Thái tử lâu nay vốn ôn hòa, thấy A Yên mở miệng mời mọc, đương nhiên y không thể để A Yên mất mặt. Huống chi, thân là thái tử, đối với vị tướng quân tứ phẩm đã ra sức vì nước này, y cũng muốn chiêu hiền đãi sĩ.
Vì vậy cười nói: “Tiêu tướng quân, nếu đã muốn đến chùa Đại tướng quốc, vậy thì đồng hành với chúng ta đi.”
Ngay cả thái tử cũng đã lên tiếng, Tiêu Chính Phong không nói gì nữa, lập tức thưa vâng, búng thân nhảy lên lưng ngựa, đi theo bên cạnh thái tử điện hạ.
A Yên quay lại xe ngựa, đã thấy Lam Đình đi qua, ngồi xổm xuống.
A Yên được Lục Khinh dìu đỡ, giơ chân giẫm lên đầu vai Lam Đình, làn váy lãng đãng bay lượn, mũi chân khẽ nhúc nhích, chầm chậm khoan thai, giống như liễu yếu đu đưa theo gió, bước lên xe ngựa.
Cổ tay trắng ngần nâng cao níu lấy thành xe, dáng người uyển chuyển, vòng eo nhẹ cong, vì vậy, liền hiển lộ thân hình mảnh mai quyến rũ.
Tiêu Chính Phong nhìn lại, vừa vặn trông thấy vòng eo thon nhỏ dịu dàng, cùng với hai quả núi hoa cao ngất sung mãn phập phồng phía sau làn váy.
Trái tim hắn phát run, bên tai đỏ bừng nóng hổi. E sợ mình lại thất thố, hắn vội vàng ép buộc ánh mắt mình rời khỏi dáng người của Cố Yên.
Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu lại hiện lên bài thơ năm xưa từng được học: Dương liễu nhà bên lượn lờ, tựa như vòng eo thiếu nữ mười lăm.
Trước kia hắn không hề hứng thú với thơ văn, mấy cô nương oanh oanh yến yến cũng không hấp dẫn hắn bằng một thanh bảo kiếm hay một con chiến mã.
Đến giờ hắn mới biết được, vòng eo thiếu nữ mười lăm có thể phóng tác một loại mị lực khiến hắn không cách nào tự chủ, khiến hắn khát khao chiếm hữu hơn bất cứ thứ gì.
Thậm chí hắn bắt đầu nghĩ, nếu bàn tay to của hắn vươn ra, có thể bao trọn lấy vật thể cao ngất kia không, có thể ôm gọn vòng eo thon mảnh mai như dương liễu kia không?
Hắn cắn chặt môi dưới, nhịn không được lại lần nữa quay đầu nhìn sang. Nhưng A Yên đã vào trong xe ngựa, chỉ còn lại Lam Đình vừa rồi làm đá kê chân đang muốn đứng lên.
Ánh mắt hắn dừng lại trên bờ vai Lam Đình, trông thấy trên vị trí đầu vai của trường sam màu bạc có một dấu vết mềm nhẹ, biết rõ đây là dấu vết vừa rồi A Yên cô nương dẫm lên mà thành. Hắn thậm chí bắt đầu có chút ghen tỵ, hận mình không thể hóa thành đầu vai của trường sam kia.
Ánh mắt Tiêu Chính Phong nóng cháy, quả thật không hề che dấu chút nào, nhưng thái tử lại không chú ý đến. Bởi vì y đang chìm dần trong bỗi bực dọc của bản thân. Hôm nay y cùng A Yên ra ngoài, là có vài lời muốn nói riêng với nàng.
Trước đó vài ngày A Yên bị bệnh, y lại bận rộn việc trong cung mà chưa kịp đến thăm. Mãi cho đến khi A Yên lành bệnh, hắn vốn muốn mượn lần đến thăm nữ học viện để ân cần thăm hỏi nàng. Ai ngờ không thấy bóng dáng A Yên đâu cả, y lại bị viện trưởng cùng đám nữ sinh trong học viện dây dưa, căn bản không thể thoát thân.
Sau khi rời khỏi học viện, y theo A Yên về nhà, tưởng rằng có thể nhân cơ hội nói chuyện với nàng, thế nhưng lại bị Yến Vương cố tình phá rối.
Uổng phí biết bao thời gian, vậy mà ngay cả một cơ hội để nói chuyện riêng với A Yên cũng không có.
Lại vất vả một phen, cuối cùng cũng được tháp tùng A Yên đến chùa Đại tướng quốc thắp hương. Y vui vẻ nghĩ, khí trời giữa thu thanh mát sảng khoái, phong cảnh ngoại ô hữu tình, y và A Yên trò chuyện, sẽ càng tăng thêm vẻ tiêu sái và thư thái.
Ai ngờ, Tiêu Chính Phong lại nứt đất chui ra, đúng là một thằng ngốc không biết tốt xấu.
Thái tử vô cùng bực dọc nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ khẽ cười, tỏ vẻ ôn hòa tiếp chuyện Tiêu Chính Phong. Hai người cùng nói vài đề tài như thức ăn của các tướng sĩ ngoài biên quan thế nào, trước lúc đánh trận có chuyện gì khó xử hay không….
Cứ mỗi lần nhìn thấy A Yên, Tiêu Chính Phong đều lạc mất thần trí. Nhưng bây giờ A Yên đã vào ngồi trong xe ngựa, tất cả bệnh trạng của hắn cũng không thuốc mà trừ.
Hắn chậm rãi tiếp chuyện thái tử, cất giọng trầm thấp hơi khàn đục kể rõ chuyện chiến sự ở biên cương đâu vào đấy.
Thái tử nghe xong liên tục gật đầu.
Y nhìn qua Tiêu Chính Phong, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc. Hắn lại là tâm phúc của đại hoàng huynh Tề Vương, bằng không, nếu có thể kết giao với hắn, tương lai có thể lót đường trải thảm cho y cũng nên.
Tiêu Chính Phong vừa tiếp chuyện thái tử, vừa căng tai theo dõi động tĩnh bên trong xe ngựa.
Thính lực của hắn rất tốt, có thể nhạy cảm nắm bắt được từng âm thanh rất nhỏ ở bên trong. Nữ tử bên trong ngồi xuống, mơ hồ thở dài, đôi khi lại cười một tiếng, hắn đều có thể nghe đoán được tám chín phần.
Âm thanh truyền đến, hắn cũng theo nhất cử nhất động của cô gái kia mà thấp thỏm phập phồng.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng xột xoạt, giống như tiếng mành xe được vén lên. Hắn lập tức quét khóe mắt nhìn qua, quả nhiên thấy nữ tử trên xe nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ nhìn ra.
Tiêu Chính Phong bất giác nắm chặt dây cương, trong đầu suy nghĩ rất lung,
Không biết người vén rèm là ai, có phải là nàng không?
Nếu là nàng, nàng đang muốn tìm ai?
Là Thái tử? Hay là mình?
Nếu là trước kia, hắn không bao giờ dám nghĩ nàng đang tìm hắn. Nhưng vừa rồi, nàng nhìn hắn cười, nụ cười rạng rỡ tỏa hào quang mênh mông, còn kính trọng đối đãi. Có thể thấy được, nàng không hề kinh thường hắn là đồ càn rở. Vì vậy, hắn càng nảy sinh nhiều niệm tưởng.
Bên kia, Thái tử cũng nhận ra vẻ khác thường của hắn, nhướn mày cười nhìn Tiêu Chính Phong “Tiêu tướng quân?”
Tiểu Chính Phong bừng tỉnh, biết mình vừa rồi đã quá thất thần, vừa vặn giương mắt nhìn thấy phía trước có một cỗ xe ngựa đang đậu ở đó, vội lên tiếng gỡ gạc. “Điện hạ, phía trước có một cỗ xe ngựa ngừng ở giữa đường, cản trở chúng ta.”
Thái tử ngẩng đầu nhìn qua, phía trước quả thật có một cỗ xe ngựa ngừng ở giữa đường, bên cạnh có phu xe cùng vài gã sai vặt đang lo lắng tra xét, còn đổi mấy thớt ngựa.
Tuấn mã kéo xe cũng không phải vật phàm, lại còn có phu xe và mấy gã sai vặt theo hầu, trên xe trang trí đẹp đẽ quý giá. Vừa nhìn đã biết đó không phải là nhà bình thường, chủ nhân của nó không phú cũng quý.
Thái tử xưa nay nhân từ, trông thấy bên đó hình như đang gặp rủi ro, liền ra lệnh cho thị vệ bên cạnh. “Tiến lên xem thế nào.”
Thị vệ lĩnh mệnh đi qua xem xét, liền gặp được một thiếu niên mặc áo trắng, mặt như quan ngọc, hình dung tuyệt mỹ không nhiễm bụi trần. Nước da của hắn hơi tái, ánh mặt trời ngày thu chiếu vào, thoạt nhìn trong suốt như pha lê. Trông hắn có vẻ gầy gò ốm yếu, nhưng lại không lộ ra vẻ chán chường suy nhược, ngược lại còn tạo cho người khác cảm giác phong lưu khó tả.
A Yên xuyên qua mành xe ngựa nhìn lại, vừa thấy liền giật mình kinh ngạc.
Thì ra người này không phải ai khác, mà chính là vị hôn phu đoản mệnh của nàng đời trước – Thẩm Tòng Huy.
Lập tức nhớ lại đời trước, Thẩm Tòng Huy bởi vì từ nhỏ ốm yếu, luôn ẩn cư trong gia tộc Phùng Dương tu dưỡng thân thể. Mãi đến năm mười tám tuổi, cũng chính là thời điểm này, hắn mới dẫn theo cháu trai từ biệt lão gia, đến thành Yến Kinh. Lúc ấy, cũng bởi vì duyên số, phụ thân đã gả nàng cho Thẩm Tòng Huy.
Lúc mới gả cho Thẩm Tòng Huy, phu thê hai người cử án tề mi*, tính tình sở thích cũng tương đối hòa hợp, tình ý mặn nồng. Về sau, Tấn Giang Hầu vì chuyện năm xưa mà chọc giận Vĩnh Hòa Đế, sau lại bị thương nặng, từ đó cả nhà trôi giạt bốn phương. Hai vợ chồng trong lúc hoạn nạn sớm tối có nhau, tình cảm càng thêm khắng khít.
*Đời Đông Hán, bà “Mạnh Quang” dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý)
Cũng chính vì thế mà sau khi Thẩm Tòng Huy qua đời, A Yên mới theo lời dặn dò trước lúc lâm chung của hắn, bỏ hết tâm sức để chăm sóc đứa cháu trai Thẩm Việt, nuôi dưỡng nó nên người, chu cấp cho nó học hành thành tài. Thế nhưng đứa cháu này, sau khi thi đậu trạng nguyên, đón trưởng công chúa về làm vợ, lúc công thành danh toại lại vong ân bội nghĩa, quên mất người thím cùng khổ là nàng.
Giờ khắc này, A Yên nhìn thấy thanh niên phong lưu tuấn mỹ kia, bỗng nhiên lại toát ra một tia oán hận trước nay chưa từng có.
Năm đó, cùng lắm ta cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Ở tuổi đó, thiếu nữ như một đóa hoa, đôi vai mảnh mai yếu đuối, vốn cần phải được nâng nui che chở. Ngươi lại nhẫn tâm buông tay mà đi, còn vất cho ta một đứa cháu trai đang tuổi ăn tuổi lớn. Trước lúc dứt hơi thở cuối cùng, ngươi còn thều thào căn dặn, đây là cốt nhục rễ mầm duy nhất của Thẩm gia, muốn ta chăm sóc nuôi dưỡng nó.
Ngươi – Tại sao lại nhẫn tâm như vậy?
Điều nàng không thể nào chấp nhận được đó là, nhiều năm về sau, vào một buổi hoàng hôn, trong lúc thu dọn bản ghi chép của phu quân đã mất, phát hiện ra một bức thư.
A Yên đời trước chưa từng suy nghĩ nhiều, cũng chưa từng oán hận.
Nhưng A Yên bây giờ, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, không khỏi thở dài. Trọng sinh sống lại, nàng không muốn bởi vì một năm hoan tình mà đánh mất cả một đời, càng không muốn chỉ vì một lời trăn trối mà dâng hiến cuộc đời mình cho Thẩm gia bọn họ. Như vậy quá ngu ngốc, quá oan uổng.
Vì vậy, đôi mắt khẽ động, gương mặt bạch ngọc toát lên vẻ lạnh lùng, nàng thả mành xe, nhẹ nhàng dựa vào gối đầu, đóng mắt dưỡng thần.
Có lẽ vận mệnh vẫn muốn diễn lại tiết mục cũ, có lẽ khúc mắc cả đời lại bắt đầu. Nhưng A Yên nàng sẽ nhổ tận gốc tất cả khả năng, tuyệt đối không để mình đi theo vết xe đổ.