Thiếu Phu Bất Lương

Chương 109

Hách Liên Dung đang nghĩ muốn an ủi hắn, nhưng việc này không có cách nào an ủi. Cho dù Hách Liên Dung đối với đại hoa khôi này không hiểu biết nhiều, nhưng chưa ăn qua thịt heo cũng biết heo chạy như thế nào, điện ảnh ngày sau và kịch truyền hình như là giang hồ hiệp khách, thế gia vọng tộc, hoàng thân quốc thích ,có thân phận,.. mọi người đều muốn đi dạo thanh lâu, mà nay vừa khéo gặp được cuộc thi hoa khôi long trọng, vì thế trai tài gái sắc, ân oán tình cừu được bày ra, Hách Liên Dung đại khái đoán nội dung vở kịch chính là như thế. Đơn giản chính là một đám cô nương biểu diễn tài nghệ, sau đó tuyển ra một người làm hoa khôi, mà trọng điểm đề cử, mặc kệ trước kia có nổi tiếng hay không, sau cuộc thi này đều làm người ta nhớ đến, cho dù không được hạng nhất, cũng có thể lưu lại ấn tượng để người at bàn luận, ví dụ như việc thu mua giám khảo hoặc khiếu nại, 99% đều là luyện tập trước đó. Cho nên nói tham gia hoạt động này chính là có dụng tâm, muốn có sự tín nhiệm, hơi có dao động đều đã bị đào thải, cho nên không có trường hợp bị buộc dự thi . Hơn nữa cuộc sau khi chấm dứt, sẽ có nhiều người ra giá tranh giành hơn, đến lúc đó hoa lạc nhà ai sẽ không còn là dựa vào loại cảm tình nông cạn mà quyết định, mà phải nhờ quan hệ sâu xa gì đó. Vì thế Hách Liên Dung không có cách nào khác an ủi Vị Thiếu Quân, nên nói như thế nào? Đừng nghĩ, người ta trình độ theo đuổi cũng rất cao nha…… Không quan hệ, yêu nàng liền cấp nàng tự do…… Ân…… Cũng không phải rất hảo. Nói trở về, Bạch Ấu Huyên không phải còn đang trong thời gian Vị Thiếu Quân bao dưỡng sao? Lần trước Vị Thiếu Quân bởi vì thay nàng ấy giải vây mà nhờ Vị Thiếu Dương trả phí bao dưỡng một năm, rõ ràng là hợp đồng còn chưa mãn hạn, như thế nào…? Chẳng lẽ Bạch Ấu Huyên bội ước? hay là nói người được bao dưỡng vẫn có quyền lợi tham gia? Hơn nữa Vị Thiếu Quân cùng Bạch Ấu Huyên không phải có tình chàng ý thiếp sao? Bằng không Vị Thiếu Quân cũng sẽ không như vậy mất mác. Hay chỉ là là gặp dịp thì chơi, tương vương có tâm thần nữ căn bản không mộng? Ai! Có câu là tâm hướng trăng sáng, đâu ngại ánh trăng chiếu rọi…… Chuyện nam nữ trong lúc đó thật sự là tương đương khó hiểu! (cái câu kia ta mới nghe =.=) ” Ngươi cười cái gì?” Vị Thiếu Quân đột nhiên ra tiếng dọa Hách Liên Dung, nàng vội vàng sờ sờ khóe miệng.” Ta không có cười?” Nhiều nhất là” cười như không cười”—- cảnh giới cao nhất của cười Vị Thiếu Quân không so đo với nàng. Hít thật dài một tiếng.” Vì cái gì nàng muốn đi tham gia đâu? Như bây giờ không tốt sao?” Hắn cả người buồn chán làm cho Hách Liên Dung đều cảm thấy được bên người nhiễm đầy màu xám. Nghe được lời nói đó tâm tình đang nhảy nhót dần dần tiêu tán—- tất nhiên. Nhảy nhót. Nàng không rõ là cái gì tâm tình. Nàng lý giải đó là vì đối Vị Thiếu Quân vui sướng khi người gặp họa. Cơ mà giải thích này có điểm gượng ép. Bây giờ nàng rốt cục vứt bỏ cái loại này tâm tình. Im lặng nhìn Vị Thiếu Quân thất thần lại, vẻ mặt không phục. Lòng như có một bàn tay to vô hình chạm đến. Hơi hơi buộc chặt. Nhẹ nhàng chậm chạp hít vào một hơi. Thật thoải mái nói:” Ngươi không muốn nàng tham gia thì đi nói với nàng nha . Bây giờ còn chưa muộn mà?” Vị Thiếu Quân gật gật đầu.” Thời gian cuộc thi hoa khôi bắt đầu là ngày đầu tiên của mùa hè” Ngày đầu tiên của mùa hè, Hách Liên Dung tính toán,” Kia còn tận tám ngày a, ngươi hiện tại nói với nàng là được.” Nàng nói xong ngồi xuống, cầm lấy chén trà trên bàn, tự rót cho mình một ít để uống. Nhưng nàng lại không uống, dường như nàng phải làm gì đó để tránh nhàn rỗi, đừng làm cho chính mình nhàn rỗi. Cũng làm cho chính mình tự nhiên chút để trò chuyện,” Như vậy sự việc theo ngươi nghĩ có chút phức tạp rồi.” Vị Thiếu Quân nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, sau một lúc lâu không nói gì, cuối cùng lắc lắc đầu,” Nếu đây là lựa chọn của nàng, ta nên đồng ý.” “……” Hách Liên Dung muốn hỏi hắn một chút khi nào thì trở nên am hiểu ý người? Còn” nên đồng ý”?? Thật sự là đầu hỏng rồi! ” Hiện tại cũng không phải thời điểm làm trang quân tử!” Hách Liên Dung không tin,” Trong lòng nghĩ một đằng, nói ra một nẻo, thật sự là vô sỉ!” Hách Liên Dung cũng không biết chính mình vì cái gì đột nhiên liền biến thân thành siêu nhân chính nghĩa rồi, dù sao khẩu khí cũng nên chính trực một tí. Nàng hướng về Vị Thiếu Quân sửng sốt nửa ngày, Hách Liên Dung cũng tự giác quay đầu, sau một lúc lâu,” Ngươi yên tâm đi, ta không phải nói dối, ngươi làm chuyện gì ta đều sẽ giúp ngươi, chuyện của Bạch cô nương cũng giống như thế, ngươi đừng có lắm cố kỵ như vậy, không cần bỏ lỡ rồi về sau mới thấy hối hận.” Hách Liên Dung tự nhận đã nói trúng tâm sự của Vị Thiếu Quân. Hắn bao dưỡng Bạch Ấu Huyên nhiều năm nhưng vẫn chưa bàn đến vấn đề chuộc thân, đơn giản là sợ hiếu nghĩa nan toàn —- lấy tính cách của lão phu nhân căn bản không có khả năng đồng ý cho Bạch Ấu Huyên vào cửa. Cho nên hắn nói nàng liền hỗ trợ, thứ nhất là nàng không nghĩ trở thành một chướng ngại trong tình cảm, đạo lý thứ tự trước và sau nàng cũng hiểu được, nếu Bạch Ấu Huyên đã đến trước nàng tất nhiên sẽ là chữ “được”, nàng sẽ không ngăn cản người ta” được”; thứ hai là nàng đã muốn vì đáy lòng của mình thay đổi thất thường gây sức ép quá đủ rồi. Rõ ràng đã sớm hạ quyết tâm, lại còn có thể âm thầm cười trộm, còn có thể vui sướng khi người gặp họa, Hách Liên Dung khinh bỉ chính mình như vậy. Nhân sinh bất đắc dĩ là bình thường, đổi lại tự hỏi một chút. Nếu chính mình là Bạch Ấu Huyên. Chính Mình phải làm thế nào để thoát khỏi cuộc sống kia bây giờ? Nếu không có, chính mình có cái gì tư cách đi cười trộm, đi vui sướng khi người gặp họa? Vị Thiếu Quân không cảm giác được Hách Liên Dung đang thất thần. Lực chú ý của hắn vẫn không có tập trung, tuy có một chút vì chuyện của Bạch Ấu Huyên, nhưng càng nhiều hơn lại là bởi vì lời nói kia của Vị Thiếu Dương đối với hắn,” Ngươi không quý trọng, còn có người khác muốn quý trọng.” Là hắn hiểu lầm cái gì sao? Vị Thiếu Quân trong lòng phiền muộn muốn chết, hơn nữa Bạch Ấu Huyên đột nhiên quyết định, hết thảy đều giống như lệch khỏi quỹ đạo hắn đoán trước. ” Này! Nói chuyện với ngươi !” GặpVị Thiếu Quân thật lâu không nói, Hách Liên Dung có chút nóng nảy,” Ít nhất phải tỏ vẻ tí chứ! Biểu hiện quyết tâm và… vân vân!” Vị Thiếu Quân chợt bật cười, xem bộ dạng chính nghĩa kiên định của nàng, đáy lòng phiền não hơi giảm, trên mặt ý cười càng đậm chút,” Chủ ý của ngươi từ trước đến nay khá nhiều, đồng ý hỗ trợ không còn gì tốt hơn, bất quá Ấu Huyên nếu nghĩ muốn tham tuyển hoa khôi, vậy nhất định phải đoạt được quán quân mới được!” ” Cáp?” Hách Liên Dung nhướng mày, bọn họ hai cái như thế nào giống như gà mờ đâu? Nàng nói chính là muốn Vị Thiếu Quân ngăn cản Bạch Ấu Huyên dự thi, sau đó mình từ từ thuyết phục lão thái thái cho Bạch Ấu Huyên vào cửa; thế mà giờ nói cái gì làm cho Bạch Ấu Huyên dự thi, không chỉ có dự thi, còn muốn đoạt được quán quân, mà chính mình còn chủ động đi làm quân sư quạt mo? ” Không phải a……” ” Liền quyết định, thời gian chỉ còn tám ngày, lấy tài mạo của Ấu Huyên, hơn nữa có chúng ta trợ giúp, đoạt được hoa khôi cũng không phải chuyện khó khăn lắm.” Vị Thiếu Quân nói xong đứng dậy,” Ta đi trước thám thính động tĩnh mấy thanh lâu khác, ngươi ở nhà ngẫm xem có ý kiến gì hay thì nói cho Ấu Huyên, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú đều không làm khó được nàng, nhìn xem phải làm như nào mới có thể cho nàng trổ hết tài năng.” Vị Thiếu Quân nói xong liền ra cửa, không lưu ý khuôn mặt suy sụp của Hách Liên Dung Nàng giúp Bạch Ấu Huyên đoạt hoa khôi? Tốt tốt, dù sao đều là giúp, không kém lần này. Nhưng như thế nào giúp? Bạch Ấu Huyên tinh thông cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, còn nàng thì không tinh thông, căn bản là một phế tài nga, như thế nào nghĩ ra chủ ý giúp người ta a! Gặp qua quân sư so với chủ công còn đầu heo sao! Nếu không…… Nếu không…… xướng Tập Môn vũ? Vẫn là…… Vẫn là…… Đường thi tống từ nổi tiếng? Lại hoặc diễn sân khấu kịch Sơn Đông? aiz…… nhiệm vụ quá gian khổ.
Bình Luận (0)
Comment