Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 19



Ở chỗ Tề Vương uống thêm vài chung trà, lát sau mấy đồng liêu khác cũng kéo đến, mọi người chè chén một phen.



Bình thường, trong quân doanh không thể uống rượu, bây giờ vất vả lắm mới thoát khỏi nơi đó, thời gian rảnh cũng nhiều, không uống no say thả cửa thì thật là hổ thẹn!



Tiêu Chính Phong lại đang có tâm sự, rượu không say người đã tự say. Sau một phen chè chén, hắn không cho đồng liêu đưa về, thân hình tráng kiện tự nhảy lên lưng ngựa, đôi chân dài kẹp chặt vào bụng ngựa, một mình hồi phủ.



Về đến tiểu viện, ánh trăng mông lung giấu mình trong mây, nội viện tĩnh lặng không người. Hắn bước nhanh vào phòng, cảm thấy không giữ nổi thăng bằng. Hắn không kịp rửa mặt đã quăng mình xuống giường.



Ai ngờ vừa ngã xuống, lại cảm thấy trên giường có thứ gì đó mềm mềm, tỏa hương thơm ngát. Thứ đó tựa như dây leo, nhẹ nhàng quấn quanh vòng eo rắn chắc của Tiêu Chính Phong, vô cùng trêu ngươi.



Cổ họng Tiêu Chính Phong khô nóng, toàn thân bắt đầu căng cứng, trong đầu bỗng dưng nhớ đến lời nói của bá mẫu hôm trước. Chẳng lẽ đây là ‘nha đầu hầu hạ’ đó ư?



Nữ tử kia hình như cũng cảm nhận được phản ứng của hắn, càng ôm sát lấy hắn, đôi tay thon dài nhẹ nhàng sờ soạn trêu chọc trên ngực hắn.



Trong đầu Tiêu Chính Phong nổ ‘bùm’ một tiếng, giữa đêm tối và men say mông lung, mùi rượu cùng nhiệt khí bốc lên khiến cho lý trí của hắn dần dần mất khống chế. Hắn tưởng đâu nữ nhân trong lòng chính là A Yên hôm đó, nàng đang nũng nịu trong lòng hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.



Hắn bắt đầu thở dồn, đưa tay ôm lấy nữ nhân kia, hiện thực hóa giấc mơ hôm đó.



Nữ nhân kia nhất thời động tình, nhỏ giọng lẩm bẩm. “Tam gia… thiếp là Hàm Hương, được đại phu nhân phái đến hầu hạ gia.”




Lời nói vừa cất lên, toàn thân Tiêu Chính Phong liền cứng lại. Dường như có cả thùng nước lạnh đổ thẳng xuống đầu, sương mù dày đặc trong đầu lập tức tản đi, mộng vàng vội tỉnh, tất cả đều trở về nguyên trạng.



Đôi mắt sâu tối u trầm phiếm hồng, hắn thở dốc như vừa phải chạy qua mấy quãng đường, mồ hôi từ trán chảy xuống ròng ròng, toàn thân cứng ngắc như tảng đá.



Cánh tay đang ôm nữ nhân cũng như đóng băng, hắn cắn chặt hàm răng, không lên tiếng cũng không nhúc nhích.



Hàm Hương vạn chưa từng nghĩ đến, nam nhân này rõ ràng đã động tình, bỗng nhiên lại bất động không tiếp tục. Nàng nghi ngờ ôm lấy hắn, dịu dàng hỏi: “Gia, người sao vậy?”



Vừa nói vừa lả lơi vuốt ve thân thể hắn, cố gắng tìm lại phản ứng vừa rồi.



Nhưng Tiêu Chính Phong lại đột nhiên lui ra sau, kiên quyết mà tàn nhẫn đẩy cô ta sang một bên.



Cô gái không kịp chuẩn bị, cả người bị ném sang một bên, té sấp xuống đất.



Cô ta hét lên một tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, để mặc chiếc áo ngủ bằng gấm sộc sệch đến đáng thương. Tiêu Chính Phong lại vẫn lạnh lùng ngồi đó, căn bản không hề nhìn đến cô, cũng không hề có ý muốn đỡ cô dậy.



Cô ta vừa uất ức vừa khó hiểu, nước mắt bỗng chốc rơi xuống. “Gia, rốt cuộc Hàm Hương đã làm sai chuyện gì?”



Tiêu Chính Phong co tròng mắt, lạnh lùng cất giọng trầm khàn. “Ngươi không có gì sai, chỉ là ta không thích. Ngươi đi đi.”



Hắn vốn cho rằng, chẳng qua mình đã đến tuổi động tình, chỉ là thiếu nữ nhân mà thôi, giống như đói bụng lâu ngày liền thấy thèm cơm. Nếu là vậy, thì dùng một nữ nhân đến làm ấm giường, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết. Hắn cũng sẽ không hoảng hốt đến thần người mỗi khi nhớ đến vị tiểu thư chỉ mới gặp mặt một lần kia nữa.



Mượn men say trong người, hắn thuận theo nhân hòa, liền cảm giác nữ nhân trong người chính là A Yên yêu kiều tha thướt hôm nào. Nhưng nữ nhân kia vừa lên tiếng, hắn mới biết được, tất cả chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.



Thân thể hắn, chỉ khát vọng chiếm hữu người con gái kia, chứ không phải nữ nhân nào khác.



Đêm đó, Tiêu Chính Phong mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào đêm tối, mãi vẫn không chìm vào giấc ngủ.



Hôm sau, hắn đi gặp bá mẫu, thần sắc bình tĩnh, giọng nói kiên định. “Bá mẫu, Chính Phong hiện thời chỉ mới hai mươi bốn tuổi, công không thành danh chưa toại, còn chưa muốn kết hôn.”



Tiêu phu nhân nghe xong liền nóng nảy. “Đã hai mươi bốn rồi, ngươi lại nói là chỉ mới? Ngươi còn muốn cái gì công cái gì danh? Ngươi còn trẻ như vậy đã là Võ Vệ tướng quân tứ phẩm. Ngoại trừ con ông cháu cha, bằng không, ở thành Yến Kinh này, có nam nhân đồng trang lứa nào so được với ngươi?”



Tiêu Chính Phong vẫn tỏ thái độ kiên quyết. “Bá mẫu, Chính Phong đã quyết, mấy ngày nữa sẽ theo Tề Vương trở về biên cương. Trong vài năm tới sẽ không quay lại Yến Kinh. Nếu bá mẫu tùy tiện định ra hôn sự, ngược lại giống như bắt ép cô nương nhà người ta phải oan uổng chờ đợi.”



Tiêu phu nhân càng thêm sốt ruột. “Nếu ngươi đã nói thế, ta cũng không dám miễn cưỡng, đành phải bẩm báo lão phu nhân, mời ngài định đoạt.”




Tiêu lão phu nhân chính là tổ mẫu của Tiêu Chính Phong. Tiêu Chính Phong mồ côi từ nhỏ, được một tay tổ mẫu nuôi dưỡng nên người, tình cảm rất sâu đậm.



Nghe bá mẫu dọa, Tiêu Chính Phong nhíu mi, nhưng vẫn kiên trì như cũ. “Bá mẫu không cần sốt ruột, tự ta sẽ đích thân bẩm báo với tổ mẫu.”



Hắn lập tức cáo từ, rời khỏi nhà, cưỡi ngựa chạy thẳng ra phố.



Bởi vì đã phong thưởng thỏa đáng, Vĩnh Hòa Đế hạ thánh chỉ, cho đám chiến tướng bọn họ lưu lại du ngoạn kinh thành mấy ngày, sau đó mới trở về Tây Bắc.



Từ nay đến ngày khởi hành về Tây Bắc cũng còn cách mấy ngày, các huynh đệ đồng liêu đều bận rộn đoàn tụ gia đình, hoặc thu dọn hành lý. Chỉ có mình hắn không có việc gì làm, một mình cưỡi ngựa tản bộ trên phố.



Tiêu gia ở trên phố Tây Tứ, cưỡi ngựa độ nửa nén nhang liền đến được khu phố sầm uất nhất Yến Kinh. Ở đây tiệm vàng tiệm bạc, cửa hàng vải, hiệu cầm đồ… chen chúc nhau chỗ nào cũng có, hương rượu phảng phất, tiếng rao hàng không ngừng, không khí vô cùng náo nhiệt. Có điều, cảnh phồn thịnh ấy trôi qua mắt Tiêu Chính Phong, lại khiến tâm tư hắn càng thêm nặng nề khổ sở.



Mặc dù hắn sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng từ năm mười sáu mười bảy tuổi đã rời khỏi quê quán, đến giờ cũng đã tám năm. Tám năm, đủ để người ta quên mất quá khứ, trở nên lạc lõng xa lạ.



Hắn đã quen với gió cát hoang vu nơi biên cương Tây Bắc, không ưa nổi phồn hoa rực rỡ nơi này.



Tám năm qua, mảnh đất này chưa bao giờ khiến hắn quay đầu tưởng niệm. Vậy mà hôm nay, sự xuất hiện của một cô nương xa lạ lại khiến trái tim hắn cồn cào da diết, không thể kiềm chế.



Kỳ thật, hắn hoàn toàn không biết gì về nàng, chẳng qua chỉ là một lần gặp mặt, chỉ một lần mà thôi.



Trong lúc Tiêu Chính Phong đang nghiến răng nghiến lợi tự cảnh cáo mình, lại nghe thấy bên cạnh có kẻ rao hàng:



“Bánh trứng bã đậu mới ra lò đây. Là món ăn bí truyền trong phủ Cố tể tướng đại nhân, món điểm tâm ưa thích của Yến Vương điện hạ đây! Mau mua đi, mua đi!”



Hắn nheo mắt, nhìn về phía phát ra tiếng rao. Bỗng nhiên nhớ ra, trong đám đồng liêu có người từng kể, thiên kim Cố phủ làm bánh trứng bã đậu hiếu kính phụ thân. Cố tể tướng ức khổ tư điềm (nhớ đắng cay, mong ngọt bùi), khen ngon. Sau lại có Yến Vương điện hạ phong lưu tao nhã cũng khen bánh trứng bã đậu ăn ngon, vì vậy, món bánh đó trở thành tân sủng của Yến Kinh. Phàm là lúc đãi khách, nhất định đều phải có món này ở trên bàn.



Gã bán hàng đang nhiệt tình rao, bỗng cảm nhận được có đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào nồi bánh mới ra lò của mình, đột nhiên cả kinh, vội hỏi: “Đại nhân, ngài có muốn đến nếm thử không?”



Tiêu Chính Phong gật đầu. “Được, bán cho một cái đi.”



Gã bán hàng vội vàng gói một cái bánh nóng nổi đưa cho Tiêu Chính Phong, Tiêu Chính Phong liền ném qua cho hắn ba đồng tiền.



Cưỡi ngựa đến một quán rượu, Tiêu Chính Phong đi vào gọi hai bình rượu, vừa uống vừa thưởng thức bánh.



Bánh bã đậu có vị hơi nồng, thật ra không hề thích hợp với khẩu vị ưa kén chọn của mấy vị quyền quý trong kinh. Nhưng đối với Tiêu Chính Phong, cũng rất ngon.



Hắn vừa ăn vừa nghĩ. Đây vốn là món ăn dân dã bình thường, lại có vị nồng như vậy, nàng là thiên kim tiểu thư quen được chiều chuộng, vì sao lại dùng món này làm điểm tâm dâng lên cho cha và Yến Vương nhấm nháp?




Uống một hớp rượu đục, hương men vừa lan tràn trong lồng ngực, đầu óc không tự giác lại nhớ đến tư thái yêu kiều của nữ nhân hôm nọ.



Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa, người trên phố rối rít tránh đi, nhất thời trong quán liền có người bàn tán.



“Thanh niên bạch y cưỡi ngựa kia, chính là đương kim thái tử điện hạ, cũng chỉ có thái tử xuất hành mới phô trương như thế.” Người nói chuyện tuổi còn trẻ, đầu quấn khăn gấm, ngôn ngữ đầy vẻ hâm mộ.



“Ngươi còn trẻ thì biết cái gì. Là đương kim thái tử xưa nay đơn giản, lễ nghi khi xuất hành đã giản lược đến mức thấp nhất rồi đó. Bằng không, nếu muốn phô trương, chậc chậc, đường đường là thái tử, nào chỉ có thể như thế!” Một lão già vuốt râu trêu ghẹo.



Tiêu Chính Phong nghe được, liền nhớ đến lời đồn Cố Yên có thể sẽ trở thành thái tử phi, không khỏi ngước mắt nhìn ra. Liền trông thấy một nam tử tuấn dật nho nhã cưỡi trên lưng bạch mã, quả nhiên chính là đương kim thái tử.



Mà ở bên cạnh y, có một cỗ xe ngựa phong nhã cao quý chầm chậm song hành. Ngẫu nhiên, thái tử sẽ nhìn về phía xe ngựa, khóe miệng mang cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm ấm áp.



Tiêu Chính Phong hơi nhíu mày, tay cầm chén rượu cũng dùng thêm vài phần lực.



Đột nhiên, trong dòng người hối hả bỗng vang lên giọng nói động lòng người vô cùng quen thuộc.



“Lục Khinh, giúp ta lấy lò sưởi tay đến đây.”



Một câu nói khẽ, mọi người trên phố xá sầm uất đương nhiên khó mà nghe được.



Nhưng Tiêu Chính Phong tập võ từ nhỏ, thính lực kinh người, có thể từ trong hỗn loạn, xuôi tai nhặt ra được âm thanh, bất luận là nhỏ cỡ nào.



Hắn nghe được, lập tức chấn động. Giọng nói ấy rất quen tai, chẳng phải là giọng nói thanh thúy dịu dàng của tiểu thư Cố gia đó sao.



Lúc ấy, nàng cũng dùng thanh âm động lòng người này, gọi tên của hắn.



Tiêu Chính Phong đứng bật dậy, lập tức đi thẳng ra ngoài.



Tiểu nhị trông thấy, vội vàng gọi theo. “Vị gia này, ngài còn chưa tính tiền!”



Tiêu Chính Phong móc ra một miếng bạc vụn ném qua, nói vội. “Không cần thối.”


Bình Luận (0)
Comment