài.
Hiểu Huỳnh mới thở dài, cúi đầu ù rũ, giọng chán nản: " Đúngthật là, sống ở võ quán bao nhiêu năm mà mẹ không biết, mỗi võ quán chỉ có bangười được đi thi, những người còn lại đều không được lên sàn đấu. Không có cơhội thể hiện làm sao được huấn luyện viên Thẩm lựa chọn".
Bách Thảo đang dùng một miếng giẻ lớn lau bàn.
"À... Xin lỗi..." Chợt nhớ ra, nếu sư huynh Nhược Bạchkhông dành xuất thi đấu cho sư tỷ Tú Cầm thì Bách Thảo đã có thể có cơ hội,Hiểu Huỳnh mới ngượng ngùng nói chữa: "... Nhưng cậu đừng buồn, khôngchừng năm sau... năm sau huấn luyện viên Thẩm lại chọn cậu thì sao".
"Sao lại phải buồn?"
Mặt bàn được lau sạch bóng, Bách Thảo mới đi giặt giẻ, thong thảnói: "Nếu thực lực mình kém thì dù năm nay có được tham gia thi đấu cũngkhông được huấn luyện viên Thẩm lựa chọn".
"Ấy, cậu hết giận rồi à? Không giận sư huynh Nhược Bạch đãchọn sư tỷ Tú Cầm đi thi hả?" Hiểu Huỳnh tròn mắt, cô vẫn chưa quên sự tứcgiận của Bách Thảo, lúc đó mới đáng sợ làm sao.
"Hết giận từ lâu rồi."
Hiểu Huỳnh nghiêng đầu nhìn Bách Thảo, thấy Bách Thảo quả thậtkhông có vẻ gì là buồn giận nữa, nhưng bỗng lắc đầu than thở: "Bách Thảoà, cậu rất thiệt thòi, cậu biết không? Trông cậu lúc nào cũng lầm lì ít nói,khiến người khác cảm giác khó gần, nhưng thực ra cậu rất tốt bụng, giận ai cũngkhông giận lâu, mà lại luôn nghĩ cho người khác. Từ nay về sau cậu cười nhiềuvào nhé, cứ cười như lúc ờ đội cổ động ấy, mình nghĩ không chừng sẽ có anhchàng nào theo đuổi rồi viết thư tình cho cậu cũng nên!"
Bách Thảo ngẩn người.
Thư tình?
Từ nay về sau đúng là cỏ lẽ cô nên cười nhiều hơn.
***
Ngày hôm sau, tin huấn luyện viên Quốc gia Thẩm Ninh sẽ đến NgạnDương tìm nhân tài Teakwondo đã nhanh chóng lan ra thành phố.
Thật là một tin chấn động!
Hơn nữa, tin này đã được xác nhận, trung tâm huấn luyện Teakwondosẽ là một tổ chức bán công. Mục đích là cùng việc phổ cập môn thể thaoTeakwondo, sẽ tìm kiếm, phát hiện những tuyển thủ trẻ ưu tú đưa vào đội tuyểnquốc gia, thậm chí có thể trực tiếp tham gia các giải thi đấu quy mô lớn trongvà ngoài nước, nếu đặc biệt xuất sắc, chưa biết chừng còn có thể tham gia giảithế giới hoặc Olympic!
Sở dĩ chọn Ngạn Dương.
Có lẽ là bởi vì thời gian gần đây, Ngạn Dương xuất hiện khá nhiềuvõ sĩ Teakwondo ưu tú, đồng thời cũng là một trong những địa phương chủ yếucung cấp tuyển thù cho đội tuyển Quốc gia, nên khi bộ Thể dục Thể Thao hỏi ýkiến huấn luyện viên Thẩm Ninh, cô đã chọn Ngạn Dương là nơi xây dựng trung tâmđào tạo.
Tất nhiên cũng có nhiều các lý giải ly kỳ khác, chẳng hạn như huấnluyện viên Thẩm đặc biệt yêu mến Ngạn Dương, nhưng kiểu lý giải ấy không có căncứ nên chẳng mấy người tin.
Nếu nói cuộc thi đấu giữa các quán võ quán sắp tới đã khiến mọingười vô cùng phấn khích thi sự xuất hiện của huấn luyện viên Thẩm càng khiếntất cả các võ quán ở Ngạn Dương trở nên sôi sục. Trong không khí nô nức phấnkhởi đó, cuộc thi Teakwondo toàn thành phố..
Cuối cùng đã chính thức bắt đầu!