Không chỉ mấy người Phương đại thiếu cảm thấy phức tạp, Vị Thiếu Quân cũng nghi hoặc không thôi. Thật ra mà nói mấy kẻ này cũng không phải chuyên gia ẩm thực, bình
thường sơn hào hải vị không biết ăn được bao nhiêu nhưng dựa vào món cơm rang trứng này cũng quá coi thường bọn họ đi. Có điều thịnh tình khoản
đãi của Hách Liên Dung khiến bọn họ không thể chối từ, ai biết mới ăn
một miếng phải phun ra ngay, Phương đại thiếu lè lưỡi nói: “Tẩu tử, mặn
quá!”
Hách Liên Dung nhà nhã ngồi xuống: “Nhàn? Các ngươi thường ngày không có việc gì làm, cũng có thể coi là những kẻ nhàn rỗi!” (Trong tiếng
trung mặn và nhàn phát âm giốnh nhau.)
-Không phải vậy, ta nói là cơm mặn quá!
Phương đại thiếu còn muốn phân bua nữa nhưng Mã thiếu gia bên cạnh
vôi chọc hắn một cái, mấy tên còn lại cũng thức thời mà im lặng, trên
mặt hiện rõ vẻ lúng túng xấu hổ.
Trương đại thiếu đứng dậy nói: “Tẩu tử, chúng ta đích thực là những
kẻ nhàn, còn Thiếu Quân xem ra là bề bộn công việc, chúng ta cũng không
dám làm phiền nữa!”
Mấy tên còn lại cũng biết ý liền đứng lên, lúc này Phương đại thiếu
mới hiểu được thâm ý của Hách Liên Dung, cảm thấy vô cùng bất mãn: “Tẩu
tử, chị sai rồi, muốn đuổi chúng ta đi cứ nói thẳng một tiếng, cần gì
phải phí công giở thủ đoạn như vậy! Vô duyên vô cớ lại… lãng phí thức
ăn!”
Hách Liên Dung không nhịn được bật cười đáp lại: “Phương Thiếu Gia
không hổ danh là phú hộ lương thực, cũng hiểu rõ làm ra hạt gạo không dễ dàng gì, có điều Phương thiếu gia hiểu lầm ta rồi, chỗ cơm này tuy có
hơi mặn nhưng lại là thứ ta đặc biệt chuẩn bị cho các vị. Món cơm rang
trứng này không ra cơm cũng không ra trứng, cơm trứng hỗn loạn, khó có
được trên những bàn ăn cao quý thanh nhã, cùng với mấy người suốt ngày
lượn lờ phố xá kiếm chuyện sinh sự tiêu khiển quả có sự tương đồng,
giống nhau chỗ có thể có, có thể không, không lên nổi bàn ăn, hợp nhau
quá đi chứ còn gì!”
Bị Hách Liên Dung móc máy một phen khiến mặt Phương đại thiếu rốt cục cũng phải biến sắc: “Tẩu tử, chị nói vậy không phải quá xúc phạm người
ta hay sao, chúng ta tốt xấu gì cũng là những nhân vật có uy tín danh dự trong thành Vân Trữ, người người thấy chúng ta đều phải kêu một điều
“thiếu gia” hai điều “thiếu gia”, sao có thể nói là có thể có có thể
không, không lên nổi bàn ăn?”
Hách Liên Dung hừ một tiếng, mặt trầm xuống nói: “Các ngươi là những
kẻ có uy tín danh dự? Các ngươi đã làm những gì khiến người khác phải
kính trọng? Nếu không phải nhờ nhà các ngươi giàu có, ai mà thèm gọi các ngươi một tiếng thiếu gia! Tục ngữ nói không sai, ba mươi năm đầu nhìn
cha kính con, ba mươi năm sau nhìn con kính cha, nhưng các ngươi nhìn
lại bản thân mình xem, tương lai thê lương u ám của cha chú các ngươi
không cần nghĩ cũng có thể mường tượng ra được! Địa vị, danh dự, tài sản bọn họ phấn đầu cả đời mới đạt được cuối cùng cũng lụi bại hết trong
tay các ngươi mà thôi, đến lúc đó vẫn còn kẻ gọi bọn họ một tiếng lão
gia hay sao?”
-Ngươi dám coi thường chúng ta!
Hách Liên Dung lại bật cười: “Chẳng lẽ các ngươi có điểm nào khiến ta phải xem trọng hay sao?”
Phương đại thiếu mặt trắng bệch, có thể thấy bị bị tức giận không ít
chút nào vẫn còn muốn đôi co nhưng bị kẻ bên cạnh kéo lại, nhìn sắc mặt
bọn Trương thiếu gia, Mã thiếu gia cũng không hay ho gì, kéo Phương đại
thiếu đi đồng thời cáo từ với Vị Thiếu Quân vài câu, trong giọng nói đều tỏ vẻ cảm thương. Từng kẻ một lên tiếng chào ra về, cũng không chào hỏi gì Hách Liên Dung, rồi cùng phất tay áo mà đi, chỉ còn lưu lại một mình Vị Thiếu Quân ngồi trong phòng. Vị Thiếu Quân một tay đỡ trán, dáng vẻ
kiểu như vô cùng đau đầu, cẩn thận mở miệng nói: “Nàng nói với bọn hắn
những lời đó cũng chỉ như nước đổ đầu vịt mà thôi.”
-Ta cũng chẳng muốn có thu hoạch gì.
Mặt Hách Liên Dung không chút biểu hiện liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ mong
sau này bọn hắn đừng mang cái gì mà khói hồng khói tím khiến trong nhà
chướng khí mù mịt!” ( khói hồng, khói tím = hồng yên, tử yên)
Vị Thiếu Quân khẽ nuốt nước bọt, thức thời không dám lên tiếng nữa,
Hách Liên Dung cũng chẳng thèm để ý đến hắn, quay sang nói với Bích
Liễu: “Đưa chỗ cơm này cho Bình Tẩu để bà ta nếm thử, nói ngày hôm nay
chủ khách tan tiệc không vui vẻ gì, hỏi bà ta xem định giải quyết như
thế nào?”
Bích Liễu vâng một tiếng rồi đi, Hách Liên Dung lại quên mất nhắc
nàng hỏi xem chuyện của nha hoàn kia nhưng cũng lười gọi Bích Liễu lại,
chỉ đành ghi nhớ trong lòng mai rồi tính, sau đó thì cũng đứng lên,
không buồn liếc Vị Thiếu Quân một cái liền ra khỏi đình trở về Thính Vũ
hiên. Vị Thiếu Quân vội vã đuổi theo nàng, một đường không dám nói câu
nào chỉ ngắm ngắm liếc liếc Hách Liên Dung, thẳng đến gần trước cửa mới
dám gọi một tiếng : “Liên Dung…”
Hách Liên Dung dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn hắn cười cười: “Có việc gì không?”
-Không… – Vị Thiếu Quân khẳng định nếu hắn dám nói ra suy nghĩ trong
đầu là muốn làm nốt chuyện lúc nãy chưa xong thì cứ phải gọi là xác định sẵn.
-Không có việc gì thì về phòng mình ngủ đi. – Hách Liên Dung cũng
không hắn cơ hội tiến thêm một bước, đóng sầm cửa phòng lại ngay trước
mũi hắn.
Vị Thiếu Quân biết Hách Liên Dung tức giận, hơn nữa còn cực kì thức
giận. Là tức giận vì sự xuất hiện của Tử Yên hay là do quá khứ hư hỏng
của hắn? Đại khái cái nào cũng có phần hết đi. Hắn phiền muộn về phòng
ngồi than thở nửa ngày, do dự có nên đẩy cửa vào phòng vì tương lại
tranh thủ một chút, lại nghe có tiếng gõ cửa phòng bên cạnh, chắc là
Bích Liễu đã quay lại. Hắn vội nhảy dựng lên, ý đồ là thừa cơ Bích Liễu
vào phòng thì mình cũng trà trộn vào theo, có ai ngờ Hách Liên Dung lại
đứng sau cửa khép hờ, không có ý định nhúc nhích giương mắt theo dõi
hắn.
-Ta… ta muốn lấy cái gối.
Hách Liên Dung không đợi hắn ấp úng xong, hai tay vẫn chắp sau lưng
đưa ra cái gối trước mặt hắn, chốt luôn một câu: “Còn việc gì nữa
không?”
-Không… không…
Vị Thiếu Quân ôm gối cực kì xấu hổ, cứ đứng nghệt mặt trước cửa,
không cam lòng tay trắng rời đi, thẳng đến khi Hách Liên Dung lần nữa
đóng sập cửa trước mũi hắn, Vị Thiếu Quân mới ôm đầu thất bại thở dài,
cũng không về phòng mà ngồi trước hiên phòng, đặt gối sau đầu nhìn chằm
chằm cửa phòng Hách Liên Dung như muốn tách nó ra.
Bích Liễu từ bên trong phòng qua rèm cửa nhìn thấy nhất cử nhất động
của Vị Thiếu Quân thì nói với Hách Liên Dung: “Thiếu phu nhân, thật ra…
Nhị thiếu gia ngay cả Bạch Ấu Huyên cũng không buồn giữ lại sao có thể
đặt Tử Yên kia trong lòng? Nhìn dáng vẻ kia của nhị thiếu gia, thật sự
là đã vì thiếu phu nhân mà hao tổn không ít tinh thần đâu.”
Hách Liên Dung nhún nhún vai: “Ta cũng không để bụng gì Tử Yên kia,
loại thanh niên bất lương như hắn nếu không có vết đen trong quá khứ mới là lạ, ta sống với hắn trong tương lai chứ cũng không sống với hắn
trước đây.”
-Vậy thiếu phu nhân vì sao còn…
-Dù sao cũng phải cảnh cáo hắn một chút, ta không để ý chuyện trước
đây của hắn nhưng cũng không có nghĩa là hắn không kiêng nể gì, tiếp tục như trước đây.
Nếu hắn đã có chuẩn bị nói ra câu kia, nếu hắn hi vọng tình cảm của
bản thân mình sẽ có hồi báo, nếu hắn trêu chọc nàng như vậy về phương
diện nam nữ bên cạnh nhau phải để tự bản thân hắn có chút giác ngộ mới
được.
Đây là lần đầu tiên Bích Liễu thấy Hách Liên Dung vì bản thân mình mà tích cực phấn đấu giành lấy, trải qua một thời gian dài như vậy, sự
tiến bộ của Vị Thiếu Quân mọi người đều có thể nhìn thấu rõ nhưng cũng
không ai thấy được Hách Liên Dung cũng đang âm thầm phấn đấu cho hạnh
phúc của nàng. Có lẽ sau này hai người họ sẽ sống rất hạnh phúc đi! Bích Liễu rất thích bầu không khí như này, bởi một người đã từng cổ vũ nàng, khuyên giải, an ủi nàng xứng đáng có được sự quý trọng của một nữ nhân
đặc biệt như vậy.
-Được rồi, lúc ngươi đến phòng bếp có thấy nha hoàn kia không? Chính
là cô nhóc lúc chúng ta ra khỏi phòng bếp đang đứng cạnh Nhị Tâm đó.
Bích Liễu hoàn hồn mới giật mình phát hiện mình quên phéng mất trả
lời Hách Liên Dung, vội đáp: “Nô tì cũng không nhìn thấy nha hoàn đó, có điều Bình tẩu sau khi ăn xong chỗ cơm kia thì luôn mồm kêu oan, nhất
định đòi gặp mặt thiếu phu nhân để giải thích.”
Hách Liên Dung hừ một tiếng: “Ta còn nói với mấy tên cậu ấm kia là
cơm do tự tay ta làm đó, vừa cho bà ta thăng chức liền khiến ta mất mặt
trước bao nhiêu người.”
Bích Liễu hơi giật mình một chút mới hiểu Hách Liên Dng mặc dù không
mạnh mẽ vang dội nhưng cũng có phương pháp giải quyết của riêng mình,
liền cười hùa theo nàng: “Vâng, ngày mai sẽ truyền lại lời này của thiếu phu nhân, không biết chừng khiến bà ta sợ hết hồn một trận.”
Hách Liên Dung gật đầu, ngẩn ra một lúc mới khẽ than thở: “Ta thật sự không thể làm được cái chức đương gia này, chỉ riêng cái phòng bếp nho
nhỏ này thôi, Bình tẩu là người của đại nương, Lý Minh lại được bà nội
coi trọng, trong tương lai chuyện phiền toái e là ngày càng nhiều.”
-Không phải thiếu phu nhân đều làm rất tốt hay sao?
Hách Liên Dung lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm. Bích Liễu một
lòng một dạ muốn nàng ngồi trên vị trí này nên không hiểu được nỗi khổ
của nàng. Có người bẩm sinh đã có tố chất lãnh đạo, có người trời sinh
chỉ có tố chất là người qua đường. Không có khí thế oai phong oanh liệt, làm việc gì cũng tính sẵn một đường lui cho mình, thậm chí lười đi tìm
hiều những việc không liên quan, ảnh hưởng đến mình – Hách Liên Dung
chính là một người như vậy, một thành phiên tiêu chuẩn của đảng phái
dửng dưng, một số việc xem cũng được, nghe cũng hay miễn đừng kéo nàng
dính dáng đến thị phi. Nàng vẫn cho rằng hao tổn tinh thần vì những
chuyện không liên quan đến mình là việc nhàm chán nhất trần đời.
Nàng hiện tại đang phải làm việc nhàm chán nhất.
Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ có một khoảng thời gian tận hưởng cái gì
đó mới mẻ, nhất định nó có gì đó thu hút, thú vị, nhưng đến khi nàng
không tốn chút sức lực nào đạt được, ngay trong ngày đầu tiên liền chán
ghét nó.
Nàng chậm rãi bước đến trước cửa, xuyên qua rèm cửa nhưng không thấy
thân ảnh của người vốn đang ngồi ngoài cửa, cố tiến sát thêm chút nữa,
ngó trái ngó phải đều không thấy một bóng người. Bích Liễu đến bên cạnh
Hách Liên Dung, nương theo tầm nhìn nhìn của nàng mà khẽ cười: “Thiếu
phu nhân đang tìm nhị thiếu gia ư? Có lẽ người đã về phòng ngủ rồi, hay
để nô tì gọi người qua đây?”
-Haiz.
Hách Liên Dung thở dài một tiếng định cự tuyệt nhưng nàng vẫn chần
chừ chưa ngăn lại nước chân Bích Liễu, Hách Liên Dung nghĩ chính bản
thân mình đang cố ý, cố ý nói chậm lại một chút để Bích Liễu kịp gọi hắn sang. Đối với sự lười nhác của nàng, Vị Thiếu Quân chắc có thể giải
thích được, tâm sự cùng hắn không biết chừng có thể giải tỏa tâm trạng.
Hoặc cũng có thể nói với hắn một chút về quan điểm của nàng, tên kia
thoạt nhìn có vẻ thông mình nhưng thực chất ngốc một cách lợi hại, đại
khái không hiểu nổi ý đồ của nàng với hắn ngày hôm nay. Nàng muốn nói
cho hắn biết, Vị Thiếu Quân, đời này ngươi đã trêu chọc đến ta cũng đừng mong với đến tiểu nhị, tiểu tam nào khác nữa!
Bởi vậy nàng cũng không ngăn Bích Liễu lại, để nàng bước ra khỏi phòng mình.
Thế nhưng Bích Liễu lại không tìm được Vị Thiếu Quân, trong phòng hắn không một bóng người, lại đi một vòng quanh viện cũng không thấy, đến
hỏi nha hoàn trông cửa viện nàng ta nói có một nha hoàn tam đẳng đến gọi Vị Thiếu Quân đi.
-Nha hoàn đó không biết là người của viện nào, hành xử kiêu ngạo, tựa như một tiểu thư danh giá vậy!
-Tiểu thư danh giá? – Bích Liễu nghe nha hoàn này nói xong trong đầu
bất giác phác họa lại hình ảnh nha hoàn tam đẳng đã gặp trong nhà bếp
kia, quay đầu lại nhìn về phía của phòng Hách Liên Dung, Bích Liễu nhíu
chặt mày bước ra khỏi sân viện.
Hiện tại cũng không còn sớm nhưng vẫn còn là mùa hạ nên sắc trời cũng chưa tối lắm. Bích Liễu vừa mới bước ra khỏi cửa viện đã loáng thoáng
nhìn thấy hai dáng người, chính là chàng chàng thiếp thiếp đuổi bắt
nhau, lại nghe giọng nói Vị Thiếu Quân quát ‘đứng lại’, dáng người nhỏ
nhắn yêu kiều lại hoạt bát kia ngoảnh đầu lại, giọng nói giòn giã như
tiếng chuông kêu: “Chạy nhanh thêm một chút là bắt được rồi!”
Nhìn thế nào cũng là một bầu không khí tình chàng ý thiếp, ngọt ngào ấm áp liếc mắt đưa tình với nhau!