Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 43



Một hôm, A Yên vừa mới tan học trở về, liền gặp Cố Thanh đang đứng chờ trước cửa Tây sương phòng.



Cố Thanh nhìn thấy A Yên liền đỏ mặt, thẹn thùng tiến lên, cúi đầu cắn môi, thấp giọng gọi. “Tỷ tỷ.”



A Yên thấy vậy, bèn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, “Thế nào, chờ tỷ đã lâu chưa?”



Cố Thanh vẫn cúi đầu không nói tiếp, chỉ dùng chân nhẹ nhàng đá mấy hòn sỏi nhỏ dưới gốc trúc đào.



A Yên cười, tiến lên nắm tay nó dắt vào trong nhà, nói với kẻ hầu “Sáng nay ta sai người hầm giò heo cách thủy, đã xong chưa?”



Cố Thanh bỗng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, đệ đói bụng.”



A Yên cười nhạt, hỏi: “Đệ muốn ăn gì?”



Cố Thanh mở to hai mắt, thẹn thùng nói. “Đệ muốn cùng tỷ ăn giò heo hầm cách thủy.”



A Yên xoa đầu Cố Thanh, gật đầu cười. “Được.”



Chỉ một lát sau, thức ăn đã được bày lên, đương nhiên không chỉ có một món giò heo hầm cách thủy.



Cố Tề Tu thương con, sợ nàng đi học vất vả quá nên cho mở một phòng bếp nhỏ, chuyên phục vụ nấu nướng cho A Yên. Từ đó, điểm tâm và ăn khuya của A Yên vô cùng phong phú. Hôm nay có sủi cảo nhân gạch cua, bánh chỉ thiên tuấn nhân, cầu dứa chiên giòn, bơ hương hầm nhừ, chè hạt sen, ngoài ra còn có bánh sữa hoa quế và tổ yến chưng.



A Yên kéo Cố Thanh cùng ngồi xuống dùng bữa. Tỷ đệ hai người vừa ăn vừa tán chuyện, nhưng A Yên chỉ chuyên chú hỏi chuyện học võ của Cố Thanh mà thôi.




Cố Thanh ngoan ngoãn trả lời, đang nói bỗng nhiên dừng lại, lặng yên trong chốc lát, khó khăn lắm mới mở miệng nói tiếp. “Tỷ tỷ, đệ nghe lời của tỷ, sẽ không chơi với Thẩm Việt kia nữa.”



Đôi mắt trong sáng của A Yên tuy mờ mịt không hiểu lại tràn ngập vui vẻ, chăm chú nhìn đệ đệ, hỏi: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”



Cố Thanh càng cúi đầu thấp hơn, hầu như muốn chôn vào ngực, thẹn thùng nói: “Bởi vì tỷ tỷ nói đúng, chỉ là đệ đã quá cố chấp, nhất thời nghĩ không ra mà thôi. Phụ thân là tả tướng, đệ là nhi tử của người, ngày thường làm việc cần phải chú ý đúng mực.”



Nói đến đây, nó nhớ đến Thẩm Việt kia, lại có chút khổ sở, cắn môi nói. “Mặc kệ hắn có mục đích gì, nhưng đối đãi với đệ cũng quá mức nhiệt tình đi. Đệ xác thực, cần phải đề phòng một chút.”



A Yên nhẹ nhàng gật đầu, lại không nói gì.



Kỳ thật, Cố Thanh có thể nghĩ như vậy thì không sao rồi, nàng cần phải vui mừng mới đúng. Nhưng nhìn đứa bé đang sống trong thế giới trẻ thơ đơn thuần, bây giờ bị bắt phải suy tư những thứ này quá sớm, nàng khó tránh có chút đau lòng.



Nhất thời cũng không muốn nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm Cố Thanh vào lòng.



Qua mấy ngày, Lý thị bỗng nhiên tìm đến A Yên với vẻ mặt ngượng ngùng.



Lúc ấy A Yên đang đọc sách bên cửa sổ, thấy Lý thị đến liền vội vàng đứng dậy chào đón.



Lý thị ngập ngừng đứng đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn phải mở miệng. “A Yên, chuyện của Nguyên Khánh, có phải tiểu thư căn dặn không?”



A Yên gấp quyển sách lại, thản nhiên nói. “Hôm đó trùng hợp biết được, liền sai Lam Đình bố trí một phen.”



Nàng nói thản nhiên như mây trôi nước chảy, nhưng Lý thị biết, chuyện lớn như vậy, cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra được.



Đầu tiên là sòng bạc ngày thường Lý Nguyên Khánh thích đến nhất nhanh chóng thay chủ, còn cự tuyệt không cho hắn đến chơi bạc. Lý Nguyên Khánh vô cớ bị đuổi ra ngoài, không phục, vì vậy tìm đám bạn lưu manh của mình tính mở sòng con đánh cho đỡ cơn nghiền. Ai ngờ một người cũng không tìm được, ai thấy hắn cũng đều lẩn tránh.



Lý Nguyên Khánh vô cùng khó chịu, náo loạn một phen. Vì vậy, mọi người càng tin vào lời đồn, càng thêm trốn tránh.



Cuối cùng, một người bạn thân lén nói cho hắn biết, hiện tại có một tin đồn, nói hắn đắc tội quyền quý, sợ sẽ xảy ra chuyện. Hiện thời người kia trong phủ Cố tả tướng cũng không dám quản chuyện của hắn nữa, làm cho tất cả mọi người đều tránh xa hắn.



Lý Nguyên Khánh không biết lời đồn từ đâu mà ra, liền đến Cố phủ tìm Lý thị. Nhưng còn chưa đến được cửa Cố Phủ đã bị một đám người vây quanh, dạy dỗ một phen, cũng cảnh cáo về sau không được phép gây chuyện thị phi nữa.



Lý Nguyên Khánh mặt mũi bầm dập chạy về đến nhà, đang vô cùng uể oải lại phát hiện, trong nhà có một chưởng quỹ đang chờ mình. Ông ta nói chuyến hàng vận chuyển vải vóc đến phương Bắc xa xôi của ông ta đang thiếu một người chạy việc, hỏi hắn có muốn đi hay không.



Lý Nguyên Khánh vốn không muốn đi, nhưng ngặt nỗi mẹ già bệnh nặng cùng một vợ hai con đều xúm lại khuyên giải, hắn không thể không làm, đành phải theo.



Lý thị vô cùng cảm động, lại khó mà tin được. “Thật sự là Tam tiểu thư đã sai người làm ư, chuyện này thật sự làm phiền Tam tiểu thư quá rồi. Vốn là đệ đệ của ta không biết phải trái hơn thua, không ngờ còn bắt Tam tiểu thư phải hao tâm tổn trí.”



A Yên cũng không để chuyện trong lòng, chỉ cười nhạt nói. “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cần gì phải để bụng như vậy. Con nghĩ cữu cữu đại nhân ngày thường gây chuyện sinh sự, tăng thêm cho mẫu thân biết bao phiền não. Bây giờ hắn theo đội thuyền đến phương Bắc, ra ngoài rồi ắt sẽ có người quản thúc hắn. Thứ nhất có thể giúp mẫu thân thoát khỏi phiền hà, thứ hai cũng giúp hắn kiếm được chút tiền về nuôi gia đình.”



Lý thị rơm rớm nước mắt. “Thật sự làm phiền Tam tiểu thư phung phí tiền tài. Ta biết lắm chứ, hắn ra ngoài giúp việc cho người ta, làm gì đã kiếm được tiền nhanh như vậy. Hôm nay ta trở về nhà mẹ đẻ, đã thấy mẫu thân cùng vợ con đệ đệ đều mua thêm áo bông mới, lại ăn cơm trắng cá thịt. Trong miệng cứ tạ ơn ta mãi không ngừng, còn nói chuyện làm việc cho thuyền buôn là do ta tìm giúp, cảm kích vô cùng!”



A Yên cười khẽ, trong lòng hiểu rõ Lý thị gia cảnh khó khăn, tiền tích góp được cũng chỉ trích nhặt từ trong tiền tiêu vặt hàng tháng, chẳng có bao nhiêu. Sao so được với nàng, của hồi môn mẫu thân để lại đủ giúp nàng thích gì được nấy.



Nhưng nàng cũng không nói gì, rốt cuộc lại muốn để vài phần thể diện lại cho bà, đành ấm giọng nói. “Mẫu thân cũng khách khí quá rồi, chẳng lẽ mẫu thân có chuyện phiền não, đệ đệ và tỷ tỷ trong nhà có thể sống yên ổn hay sao? Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, sau này nếu lại có chuyện như vậy, không được lại một mình tự gánh khó xử như thế nữa. Cứ việc nói ra, nếu A Yên không thể giải quyết, bên trên còn có phụ thân nữa cơ mà.”




Lý thị cơ hồ lệ rơi đầy mặt, bà vừa cảm động vừa xấu hổ, liên tục gật đầu. “Tam tiểu thư nói rất đúng. Ngày thường lão gia lúc nào cũng khen Tam tiểu thư tấm lòng rộng lượng bao dung, còn nói đáng tiếc nàng chỉ là thân nhi nữ. Nếu là nam nhân, nhất định có thể lập nên nghiệp lớn. Trước kia ta cũng không hiểu, bây giờ mới biết, Tam tiểu thư kiến thức tâm tính, quả thực người bình thường đều không thể so sánh được.”



Chuyện mang của hồi môn của mẫu thân mình ra giúp kế mẫu trợ cấp nhà mẹ đẻ, chính xác là không phải cô nương bình thường nào cũng có thể làm được.



Nhưng bà lại không biết, đối với A Yên, vàng bạc tiền tài chỉ là vật ngoài thân. Điều quan trọng nhất đối với nàng bây giờ, chính là Cố gia có thể hòa thuận một nhà chung sống với nhau, tương lai có thể an ổn vượt qua thời kỳ sóng gió, vượt qua cơn trấn động trong triều sau này hay không.



Tuy nói Lý thị chỉ là vợ kế, người thường lại hay có chút tư tâm, nhưng đến cùng vẫn không phải loại người tội ác tày trời, làm người cũng coi như thành thật, có công dưỡng dục Cố Thanh cho gia tộc của nàng. Nếu Cố gia không xảy ra chuyện, người đàn bà này cũng có thể ở bên chăm sóc phụ thân cả đời.



Người ta nói, ngàn vàng khó mua bạn kết tóc trăm năm. Ngoài đám hầu gái ra, sợ rằng tri kỷ nhất cũng chỉ là người đàn bà kiến thức nông cạn kia mà thôi.



Vì vậy, lúc cần thiết, nàng đồng ý giúp bà.



Lúc này Lý thị vô cùng cảm kích, đương nhiên cũng sẽ buông lỏng phòng bị đối với A Yên.



Cũng từ ngày đó, hậu trạch Cố gia càng thêm hòa thuận hơn trước. Mỗi lần Lý thị làm được món gì mới lại đem qua mời A Yên cùng hưởng, A Yên cũng vui vẻ nhận lấy. Cố Tề Tu tuy ít khi có mặt ở nhà, cũng cảm nhận được sự biến hóa, liền hỏi thăm, biết chuyện rồi không khỏi thờ dài, cũng có chút vui mừng.



Gần đây Cố Tề Tù rất ít khi ở nhà, thật sự bận tối mắt tối mũi rồi.



Các sự kiện đời trước quả nhiên không hề thay đổi. Mùa động năm nay, cậu của Thái tử bị quấn vào vụ án tham ô, huyên náo vô cùng. Vĩnh Hòa Đế nhận được một tờ tấu sớ, trên đó là chữ ký của hơn ba mươi hai viên quan từ ngũ phẩm trở lên ở khắp mọi nơi tố giác, giận tím mặt, hạ lệnh điều tra cho ra.



Vì chuyện của cậu Thái tử, hoàng hậu mang bệnh trong người vẫn quỳ cầu kiến Vĩnh Hòa Đế, khóc cầu xin ngài nể tình phụ thân ngày xưa, nể tình thái tử mà tha cho đệ đệ của bà một mạng. Nhưng tất cả chỉ là làm chuyện vô bổ, lệnh xét nhà xử trảm vẫn cứ được ban bố.



Nghe nói lúc ấy hoàng hậu ôm ngực kêu to một tiếng: “Ngày xưa là Vân Phi, hôm nay lại đến phiên ta sao!” Nói xong liền ngã nhào ra đất.



Vĩnh Hòa Đế chém cả nhà quốc cữu xong mới đi thăm hoàng hậu. Hoàng hậu lại khóc lóc kéo tay Vĩnh Hòa Đế, cho tất cả kẻ hầu đều lui ra ngoài, hai người nói chuyện riêng rất lâu.



Ngày đó không ai biết được hai người đã nói chuyện gì với nhau. Nhưng lạ thay lại có một lời truyền ra, đồn rằng Vĩnh Hòa Đế đã đồng ý, gả A Yên tiểu thư của Cố gia cho con trai bà, Thái tử Khế Bân.



Tin tức này nhanh chóng được lan truyền. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người đều đã có tính toán, hiểu rằng tiểu thư Cố gia xem ra ván đã đóng thuyền, trở thành thái tử phi tương lai.



Mấy ngày trước Cố Tả tướng thử dò xét Vĩnh Hòa Đế, trong lúc trò chuyện có nhắc đến ý định muốn tìm cho nữ nhi của mình một mối hôn sự. Lúc ấy, mặt Vĩnh Hòa Đế âm u khó hiểu, nhìn không ra đang suy nghĩ điều gì. Vì vậy, Cố tể tướng nghĩ, không phản đối, chính là đồng ý, liền dự định mấy ngày nữa lại dò thử lần nữa. Không ngờ, đột nhiên lại truyền ra tin tức này.



Vừa vặn có một ngày Hoàng thượng triệu tập mấy vị trọng thần đến ngự thư phòng, trong đó có Uy Vũ đại tướng quân, cũng có Hữu tướng Mông Duệ Đông. Mọi người cùng nhau thảo luận vấn đề bố trí quân ở biên tái Tây Bắc. Sau khi thảo luận xong, Vĩnh Hòa Đế liền sai người dâng trà bánh, quân thần cùng hưởng.



Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, Vĩnh Hòa Đế đột nhiên lại làm như lỡ đãng nói: “Nếu A Yên có thể gả cho Khế Bân làm thái tử phi, cũng có thể xem là một cuộc hôn nhân tốt.”



Lời vừa thốt ra, ánh mắt của Uy Vũ Đại tướng quân bên cạnh bỗng ngưng trọng.



Cố Tề Tu nhìn Vĩnh Hòa Đế trên ghế rồng, thấy ông tuy cười nhưng căn bản nụ cười không hề lan đến khóe mắt, vì vậy liền tiến lên, cười hơ hớ mà nói. “Muôn tâu Hoàng thượng, ngài cũng biết A Yên nhà thần, từ nhỏ đã thích đọc sách, muốn tập theo phong độ của người trí thức, cũng rất quật cường, sợ rằng chưa chắc có thể đảm đương được ngôi vị Thái tử phi đâu ạ.”



Vĩnh Hòa Đế lại chẳng bàn đúng sai, chỉ thản nhiên nói: “Cố ai khanh thật sự quá khiêm nhường rồi, sao lại không được.”



Lời nói mang đậm tính chất ‘không cần phải bàn nữa’. Uy Vũ Đại tướng quân cùng Hữu tướng đều nghe ra điểm đặc biệt ý tứ hàm xúc này, mọi người cũng không dám tiếp lời, đều làm bộ như bản thân không hề tồn tại.



Rời khỏi hoàng cung lạnh lẽo, Cố Tề Tu ngồi kiệu trở về nhà, việc làm đầu tiên là gọi A Yên vào thư phòng, kể chuyện hôm nay cho nàng nghe.



A Yên nghe xong, sắc mặt đại biến. Nhưng sau khi ngẫm lại, cảm thấy chuyện này cũng ở trong tình lý.




Nàng trầm ngâm một lát mới nói. “Theo tình hình hiện nay, hôn sự này ngàn vạn lần không được. Chỉ là, cần phải tính toán biện pháp chu toàn, tìm cách gác hôn sự này lại.”



Nhưng phương thức khước từ, vừa không thể làm mất thể diện hoang gia, lại không thể để lại dấu tích khiến Vĩnh Hòa Đế cảm thấy Cố gia khôn khéo, cố tình tránh hiềm nghi.



Cố Tề Tu đương nhiên gật đầu tán thành, nhưng trong thời gian ngắn cũng chưa thể nghĩ ra cách gì tốt.



A Yên nhíu mày, tinh tế suy tư một hồi lâu, bỗng nhiên nói. “Phụ thân, cha có bố trí người trong phủ Uy Vũ đại tướng quân không?”



Cố Tề Tu nhìn con gái thật sâu. “Sao lại hỏi như thế?”



A Yên nở nụ cười, quả nhiên minh đã đoán đúng rồi, lập tức nói thẳng. “Phụ thân, có lẽ cô nương nhà Uy Vũ đại tướng quân thích hợp làm thái tử phi hơn con.”



Tuy nàng không nói rõ ràng, nhưng nàng biết phụ thân chỉ cần nghe đã hiểu.



Ở đời trước, nàng không thể gả cho Thái tử, thứ nhất là vì Vĩnh Hòa Đế kiêng kỵ phụ thân, thứ hai đương nhiên là bởi vì Tôn Nhã Úy. Hiện thời không thể không lặp lại chuyện đời trước thêm một lần nữa.



Mấy ngày nay nàng cũng đã suy nghĩ kỹ càng, nàng và Tôn Nhã Úy tuy học cùng trường, nhưng phụ thân hai người một văn một võ cùng phò trợ Vĩnh Hòa Đế, đúng là túc thế oan gia, trời sinh đã là một cặp đối thủ không có cách nào hòa giải.



Những lời nàng dạy bảo Cố Thanh, thật ra cũng chính là muốn nói với mình đời trước, do không lĩnh ngộ sớm chuyện này, cuối cùng mới phải vì bị phản bội mà đau lòng.



Chuyện giữa Tôn Nhã Úy và Thái tử, tất nhiên trong lòng Uy Vũ đại tướng quân đã biết. Hiện thời nàng chỉ cần nghĩ cách phơi bày chuyện này ra ánh sáng, giúp Uy Vũ đại tướng quân đạt được ước muốn, trở thành nhạc phụ của thái tử.



Kể từ đó, Uy Vũ đại tướng quân xem như quyền thế thịnh vượng, phụ thân sẽ dần dần ủy quyền thoái lui, mai danh ẩn tích, mới mong bảo toàn tính mạng, dòng dõi trường tồn.



Cố Tề Tu suy nghĩ sâu xa một phen, cũng nghĩ đến chuyện này, không khỏi ha ha cười. “Chưa từng nghĩ đến, ta cùng Tôn Khai Anh kia đấu đá mười mấy năm, hiện thời lại phải chính tay nâng hắn lên. Chuyện này rất hay, rất hay!”



A Yên cười nhạt. “Treo càng cao, lúc té xuống sẽ càng thê thảm.”



Gần vua như gần cọp, lời này vốn không sai. Huống chi, triều cục rung chuyển, tiếp đến sẽ là huynh đệ tương tàn, quân vương thay đổi. Trong chuyện này, hôm nay phương đông thế vượng, ngày mai gió tây quyền trướng, bao nhiêu người sẽ vô duyên vô cớ ném bỏ tính mạng vì ngôi vị quốc vương Đại Chiêu đây.



Cố Tề Tu vuốt râu, từ từ mà nói. “Hết thảy đều vô ích a!”



A Yên đi tới, giúp phụ thân đấm lưng, vừa nhẹ nhàng đấm vừa nói. “Số cửa hàng đất đai mẫu thân để lại, đủ để bảo vệ cả nhà chúng ta không phải lo chuyện cơm áo. Thật ra, con người lúc còn sống muốn quyền thế danh lợi thế nào, ở Đại Chiêu quốc này phụ thân cũng đã hưởng đủ rồi. Bây giờ nếu có thể bình yên mai danh ẩn tích, an tường tuổi thọ giữa chốn nông thôn thanh nhàn, hưởng thụ ngậm kẹo chơi đùa cùng con cháu, đó mới chính là phúc phận lớn lao.”



Cố Tề Tu nhắm đôi mắt, hưởng thụ sự phụng dưỡng của con gái, thở dài nói.



“Nhìn vào sử sách, đa số quyền thần chẳng có ai có được kết cục tốt đẹp. A Yên nói rất đúng, lúc này chính là lúc Cố Tề Tu ta từ bỏ, ngàn vạn lần không được tham luyến quyền vị. Vì nếu không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt. Ta chết đi cũng liền thôi, chỉ e sẽ liên lụy đến một nhà già trẻ lớn bé của Cố gia.”


Bình Luận (0)
Comment