Oa!Cả sân ào lên kinh ngạc, Hiểu Huỳnh hét lên.Trời!
Chút xíu, chút xíu nữa cú đá của Bách Thảo đã làm lệch mặt Kim Mẫn Châu,tiếc quá!0:0Tỷ số dường như đóng băng.***Khoang hạng nhất, tầng mây xanh bên ngoài khoangmáy bay.Tay chống cằm, dhh cơ hồ nhìn thấy đôi mắt kiên cường tinh nhanh nhưmắt hươu của cô.
Anh mỉm cười, mặc dù Kim Mẫn Châu nổi tiếng sức vóc hơn ngườinhưng Bách Thảo nhất định không thua kém bất kỳ mặt nào.Khúc Hướng Nam là sư phụ của Bách Thảo.Cũng là người thân quan trọng nhất trong lòngcô.Anh không lo Bách Thảo thua.Anh chỉ muốn xem Bách Thảo có thể chiến thắngthuyết phục hay không.Hiệp thứ ba bắt đầu.Trong thế giằng co gay cấn, hai bên đều khôngchịu nhân nhượng suốt hiệp hai, mỗi người đều được một điểm tỷ số bây giờ là1:1, vẫn ở thế cân bằng.
Hiểu Huỳnh nhìn thì thấy kinh hồn bạt vía, cô có thểnhận rõ hỏa khí của Kim Mẫn Châu càng ngày càng lớn, càng đánh càng hăng, nhưngcũng có thể nhận ra, thể lực của Bách Thảo có vấn đề, khi đánh trả hai đợt tấn côngcủa Kim Mẫn Châu, phản ứng của cô có dấu hiệu chậm lại.
“Thể lực xuống rồi sao?”
Hiểu Huỳnh lòng như lửa đốt, tay bấu chặt cánhtay Diệc Phong, anh cau mày không nói gì.
Quang Nhã nãy giờ sắc mặt tái nhợt,không chịu nổi căng thẳng nhưng vẫn nhìn lên sân đấu, nhìn Bách Thảo, thấy cômặc dù vẫn tích cực phản công nhưng tiết tấu bước chân đã có phần ngưng trệ.
“Hình như là thế”, Mai Linh nóng ruột không kém,“…Trước trận đấu Bách Thảo đã chạy lâu như vậy, chưa lên sàn đã đẫm mồ hôi, chonên bây giờ thể lực có lẽ đã xuống”.
“Không đâu.”
Lâm Phong nói vẻ tư lự, nhưng trong lòng cũngkhông giấu nổi lo âu.
Trận đấu này không chỉ liên quan đến danh dự Khúc HướngNam – sư phụ của Bách Thảo, mà quan trọng hơn là nếu Bách Thảo thua, cô ấy sẽphải từ bỏ Teakwondo, như thế phiền phức to.
“Cô, đã kiệt sức rồi!”
Trong lúc thế thủ, Kim Mẫn Châu ngẩng đầu cườigằn, cứ coi như Bách Thảo cố nghiến răng chịu đựng đợi cơ hội tấn công, thì khimình phản kích, cô ta đã hoàn toàn kiệt sức.
“Ha ha ha.”
Lợi dụng khoảng thời gian cười điều chỉnh hơithở, Kim Mẫn Châu hơi lùi một chút, thấy Bách Thảo vẫn đứng nguyên vị trí,không có ý theo sát tấn công như trước.
Ánh nắng chiều chói chang nhức nhối,Kim Mẫn Châu hơi nheo mắt, lạnh lùng hú một tiếng.
“Bách Thảo không phải lần đầu ra sàn”, Lâm Phongcau mày, “Cứ coi cô ấy vì quyết chí lấy lại danh sự cho sư phụ nên cảm thấykhỏe gấp bội, nhưng cũng không đến mức…”.
“Hỏng rồi”, Hiểu Huỳnh kinh hãi thốt lên, mặtbiến sắc, “…Kim Mẫn Châu đã nhận ra, mọi người nhìn xem, cô ta đã bắt đầu giãncự ly!”.
“Hôm qua, trước khi cô ta ra chiêu song phi liênhoàn với Nguyễn Tú Mai”, Thân Ba nét mặt bần thần, “…cũng giãn cự ly như vậy”.
“Hây… a…!”
Trong thung lũng giữa ngày hè oi ả, tiếng hétcủa Kim Mẫn Châu vang như tiếng sấm, kinh động toàn sân, khiến hết thảy mọingười mặt đều biến sắc, chứng kiến Kim Mẫn Châu bay lên, tiếng gió rít trênkhông hướng về Bách Thảo “Phập!”
chân trái choãi ra, “Xoạc”
chân giờ theo sát.
Cú đá song phi.
Mọi người kinh ngạc trố mắt.
Lẽ nào Kim Mẫn Châu cuối cùng đã ra tuyệt chiêucủa mình.
Song phi liên hoàn.
“Bách Thảo!”
Hiểu Huỳnh tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt, kinhhãi hét lớn.
Bách Thảo vẫn nhẫn nại tiến lên, không chịu để đối phương giãnrộng cự ly chân.
Nguyên nhân, có lẽ là nhất quyết không để cho Kim Mẫn Châu cơhội ra chiêu song phi liên hoàn, nhưng nếu Bách Thảo thể lực tiêu hao gần hết,Kim Mẫn Châu vẫn có cơ hội!
Tuyệt vọng nhắm mắt.
Hiểu Huỳnh không dám nhìn.
Cảnh tượng Kim MẫnChâu đá liên hoàn chín cú đá song phi, như một cơn lốc liên tục ép Nguyễn TúMai lùi về sau, cuối cùng đá văng nữ tuyển thủ đó khỏi võ đài, vẫn hiển hiện rõmồn một trước mắt.
Sẽ thật đau lòng nếu tận mắt chứng kiến Bách Thảo rơi vàothảm cảnh đó.
Không thể hình dung nổi, quyết chí lên võ đài lấy lại danh dự chosư phụ mình mà lại thất bại thảm hại như vậy, liệu Bách Thảo có chịu nổi không? “Ơ.”
Trong nỗi lo âu thắt ruột không dám mở mắt nhìn,Hiểu Huỳnh nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Phong, tiếp theo là tiếng kêunhỏ hơn của Mai Linh.
Mọi người xung quanh hình như đều lặng đi, nỗi buồn khimọi người chứng kiến cảnh Bách Thảo bị dính liên hoàn song phi cơ hồ không cótrong tưởng tượng của cô.
Sao thế? Hiểu Huỳnh vô cùng ngạc nhiên, nơm nớp lo sợ hémở mắt… rồi, kinh ngạc… Trên võ đài cao, Kim Mẫn Châu như con sư tử, từmột đầu sân liên tục tăng tốc tấn công về phía tnt!
Cú song phi đầu tiên!
Gótchân vừa chạm đất, lại xoay người bay lên, cú song phi thứ hai, chân vừa tiếpđất, lập tức cú thứ ba giáng tới!
Đúng như trận đấu của Nguyễn Tú Mai hôm qua.
Song phi liên hoàn thần kỳ!
Nhìn thấy kịch hay sắp tái diễn, mọi người trênsân hưng phấn cực độ, tiếng vỗ tây dấy lên từng hồi.
Các tuyển thủ của độiXương Hải kích động hết cỡ cũng gào lên trợ uy, tiếng hò hét kinh động cả thunglũng.
Nhưng… Cú song phi thứ nhất cách vai Bách Thảo khoảngmột tấc, rơi vào không khí.
Cú thứ hai lại cách một tấc, rơi vào không khí.
Cú thứ ba, vẫn cách một tấc… Rơi vào không khí.
“Hây!”
Mỗi lần đá hụt một tấc, Kim Mẫn Châu lạisôi sục căm hờn đến nổ lồng ngực.
Vận dụng hết thảy sức lực toàn thân, gót chânvừa chạm đất, thân mình lại tung lên, lực chân lại bùng phát nhằm thẳng đối thủlao đến.
Cô ta không tin lần này lại đá hụt.
Cú song phi thứ tư.
Biên độ lùi lại của Bách Thảo không lớn chỉ làné hai đùi.
Trong ánh nắng giữa hè khoảng cách giữa gót chân Kim Mẫn Châu vớingực cô chỉ có một tấc.
Lại hụt.
“Trời…”
Hiểu Huỳnh trợn mắt, há mồm, một ý nghĩ vừa lóelên trong đầu, người run lên, giọng nói lắp bắp.
Hiểu Huỳnh ngoái đầu, cùng lúcbắt gặp ánh mắt sửng sốt của Mai Linh.
Lướt qua vai Mai Linh, nhìn thấy dángđiềm tĩnh của Sơ Nguyên, khóe môi anh thấp thoáng nụ cười, hình như anh đãbiết.
“Bách Thảo…”
Hiểu Huỳnh không dám xác định, người run lẩy bẩynép vào cánh tay Diệc Phong.
“Quả nhiên”, Diệc Phong hít một hơi thật sâu,“Bách Thảo đã không còn là cô bé chỉ biết xông lên r addonf như năm xưa nữarồi”.
Hơn nữa… Quang Nhã nhìn cú song phi thứ năm, thứ sáu củaKim Mẫn Châu rơi vào không khí, môi cắn chặt như sắp bật máu, lẽ nào thể lựcBách Thảo thật sự có thể sánh với Kim Mẫn Châu? Sau cú song phi thứ bảy đá hụt của Kim Mẫn Châulà một bầu không khí yên lặng bất thường.
Hầu như tất cả những người chứng kiến đều bànghoàng sửng sốt.
Đây rõ ràng không phải là may mắn, không phải Thích Bách Thảomay mắn đến nỗi, mỗi cú song phi của Kim Mẫn Châu đều hụt một chút… đó là cự lyBách Thảo đã cân nhắc.
Chỉ có một tấc.
Vì thế Kim Mẫn Châu không cam lòng.
Vì thế Kim Mẫn Châu tiếp tục đá hết cú này đếncú khác.
Điều đó cần sự phán đoán thông minh và khả năngkhống chế đầy bản lĩnh.
Huống hồ, Thích Bách Thảo hầu như không chỉkhống chế được khoảng cách ra đòn của đối thủ, ngay hướng tránh và độ lùi củacô cũng khiến người ta kinh ngạc.
Mỗi lần cô đều cố ý dịch chuyển sang phải mộtchút, khiến Kim Mẫn Châu đã ra cú song phhi thứ tám mà hai người vẫn không vượtra khỏi đường biên.
Các ngón tay Nhược Bạch nắm chặt, run run, mắtđăm đăm hướng vào từng cử động của Bách Thảo trên sàn.
Các tuyển thủ của Xương Hải võ quán cũng bắt đầunhận ra những dấu hiệu bất thường trong đấu pháp của Thích Bách Thảo.
Đó là cáibẫy mà cô ta cố ý giăng ra nhằm dẫn dụ Kim Mẫn Châu đá liên hoàn song phi.Nhưng mục đích của cô ta là gì, cho dù Kim Mẫn Châu đá hụt thì cô ta cũng chẳngđược gì, lẽ nào… Lẽ nào… Cô ta vẫn còn sức để phản công? Không thể như thế.
Sau khii trải qua hai hiệpgiao đấu quyết liệt, ngoài Kim Mẫn Châu ra thì chưa một nữ tuyển thủ nào có thểcó sức lực kinh người như vậy hòng phản công lại được.
Duy trì cầm cự không bịKim Mẫn Châu đá gục đã là kỳ tích.
Nhưng bất luận thế nào, Mẫn Châu cũng không thểtiếp tục tấn công kiểu đó, song phi liên hoàn tiêu hao thể lực vô cùng.
“Hây…!”
Tận mắt thấy tám cú đá liên hoàn song phi, mườisáu bước xuất ra như vũ bão, tuyệt chiêu của mình vẫn không chạm vào người BáchThảo, máu trong người Kim Mẫn Châu như sôi sùng sục.
Chưa bào giờ cô phải chịunỗi nhục như thế này.
Trong trận quyết đấu lấy lại danh dự cho cha, trước sựchứng kiến của bao nhiêu tuyển thủ các nước, trước đối thủ Thích Bách Thảo – đệtử yêu của tên khốn kiếp Khúc Hướng Nam, tuyệt chiêu song phi liên hoàn cô đãkhổ luyện ròng rã ba năm đã khiến không ít đối thủ ngấm đòn, bản thân cũng đượctận hưởng không ít vinh quang, vậy mà lại lần lượt đá hụt, thật là nhục nhã!Thật kinh khủng!
“Hây… a…!”
Vận hết thảy sức lực cuối cùng, cú song phi thứchín!
Trong tíc tắc Kim Mẫn Châu tung người bay lên, mọi thứ trước mắt đã nhuốmmột màu tối thẫm, toàn bộ ý thức của cô chỉ chú ý vào một điểm, phải đá trúngThích Bách Thảo!
Phải cho mọi người trong thiên hạ hiểu rằng, thầy nào trò nấy,kẻ khốn kiếp Khúc Hướng Nam không xứng đáng tỉ thí với cha cô, đệ tử của hắncàng không xứng một ngón tay với cô.
Tung chân!
Tiếng gió xé không khí!
Cô đã có thể cảm nhận phía trước gót chân mìnhlà cái đầu nóng ran của Thích Bách Thảo, chỉ cần tiến tới một chút, một chútnữa… Toàn sân lặng như tờ.
Tất cả im phăng phắc, không một tiếng động dùrất nhỏ, khi bóng đen trước mặt tan đi, mắt Kim Mẫn Châu dần dần có thể nhìnrõ, cơ thể cô đang tụt xuống, còn gót chân của cô không cảm nhận được hơi ấmcủa cơ thể Thích Bách Thảo.
Cú song phi thứ chín… Đá hụt… Toàn sân im phăng phắc.
Bàn tay Hiểu Huỳnh bịt chặt miệng.
Chính vào khoảnh khắc Kim Mẫn Châu vận hết nộilực cuối cùng lăng chân thực hiện cú song phi thứ chín, thân hình Bách Thảo đãnhư một chú hươu nhỏ né sang phải, tạo một khoảng cách đủ xa.
Tốt lắm!
Bách Thảo!
Không như Nguyễn Tú Mai hôm qua bị Kim Mẫn Châuđả thương tám cú liền, mà mưu kế dẫn dụ khiến Kim Mẫn Châu thấm nhục bởi chíncú đá song phi liên hoàn lần lượt đá hụt, khiến con người ngạo mạn kia liêntiếp đá vào không khí một cách thảm hại.
Hiểu Huỳnh hỉ mũi, từ từ nở nụ cười mãn nguyện.
Cô biết, Bách Thảo của mình cừ khôi nhất!
Tuyệtvời nhất.
Đột nhiên, chính trong khoảnh khắc Kim Mẫn Châurơi xuống đất.
“Hây…!”
Ánh nắng chiều hè phát ra muôn ngàn tia chóichang, các tuyển thủ ngồi bên dưới đều không thể mở mắt, chỉ thoáng thấy hìnhbóng Bách Thảo miệng hét lên, xoáy người, tung thân lên cao như một tia chớptrắng đâm thủng bầu không khí.
Dưới ánh mặt trời gay gắt bộ trang phục trắngcàng lấp lóa, chói mắt.
Về sau, trận đấu này được coi là trận đấu thànhdanh của Thích Bách Thảo trong toàn bộ sự nghiệp của cô.
Cũng chính bắt đầu từtrận đó con đường công danh của cô rạng ngời thênh thang, đượm sắc màu huyềnthoại, được đồng đội truyền tụng.
Trên võ đài, trong tíc tắc Kim Mẫn Châu văngxuống đất, Bách Thảo xoáy người tung chân phải đá ngang giống như khuấy dòngchảy tọa thành xoáy nước.
“Hự!”
Gót chân đạp vào ngực trái Kim Mẫn Châu như mộtquả tạ.
“A.”
Toàn sân kinh hoàng hét lên, “Được điểm rồi!Được điểm rồi!”.
Hiểu Huỳnh gào đến lạc giọng, Lâm Phong và mấyngười trong đội nhảy lên ôm lấy nhau.
Kim Mẫn Châu bị đá hất về sau loạng choạng, máutừ ngực như sắp ộc ra.
Trong khi còn chưa đứng vững, Thích Bách Thảo nhân cơhội với đường lực đá ngang thích hợp, thuận đà xoay người.
“Hự!”
Một cú đá hậu, trúng vai phải Kim Mẫn Châu.
Kim Mẫn Châu lùi về sau, Thích Bách Thảo nhân đàdùng lực xoay người lần nữa.
“Hự!”
Một cú xoay người xuống tấn, đá trúng vai tráiKim Mẫn Châu.
Tiếng hò reo cổ vũ đầy kích động của tuyển thủcác nước, dần dần chuyển thành những tiếng hú kinh ngạc phấn khích không thểtưởng tượng được.
Đã thực hiện liên tiếp hai hiệp đấu liên tiếp, thể lực tiêuhao lớn như vậy mà Thích Bách Thảo người Trung Quốc vẫn có thể bạo phát sứcmạnh kinh người đến thế.
Chẳng lẽ, thể lực của Bách Thảo hoàn toàn khôngthua kém Kim Mẫn Châu? Hiểu Huỳnh đờ đẫn, mắt không chớp.
Đúng vậy, đương nhiên cô biết thể lực Bách Thảorất tốt, mỗi ngày Bách Thảo đều quét dọn toàn bộ võ quán một lượt, đều toàn bộtrang phục cho cả đội, vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi.
Năm xưa, với ai Thích BáchThảo cũng dùng một đấu pháp là tấn công thục mạng.
Nhưng Hiểu Huỳnh không biếtthể lực của Bách Thảo lại có thể sung mãn ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Quang Nhã lặng lẽ nhìn Bách Thảo tung hoành trênvõ đài với sức mạnh như giếng sâu, phun trào như không bao giờ cạn.
Chỉ có điều, thể lực đó không phải là bẩm sinh.
Cô còn nhớ, khi mới gia nhập võ quán Toàn Thắng,có lẽ là do bố mẹ đột ngột qua đời bởi một tai nạn giao thông nên thể lực BáchThảo rất yếu.
Còn người đó, từ khi thu nạp Bách Thảo làm đồ đệ, đã dùng phươngpháp rèn luyện nghiêm khắc nhất, mỗi ngày ngoài thời gian ăn, ngủ, luyện chân,Bách Thảo luôn phải đeo hai túi cát để chạy bộ.
Sáng sớm, khi mọi người chưadậy, Bách Thảo đã bắt đầu chạy, buổi tối khi tất cả đã lên giường Bách Thảo vẫntiếp tục tập chạy với hai túi cát đeo bên chân.
Từng năm trôi qua.
Túi cát đeo trên chân Bách Thảo mỗi ngày càngnặng thêm, thời gian chạy cũng dài hơn.
Ngay cả khi tập các động tác chân, cũngkhông được tháo túi cát ra.
Các sư phụ trong võ quán đều coi thường phươngpháp tập luyện này.
Teakwondo là một môn vận động coi trọng phản ứng, kỹ thuậtvà trí tuệ của vận động viên.
Vì thế dù có thể lực tốt đến mấy cúng khó đạtthành tích, cách rèn luyện thể lực theo cách hành xác như vậy bị coi là ngungốc.
Chính vì vậy, trong ký ức của cô tbt là kẻ ngu ngốc nhất.
“Hây…!”
Luồng không khí bị xoáy đảo, Bách Thảo hét lên,cố gắng định thân, vừa rồi khi Kim Mẫn Châu tấn công song phi liên hoàn, cô đãtrải qua một chuỗi né người lùi tránh, sức mạnh cơ thể phần nào được phục hồi.Bây giờ như được hồi sinh, lực từ chân Bách Thảo như bùng phát.
“Phầng!”
Tiếp theo là cú đá xoáy thứ tư vào vai Kim MẫnChâu.
… … “Thể lực là nguồngốc cơ bản nhất, không có thể lực, chiến thuật và túc pháp dù có tốt đến mấycũng không thể phát huy được”, ánh mắt sư phụ xa xăm, dường như nghĩ đến lờimột người từng dạy ông từ lâu, “…Có những người có sức lực trời phú, còn conkhông được như vậy, con nhất định phải càng nỗ lực khổ luyện, để tăng thêm sứcmạnh của cơ thể”.
… Dưới gốc mai.
“Đã thấy cỏ mùaxuân chưa?”, cuối cùng, một ngày nọ sư phụ tháo túi cát đeo trên chân của BáchThảo, “…Dù bị một tảng đá khổng lồ đè lên, nhưng cỏ vẫn bật ra từ kẽ đá”.
Cô ngẩng đầuchăm chú lắng nghe.
“Bởi vì sức mạnhcủa cỏ nhẹ nhàng mà dẻo dai, không bao giờ đầu hàng”, sư phụ nhìn cô, ánh mắtchan chứa yêu thương, “…Bách Thảo con cũng có sức mạnh như vậy”.
… … Võ đài trên cao, không khí bị khuấy đảo tạo thànhmột dòng khí xoáy giống như bức tranh màu nước, Bách Thảo dáng thanh cao vươnthẳng.
“Hự!”
“Hự!”
“Hự!”, khi xoay người bay lên, cô không chỉ sửdụng cùng một kiểu đòn chân xoay người đá ngang.
Nhưng mỗi lần lăng chân đềuchắc nịch tràn đầy nội lực và quan trọng hơn là đều đá trúng người Kim MẫnChâu.
Trong chớp mắt, Bách Thảo đã xoay người phi thânlần thứ sáu, đá cho Kim Mẫn Châu loạng choạng, tuyến xê dịch của hai người vạchmột đường cánh cung dài trên sàn đấu như bức họa khổng lồ đang trải rộng, vớinhững nét bút đậm và quyết liệt.
“Hự!”
Đòn tấn công liên tiếp vào ngực rồi lan tỏa toànthân, Kim Mẫn Châu đau nhói, toàn thân run rẩy, mặt mày loạng choạng.
Nhờ vàomối hận sục sôi đầy ắp trong ngực, cô mới gắng gượng không để đổ gục.
Đángghét!
Những cú tấn công liên tiếp như vũ bão thế này là thuộc về ta, Kim MẫnChâu này!
Từng cú, từng cú, nhìn đối thủ sức lực kiệt quệ, hoàn toàn không khảnăng phản công, xây xẩm loạng choạng, cuối cùng bị đá văng khỏi võ đài, vinhquang và nhuệ khí áp đảo đó thuộc về Kim Mẫn Châu này!
Thích Bách Thảo kia lạidám dùng chính đấu pháp chỉ thuộc về ta để hạ nhục ta!
“Cẩn thận!”
Thoáng nghe thấy tiếng hét từ phía đội hình củaXương Hải võ quán, trong lúc loạng choạng lùi về sau, Kim Mẫn Châu cố mở mắt,vạch đường biên màu trắng lung lay.
Bỗng nỗi hận chưa từng có bất chợt bùngphát, mắt trợn trừng như sắp nổ tung, đúng lúc đó một luồng khí xoáy thốc vàomặt, Thích Bách Thảo hét lên, người lao đến như một trái núi bay.
Xoay người đá song phi!
Sơ Nguyên thảng thốt nín thở.
Khoảnh khắc Kim Mẫn Châu ở sát mép đường biên,các tuyển thủ của Xương Hải võ quán mặt thất thần vẻ kinh hoàng, chứng kiếnThích Bách Thảo xoay người như chọc thủng bầu không khí, tung chân phải, chântrái theo sát, một cú song phi nữa trúng người Kim Mẫn Châu!
Cảnh tượng mấy hôm trước hình như tái diễn.
Chỉ có điều lúc này, người ra đòn với thể lực vàsức mạnh kinh hồn của đôi chân là Thích Bách Thảo, còn người bị đá văng khỏi võđài lại là Kim Mẫn Châu… Quả là nỗi nhục không thể nuốt trôi.
Hạ gục đối thủ bằng chính sở trường của đối thủ.
“Hây…!”
Đạp lên đường biên trắng, Kim Mẫn Châu điêncuồng gầm lên một tiếng!
Mình không thể bị đá văng khỏi võ đài!
Mình xuất chiếnthay cha!
Khúc Hướng Namdùng thuốc kích thích, với thủ đoạn đê hèn đã đánh bại cha mình, khiến cha mìnhvốn có vinh quang chói lọi bỗng trở nên nhục nhã!
Không còn ai nhớ được KhúcHướng Nam nhiều năm trước là ai, nhưng nhiều người lại nhớ cha mình trong trậnđấu trước vạn người, trận thứ nhất bị đánh bại bởi một kẻ vô danh tiểu tốtkhiến Xương Hải nhục nhã, khiến đất nước cũng phải chịu nhục!
Mình căm hận kẻ khốn kiếp Khúc Hướng Nam!
Mình căm hận Thích Bách Thảo đã nhận kẻ vô sỉ đólàm sư phụ!
Mình tuyệt đối không thể bị Thích Bách Thảo đávăng khỏi võ đài!
Nếu thua nhục nhã như vậy, mình sẽ không bao giờ tha thứ chobản thân!
“Khốn kiếp!”
Trên võ đài, một tiếng hét chói tai, mọi ngườidưới sân đều thất kinh, sự căm hờn cơ hồ khiến thể lực của Kim Mẫn Châu đượckích hoạt trở lại.
Kim Mẫn Châu hơi né sang phải, nhanh chóng tránh được cúsong phi trời giáng của Thích Bách Thảo.
“Khốn kiếp!”
Toàn bộ tinh lực tích tụ từ ngón tay đến ngónchân cơ hồ dồn tụ, trong lúc né mình, cô gào lên, xoay người phản kích.
Tiếnghét như có sức nặng vạn cân khiến những người chứng kiến đột nhiên nghĩ tới… Đúng rồi, đây không chỉ là cuộc tỷ thí giữa haiđội đối kháng.
Đây chính là cuộc đấu liên quan đến danh dự giữaKim Nhất Sơn và Khúc Hướng Nam!
… … “Nếu các đệ tửcó người nào cảm thấy bản thân khó giữ được lễ nghĩa, không thể chịu được nhụcnhã thì hãy tự nguyện rời xa Teakwondo!
Không thể để cho bất cứ đệ tử nào biếnthành những Khúc Hướng Nam, trở thành nỗi nhục của cả giới Teakwondo Chúngta!”, Kim Nhất Sơn sắc mặt uy nghiêm, giọng sang sảng như chuông đồng vangvọng khắp thung lũng, “…Không nên như Khúc Hướng Nam, khiến tên tuổi các đệ tửđồng nghĩa với ô nhục, vô liêm sỉ…”
… “Đúng, tôi là đệtử của Khúc Hướng Nam!”
Một cơn giótrong lành thổi qua, bộ võ phục cũ ngả màu vàng trên người Bách Thảo phấp phớibay.
“Cho nên, tôibiết sư phụ tôi là người như thế nào!
Sư phụ tôi là người đầy tinh thần thượngvõ!
Là người có phẩm cách cao quý, chân chính lương thiện, ông không được phép,cũng không có tư cách làm nhục danh dự của người!”
… Kim Nhất Sơnngửa cổ cười ha hả, thanh âm phát ra khiến mặt đất thung lũng như rung lên.
“Khúc Hướng Nam,nỗi ô nhục của giới Teakwondo, ông ta làm gì có danh dự!
Đối với loại người nhưông ta, phải để mọi người trong thiên hạ đều biết ông ta là loại người vô liêmsỉ!”
… “Vậy thì…”
Tiếng nói củaBách Thảo cũng trở nên lạnh lùng, chắc nịch, “…Xin ông chấp nhận lời thách đấucủa tôi!”.
… “Được, tôi thaymặt cha tôi, chấp nhận lời thách đấu của cô!”
Kim Mẫn Châuphẫn nộ bước tới trước mặt Bách Thảo, hét lên: “Nếu, cô, thua!Thích Bách Thảo, tôi yêu cầu cô, quỳ xuống, xin lỗi cha tôi!
Từ nay, vĩnh viễn,rời bỏ Teakwondo.”
… … “Hây…!”
Trong lúc phẫn nộ, Kim Mẫn Châu né được cú đásong phi thứ nhất của Thích Bách Thảo, rồi với thể lực như phản hồi đáng kinhngạc tung người phản kích, nhưng… Né cú đá thứ hai của chân trái Bách Thảo liềnsau đó.
“Phập!”
Cú đá thứ hai của Bách Thảo rơi vào không khí.
Trong tia chớp tóe lửa giống như con thú trúngthương, đường chân tung lên của Kim Mẫn Châu đã ở trong phạm vi phản kích cólợi nhất, chỉ chờ cơ thể Bách Thảo rơi xuống là sẽ… “Ôi!”
Các tuyển thủ của Xương Hải võ quán phấn khíchgào lên, tận mắt chứng kiến một lần nữa tuyệt chiêu phản kích của Kim Mẫn Châu,phải giáng cho Thích Bách Thảo một đòn chí mạng vào thời khắc nguy cấp nhất,phải đá bay cô ta khỏi võ đài.
Chiến thắng như thế mới đã, chiến thắng như thếmới hoành tráng!
“Trời!”
Hiểu Huỳnh và cả nhóm đứng bật dậy, kinh hoàngthất sắc!
Nếu trong thời khắc quan trọng nhất, Kim Mẫn Châu phản kích thànhcông khiến Bách Thảo ngã gục, thì dù Bách Thảo ghi được nhiều điểm trước đó,cũng đổ xuống sông xuống biển!
Trong khoảnh khắc cú đá thứ hai rơi vào khôngkhí, tiếng chân xé gió như trỗi dậy lần cuối trước khi ngừng thở, vang lên chóitai đầy sát khí cơ hồ có thể xé xác Bách Thảo.
Cú ra chân cực kỳ hung bạo.
Từ xa, chỉ thấy hai thân hình ghì chặt.
Trongmột tíc tắc nhanh như chớp, những người ngồi dưới không thể nhìn rõ cú đá thứhai của Bách Thảo rơi vào không khí, Kim Mẫn Châu có cơ hội ra đòn.
Xem ra cụcdiện có lẽ hoàn toàn xoay chuyển vào giây phút chót, Kim Mẫn Châu dường như cócơ hội chuyển bại thành thắng.
Sắc mặt Nhược Bạch rắn đanh, trắng bệch như sáp.
Chủ tướng Mân Thắng Hạo của Xương Hải võ quánđột nhiên cau mày.
Tại sao… Cú song phi của Thích Bách Thảo đá hụt, vậy màcơ thể cô ta không hề loạng choạng, trái lại cô ta có thể tiếp tục tung ngườibay lên.
… … “Tốt!”
Bách Thảo hítmột hơi thật sâu, nói như đinh đóng cột: “…Nếu cô thuatôi thì Kim Nhất Sơn đại sư nhất định phải xin lỗi sư phụ tôi và vĩnh viễnkhông được làm nhục danh dự của người!”
… … “Hây…!”
Tiếng hét của Bách Thảo chấn động thung lũng.
Ánh nắng xiên ngang thiêu đốt chiều hè như phátra những tia sáng trắng chói chang đến độ mọi người cảm thấy trước mắt cơ hồ cóảo giác.
Trong khoảnh khắc hai thân hình giao nhau trên võ đài, tại sao ThíchBách Thảo có thể thực hiện cú song phi? Cú đá thứ ba!
Bên tai là tiếng hét, ánh mặt trời vẫn thiêuđốt, Bách Thảo dùng hết sức bình sinh, khi Kim Mẫn Châu sắp dịch chuyển tới mépđường biên, như tia chớp tung chân đá cú thứ ba.
Không ai biết, thể lực của cô đã hoàn toàn cạnkiệt.
Nhưng cô không thể thua ở thời khắc cuối cùngnày, cô không thể thua.
Chắc chắn là sư phụ đang nhìn cô, cô biết ông là ngườicao quý, bất kỳ ai cũng không được phép dùng những từ ngữ khiếm nhã làm tổn hạidanh dự của ông!
Dẫu rằng, dẫu rằng chính sư phụ đã nói với cô, cô cũng khôngtin.
Cô chỉ tin… Cô chỉ tin… Sư phụ tuyệt đối không làm chuyện đó, tuyệt đốikhông dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để giành chiến thắng.
*** … … Cuộc thi tranhCup vô địch Teakwondo thế giới thứ mười bảy, trong tiếng hoan hô vang dội củahàng vạn người, Kim Nhất Sơn của Hàn Quốc như một anh hùng ra trận.
“Uống đi, nó sẽkhiến anh chiến thắng.”
Gã trùm xã hộiđen nói nhỏ, đưa một chai nước khoáng đến trước mặt ông, trực cảm được hàm ýcủa lời nói, ông từ chối uống chai nước đó.
Trận đấu với KimNhất Sơn là trận đấu khó khăn nhất chưa từng có trong đời.
Kim Nhất Sơn đượctrời phú cho thể lực sung mãn như núi lửa phun trào, đòn tấn công như vũ bão,đã có lần đưa ông vào cảnh khốn đốn.
Cũng chính trận đấu đó khiến ông nhận rađược sức mạnh của thể lực đối với Teakwondo quan trọng như đất đối với cây.
Trận đấu diễn racực kỳ khó khăn.
Nhưng, dù mấylần bị Kim Nhất Sơn ra đòn mạnh đến nỗi suýt không đứng lên được nhưng ông vẫnduy trì được vị trí hữu hiệu của mình, không để Kim Nhất Sơn ghi điểm.
Ôngkhông thể thua, ông chiến đấu bằng tính mạng của A Viên, chỉ có chiến thắng, AViên của ông mới có hy vọng được cứu chữa.
Điểm số lúc sắpkết thúc trận đấu đạt được như thế nào ông không thể nào nhớ rõ, chỉ biết lúcđó thể lực đã gần cạn kiệt, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ.
Chỉ nhớ hình như KimNhất Sơn mãi không thể ghi điểm, ông ta đã nôn nóng tột độ, phá thế phòng thủcủa ông, đã cố ý gài bẫy dụ ông tấn công.
Còn ông đã thực sựđá trúng.
Tiếng còi kếtthúc trận đấu vang lên, Kim Nhất Sơn gầm lên như hổ, quăng áo giáp bảo vệ xuốngsàn.
Sau đó như là những tiếng rên ai oán, hình như không ai muốn ông chiếnthắng.
Người đẫm mồ hôi, ông quỳ xuống huớng về tổ quốc, hướng về A Viên.
… Trận thứ nhấtchiến thắng Kim Nhất Sơn được coi là ứng cử viên nặng ký nhất của chức vô địch,nên mấy trận tiếp theo trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ có điều thể lực không ngừngtiêu hao.
Đánh đến vòng chung kết, khi giải lao giữa hiệp, ông vặn chai nước củamình uống mấy ngụm.
Chính mấy ngụmnước ấy.
Khi lên sàn ngaysau đó, ông cảm thấy thể lực mình có gì đó bất ổn.
Ông hy vọng đó chỉ là ảogiác, tuy nhiên xét nghiệm chất kích thích sau trận đấu khiến tất cả trở thànhác mộng, chức vô địch ông vật lộn gian khổ có được trở thành nỗi nhục nhã daidẵng, trở thành chủ đề đàm tiếu khinh miệt của thiên hạ.
… … Một cơn gió hè thoáng qua.
Nắng lấp loáng trên những lá mai, Khúc Hướng Namlặng lẽ phủi những hạt bụi trên phiến lá.
Về sau nghĩ lại, trong hiệp thứ nhấtcủa trận chung kết, lúc giằng co với đối thủ, theo hướng nhìn của người đó, ôngthoáng thấy có người cúi xuống chỗ ông ngồi nghỉ giải lao giữa hiệp, làm nhanhđộng tác nào đó.
Nếu… Nếu lúc đó ông nhanh trí phát giác… Khúc Hướng Nam cay đắng ho mấy tiếng.
… … “Hướng Nam, emxin lỗi…”
A Viên vừa đẻnon được mấy ngày, môi khô tái nhợt, tay phải tựa như vuốt ve đứa con, nhejnhàng đặt lên vai ông.
Còn ông gục xuống bên cô, vùi mặt vào tấm ga giường,không dám để cô nhìn thấy sự yếu đuối và đau khổ của mình.
“… Nếu khôngphải tại em… anh sẽ không đi tìm những người đó… những người không tin tưởnganh… không tin tưởng anh chỉ dựa vào bản thân có thể giành chức vô địch… Hướng Nam… là em đãliên lụy đến anh…”
“Em có tin anhkhông?”, giọng ông khản đặc.
Không ai tinông.
Ông giải thích thế nào ban tổ chức cũng không tin.
Ban tổ chức Teakwondothế giới cho rằng ông gian lận càng áp dụng hình phạt nặng hơn, phán quyết cấmông thi đấu suốt đời.
Kim Nhất Sơn bị ông đánh bại, phẫn nộ lao đến trước mặtông, dùng thứ tiếng Hàn mà ông không hiểu mắng xối xả.
Các phóng viên và dưluận cũng tới tấp chỉ trích, cơ hồ muốn lột xác ông.
Những ngón taydịu dàng vuốt tóc ông.
“… Tất thảynhững người đã chỉ trích anh… đều là những người không hiểu anh… không cần… quantâm họ nghĩ không…”, trong mắt cô có ánh nước, giọng yếu ớt, “… Con… con gáiQuang Nhã của Chúng ta… chỉ cần con hiểu anh… sẽ tin anh… Hướng Nam… anh trongtrắng cao quý như hoa mai…”
… … Nhưng con gái lại không tin ông, các môn sinh từnhỏ lớn lên cùng nhau cũng không tin ông.
Sự cô đơn ghẻ lạnh bám riết ông ngàynày sang ngày khác.
Ông chỉ biết hằng đêm ngồi dưới gốc mai, thủ thỉ với ngườivợ đã đi xa, cho đến khi một cô bé tên Thích Bách Thảo quỳ bái nhận ông làm sưphụ.
Bách Thảo… Đứa bé lặng lẽ quật cường giống ông thời niênthiếu.
Đứa bé là người thứ hai tin ông.
Bất luận những đứa trẻ khác trong đạo quán đánhmắng nó thế nào, dẫu thân mình bị đánh thâm tím, cô bé ấy vẫn bướng bỉnh tintưởng vào ông.
Chính sự khắc khổ, kiên trì, tiến bộ… và sự tin tưởng của cô,khiến ánh sáng cuộc đời vốn đã tắt rụi của ông lại bừng sáng, ngọn lửa đam mêâm ĩ trong ông lại bừng cháy.
Cô là hy vọng cuối cùng của ông.
Ông hy vọng thiên bẩm của cô bé có thể khiến côtrở thành cao thủ, hy vọng có thê giúp cô hoàn thành con đường mà ông chưa đihết, dẫu phải ép cô nhận Dụ quán chủ của võ quán Tùng Bách làm sư phụ.
Cho nên, khi biết cô chất vấn Kim Nhất Sơn vìchuyện của ông, thậm chí muốn đấu cùng Kim Mẫn Châu, trong điện thoại ông đãbuộc lòng nói với cô, năm xưa ông đã sử dụng thuốc kích thích.
Bách Thảo chắc sẽ thất vọng vì ông.
Ông hy vọng cô sẽ hủy bỏ cuộc đấu với Kim MẫnChâu, không nên vì ông mà ảnh hưởng đến tiền đồ.
Thậm chí, ông hy vọng cô cóthể quên đi từng nhận ông làm sư phụ để cô có thể quang minh chính đại tiến lênphía trước.
Không một tì vết.
“Phập!”
Cú đá thứ ba xoáy gió song phi nặng ngàncân của Bách Thảo, đạp mạnh vào mặt Kim Mẫn Châu giống những con dấu, tưng ô,từng ô in trên mặt đối thủ, đồng tử Kim Mẫn Châu giãn rộng, từ từ ngã ngửa rasau… Quang Nhã toàn thân run lẩy bẩy.
Sững sờ nhìn Bách Thảo từ không trung thu chântiếp đất.
Cơ thể Kim Mẫn Châu bi sức nặng ngàn cân tấncông, chầm chậm bắn ra khỏi võ đài, dường như bay rất thẳng, sau đó biến mấtnhư một ngôi sao vụt tắt.
Tốc độ tiếp đất rất chậm, rất chậm nên cô có thểthấy không khí im lặng như chết dưới sân, có thể thấy Nguyễn Tú Mai hôm qua bịđá văng khỏi võ đài, lúc này đang ngơ ngẩn nhìn cô.
Tốc độ rơi nhanh như thếnên cô không kịp nhắm mắt.
“Uỵch.”
Cơ thể đã hạ xuống võ đài!
Cả sân chết lặng.
Sau đó.
Bùng nổ!
Trên võ đài, Bách Thảo đứng vẻ điềm tĩnh, ngựccô vẫn phập phồng dữ dội, mặt không còn nhận ra là màu gì.
Từ trên cao, cô nhìnKim Mẫn Châu bị đá văng khỏi võ đài, vật lộn trên mặt đất, gắng gượng thử đứngdậy.
“Tuýt…”
Tiếng còi vang lên.
Trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc.
5:1 Thích Bách Thảo chiến thắng!
*** Giống như chào đón vị anh hùng khải hoàn, LâmPhong, Hiểu Huỳnh, Mai Linh xông ra, cuồng nhiệt ôm chầm Bách Thảo, vừa cườivừa reo, Hiểu Huỳnh nghẹn ngào: “Thắng rồi!
Thắng rồi!
Bách Thảo đáng ghét, cậuthắng rồi!”
“Đẹp quá, Bách Thảo!”, Mai Linh cũng rơm rớmnước mắt, “Này, trước đây tôi không hề thấy cậu dẹp như vậy!
Cậu đã rửa hận choNguyễn Tú Mai phải không? Ai bảo Kim Mẫn Châu hôm qua kiêu ngạo như vậy, hômnay đáng đời, cô ta tự làm tự chịu!”.
“Giỏi quá!
Giỏi quá!”, Lâm Phong ôm riết lấy cô.
Thân Ba, Khấu Chấn cũng không thể kiềm chế nổigiang tay ôm choàng Bách Thảo cùng mấy cô gái.
Bị đồng đội vây kín, nồng nhiệtôm ấp, bất chợt liếc qua đầu họ, Bách Thảo nhìn thấy Quang Nhã đang ngồi mộtgóc, đầu gục xuống, sau đó lại đưa mắt nhìn quanh đã thấy Sơ Nguyên đang từ xamỉm cười nhìn cô, ánh mắt ấm áp như mùa xuân.
Mặt cô bổng đỏ ửng, vội vã cúiđầu.
“Càng ngày càng khiến người ta bái phục”, DiệcPhong cười hỉ hả, bàn tay chậm rãi vỗ lên vai cô.
Nói đoạn quay sang NhượcBạch, lúc này anh đang ngồi với Sơ Nguyên và bắt đầu làm động tác khởi động.
SơNguyên đang trao đổi điều gì với anh.
Bách Thảo giật mình, đúng rồi, sao mìnhlại quên, trận đấu của mình kết thúc là đến lượt Nhược Bạch ra sân và đó cũnglà trận đấu cuối cùng giữa hai đội.