Ngày đó A Yên nghe kể chuyện giữa Tiêu Chính Phong và Lý Minh Duyệt, cũng biết đó là duyên phận, họ đương nhiên sẽ thành một đôi, từ nay nàng cũng nên quên hắn đi. Nhưng mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, nàng ngồi trước cửa sổ, dựa vào lan can, dưới ánh trăng trong như nước cúi đầu vuốt ve phiếu nợ do chính tay hắn viết, nhớ tới nam tử không duyên không phận với mình, nhớ lại đôi mắt hừng hực như nham thạch nóng chảy luôn nhìn mình chăm chú.
Mỗi lúc như vậy, trong lòng không khỏi thở dài cùng bất đắc dĩ. Nàng đã trải qua nhân tình thế thái, biết rõ năm tháng trôi đi thì tình cảm dù sâu đậm thế nào rồi cũng sẽ phai dần. Cuối cùng, hắn sẽ vẫn như đời trước, cưới một người con gái khác?
Năm đó, khi dung nhan lộng lẫy xinh đẹp của nàng đã không còn, hắn vẫn có thể hào sảng nguyện ý giang rộng cánh tay ấm áp, đón nhận người đàn bà nghèo khổ xấu xí ấy vào nhà phụ việc, đó cũng là tình cảm thế gian khó kiếm lắm rồi.
Mấy ngày nay, Cố Tề Tu mặc dù bận rộn nhưng thỉnh thoảng cũng gọi con gái đến nói chuyện. Bởi vì thấy nàng dù vẫn mỉm cười nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn dứa một tia ảm đạm cùng ưu thương, sầu bi lượn lờ như khói, khiến ông không khỏi nhớ đến mẫu thân đã mất của nàng. Nếu bà ấy còn sống, thường ở bên tâm sự khuyên nhủ, có thể con gái ông sẽ vui vẻ hơn chăng.
Vì vậy một ngày kia, Cố Tề Tu cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi thăm.
“Hiện giờ thế cục trong triều chưa định, ta thăm dò ý tứ Hoàng thượng, ngược lại không thể vội vã đính hôn cho con. Huống chi, nếu bây giờ ước định, không ai biết tương lai đối phương có thể gây ra họa gì liên lụy đến nhà ta hay không. Hiện thời cũng chỉ để yên như bây giờ.”
Ông thở dài, nhìn A Yên nói. “Vì vậy, buộc phải trì hoãn hôn sự của con thêm một thời gian.”
A Yên hiểu được tâm tư của phụ thân, không khỏi nở nụ cười, ấm giọng nói: “Phụ thân, những gì cha nói con đều hiểu được. Hiên nay thời buổi rối ren, sao còn có thể nghĩ đến chuyện nhi nữ thường tình. Huống chi, trong lòng của con, chỉ cần phụ thân tốt, tỷ tỷ đệ đệ có thể bình an, Cố gia chúng ta thuận lợi an ổn, con cũng không có gì phải buồn phiền nữa.”
Lời này khiến Cố Tề Tu khó tránh cảm khái, con gái ông thật sự quá giống mẫu thân, tâm địa thiện lương, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.
Lại nhớ mấy ngày nữa sẽ đến ngày giỗ của Cố phu nhân, nhân tiện nói: “Mấy ngày nay, táo và hồng trong nhà đều chín rộ, ngày mai chọn một mẻ mới hái, tế bái mẫu thân của con đi.”
A Yên cũng đã nghĩ như vậy, liền cười nói: “Tất cả táo đều đã chín mọng, con đang nghĩ, chọn trước một phần tế bái mẫu thân, còn lại cứ hái xuống hết, chia làm nhiều phần đi biếu mấy hộ bằng hữu thân cận với người trong thành Yến Kinh.”
Nàng dừng một lát rồi nói tiếp. “Đương nhiên cũng phải mang vào hiếu kính trong nội cung một ít.”
Cố Tề Tu liền cau mày. “Bên chỗ hoàng hậu, bị bệnh lâu ngày, cũng nên vào thăm một chuyến.”
A Yên hiểu, nói: “Ngày mai bái tế mẫu thân trước, sau đó con sẽ theo kế mẫu tiến cung thăm hỏi.”
Cố Tề Tu dặn dò thêm. “Con tiến cung thăm hỏi cũng là chuyện nên làm, chỉ là mọi việc vẫn nên cẩn thận.”
A Yên lập tức thưa vâng.
Hôm sau, Lam Đình chuẩn bị tốt xe ngựa, sáng sớm tinh mơ A Yên liền lên đường. Bởi vì năm xưa Cố Vân từng được nuôi trong phòng của Cố phu nhân, nên Nhị tiểu thư Cố Vân cũng đi cùng.
Tỷ muội hai người ở trong xe tùy ý nói chuyện, đề tài đương nhiên đều xoay quanh chuyện Cố Vân mùa đông năm nay sẽ phải gả đi.
Đại nha hoàn đắc lực nhất trong phòng Cố Vân là Hổ Phách và Ngọc Lưu Ly. Nhưng ngày thường nàng ta nể trọng Hổ Phách nhất, lần đi này cũng đưa Hổ Phách theo cùng.
Hổ Phách là người cẩn thận, đi chung với người thích nói thích cười như Lục Khinh thì càng tỏ ra trầm mặc ít ham muốn, chỉ cười lắng nghe Lục Khinh thao thao chuyện này chuyện kia. Lục Khinh một mình nói cười hồi lâu, cũng cảm thấy không có ý nghĩa, liền ngồi yên lắng nghe hai tiểu thư nói chuyện, vừa ở bên hầu hạ trà nước trái cây.
Đến khu chợ phía Đông, đi ngang qua cửa hàng tang lễ lớn nhất thành Yến Kinh, Lam Đình dừng ngựa, muốn đi mua các hạng mục để làm đám giỗ.
A Yên lại nói: “Chuyện của mẫu thân, ta muốn tự mình lo liệu.”
Cố Vân cũng theo A Yên xuống xe, hai người đi vào cửa hàng chọn giấy tờ vàng bạc, quần áo, hoa sen… Đang chọn lại nghe bên cạnh có tiếng xì xào bàn tán. A Yên ngước mắt nhìn sang, đó là hai người đàn bà mặc lăng la, ước chừng hơn ba mươi tuổi, thấy A Yên nhìn sang vội cười làm lành, liền đi ra ngoài.
A Yên không quen biết hai người đó nhưng Cố Vân lại biết rõ, lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đây là hai vị phu nhân của Nhị phòng Lý gia.”
A Yên hiểu ra ngay, thì ra là hai vị phu nhân nhà vị hôn phu của Nhị tỷ, trong lòng âm thầm cảm thấy không thích. Lý gia vốn là một gia tộc thanh quý, đại phòng công tử tài mạo phẩm hạnh đều tốt, vì sao hai vị phu nhân nhị phòng lại lén la lén lút như thế.
Nhưng nàng cũng không để bụng, lại cùng Cố Vân chọn lựa vật phẩm rồi đi ra ngoài. Ai ngờ vừa ra đến cửa, lại nghe thấy hai phụ nhân lúc nãy đứng ở cửa hàng may cách vách tiếp tục xì xào.
Bởi vì hai cửa hàng cách nhau quá gần, cửa chính lại mở rộng, mặc dù không nhìn thấy nhưng âm thanh lại nghe rất rõ ràng.
“Cái người vừa rồi mặc váy màu ánh trăng ấy, chính là cô dâu mới chuẩn bị cưới về cho đại phòng của chúng ta đấy. Ta nghe nói, là con thứ thôi. Hôm nay có lẽ đi theo muội muội, con vợ cả đi bái tế người mẹ đã mất của người ta.”
“Nghe thật tức cười, vốn không phải mẫu thân của ả, ả lại cứ ba ba đi theo bái tế. Chẳng lẽ ả nghĩ, ả đi thì người ta sẽ coi ả là đích hay sao.”
“Đúng vậy đó. Ta đã nói Đại lão gia hồ đồ rồi mà, hôm nay xem ra quả nhiên là vậy. Ngàn người chọn một, gạt bỏ đứa cháu gái nhà mẹ đẻ của ta, ước định hôn sự với mối này, chẳng phải là muốn len vào dòng dõi Tả thừa tướng của người ta ư.”
Cố Vân nghe vậy thì mắc cỡ đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Hôn sự này, quả thật là nàng đã trèo cao. Nhưng nàng không ngờ tới, nàng còn chưa vào cửa mà đã bị nhị phòng nghị luận bàn tán thành như vậy. Nếu để người khác nghe được, sẽ nghĩ thế nào đây.
Trong lúc nhất thời, toàn thân đều căng thẳng, đứng như trời trồng tại chỗ, đôi mắt bắt đầu không kìm được, nước mắt đã mọng đầy trong hốc mắt.
A Yên cực kỳ không thích, lập tức cười lạnh một tiếng, dắt tay Cố Vân đi thẳng đến cửa hàng may bên cạnh.
Hai phụ nhân bên này đang nói hăng say, ngàn vạn lần không nghĩ tới đều bị cách vách nghe được. Bây giờ đột nhiên bị bắt quả tang, lập tức đỏ mặt tía tai, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hết sức lúng túng.
Nhưng một người trong đó da ngăm đen, nhanh chóng bình tĩnh lại, cười khan một tiếng, chào hỏi A Yên trước. “Là tiểu thư Cố gia đây mà, thật là trùng hợp.”
A Yên nhếch lên một tia cười lạnh, vẻ mặt tự phụ lãnh đạm. “Cũng thật là trùng hợp, nói cho cùng, thế gian này chuyện trùng hợp thật sự rất nhiều, nhưng không thể khéo hơn hôm nay.”
Hai người nọ thấy thần sắc A Yên không tốt, lập tức biết Tam tiểu thư Cố gia là người không dễ chọc vào, lập tức cười làm lành. “Tiểu thư, ngài đến chọn váy áo sao? Thật ra, tiểu thư đâu cần phải đến tận đây mua, chỉ cần ngài thích, cứ nói một tiếng, cửa hàng nào mà chẳng mang đến tận nhà cho ngài.”
A Yên cười nói: “Vốn là đều đưa đến tận nhà. Nhưng mấy ngày trước, người của cửa hàng may đến giao hàng không lo giao, lại đi dèm pha thảo luận chuyện nhà khác. Ta lập tức sa thải. Nhất thời vẫn chưa tìm được người thay thế, đành phải tự thân đi làm.”
Hai người nhà Lý gia lập tức biết chuyện đã lộ, đưa mắt nhìn nhau, vội vàng cười xấu hổ. “Hai vị tiểu thư, hai người cứ từ từ chọn, chúng ta còn có việc, đi trước.”
Sau khi hai người nọ đã lên xe ngựa, Cố Vân than nhẹ một tiếng, nói với A Yên. “A Yên, thật ra không cần phải như vậy. Họ cũng chỉ nói nhiều đôi câu, muội cần gì phải trêu chọc như vậy.”
A Yên nghe, lại nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ, vậy là tỷ chưa biết rồi. Tỷ đã sắp gả qua đó, về sau sẽ là đại phòng chưởng gia nương tử. Lý gia bọn họ tuy hiện giờ suy tàn, nghèo kiết hủ lậu nhưng quy củ lại nhiều, rất nhiều. Đến lúc đó, nhị phòng tam phòng nhà hắn chưa chắc đã phục tỷ. Huống chi trên đời này có loại người tầm mắt hẹp hòi, đặc biệt phân chia đích thứ. Tỷ chưa vào đến cửa đã muốn đánh bẹp tỷ rồi. Đến lúc đó, với tính tình của tỷ, làm sao có thể lập uy?”
Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nói tiếp. “Hôm nay vốn nên hạ thể diện của họ, để bọn họ biết rõ, tiểu thư Cố gia là không thể khi dễ. Sau này gặp lại, tự khắc sẽ biết cư xử đúng mực.”
Nàng lẳng lặng nhìn Nhị tỷ, ấm giọng nói: “Tỷ tỷ, xưa này tính tình tỷ vốn mềm yếu, sau này gả đi không được như thế nữa. Bằng không sẽ bị người khác xem thường.”
Cố Vân nghe vậy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa trấn an vừa cảm động, lại chua xót lại bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng.
“A Yên, muội nói thế gian này đặc biệt có người tầm nhìn hẹp hòi, bắt bẻ phân biệt đích thứ. Nhưng muội cũng nên biết, đích thứ, vốn luôn phân biệt rõ ràng, từ xưa đến nay ta đều hiểu rõ.”
A Yên nhìn thấy sâu trong đáy mắt tỷ tỷ đều là ảm đảm, nhịn không được đưa tay cầm lấy tay nàng, dịu dàng nhưng kiên định, nói: “Tỷ tỷ, thế gian này quả thật có phân đích thứ, nhưng huyết thống tình thân lại chẳng phân xa gần. Những năm qua, phụ thân hết sức yêu thương muội, đó là vì thương muội mất đi mẫu thân. Nếu bạc đãi ta, sẽ cảm thấy thẹn với mẫu thân ta dưới cửu tuyền. Nhưng trong lòng ông, đương nhiên cũng yêu thương tỷ tỷ. Bằng không, sao lại vì tỷ tỷ lựa chọn một hôn sự vừa ý đến vậy.”
Cố Vân nghe vậy liền mỉm cười, căn môi rưng rưng gật đầu. “Lời A Yên nói, trong lòng ta đã hiểu.”
Trước kia không phải chưa từng thầm oán, nhưng lời này vừa thốt ra miệng, bỗng nhiên lại cảm thấy tất cả những bất mãn khi xưa, dường như đã tan thành mây khói.
A Yên cười khẽ, mặt mày nhu hòa, giọng nói thánh thót ngân nga như châu ngọc chạm nhau, nhưng lại hết sức kiên định. “Về sau gả cho họ, tỷ tỷ nhất định phải nhớ kỹ, tỷ là con gái Cố gia, có muội muội có đệ đệ, còn có phụ thân mẫu thân. Tương lai nếu bị kẻ nào khi dễ, tự khắc đã có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho tỷ.”
Chuyện của Cố Vân đời trước, bởi vì nàng vội vàng rời khỏi thành Yến Kinh chạy nạn nên cũng không biết rõ lắm, nhưng cũng có thể đoán được, không mấy tốt đẹp.
Cố Vân kinh ngạc đưa mắt nhìn A Yên hồi lâu, trông thấy dung mạo tuyệt thế của nàng mang theo nét tươi cười hàm súc, cảm thấy dường như tất cả mệt mỏi đều như mặt trời lặn về phía tây, nhẹ nhàng như khói bếp đang lượn lờ xa xa.
Đôi mắt không khỏi rưng rưng, giọng nói cũng muốn khàn: “A Yên, lời muội nói ta sẽ luôn ghi trong lòng, nhớ một đời.”