Thiếu Phu Bất Lương

Chương 154

“Cảm ơn ta?” Hách Liên Dung suy nghĩ một hồi liền bật cười: “À, chuyện miếng ngọc kia ư, chỉ là tình cờ thôi, nếu không phải tên trộm kia va vào đống đồ khiến chúng đổ ra lộn xộn hắn đã chạy thoát được rồi.”

Vệ Vô Hạ hơi nhếch khóe môi, hắn muốn nói đến không phải chuyện này nhưng cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này giữa hai người, đặc biệt là khi thấy Hách Liên Dung dần dần xóa bỏ cảnh giác với mình thì cười mãi không thôi, cứ để nàng hiểu lầm đi.

“Đã có tiền lệ như Bạch Lan, liệu tẩu tử còn cảm thấy việc tứ tiểu thư tiến cung là chuyện cực khổ hay không?”

Quan điểm của Hách Liên Dung vẫn không thay đổi: “Cuộc sống quyền quý cao sang vẫn không được tự do, thoải mái như làm một người dân bình dị, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*. Thục phi nương nương e rằng cũng chẳng dám mơ đến chuyện này.” ( chấp tử chi thủ, dữ tử gia lão: nguyện sống với nhau đến đầu bạc răng long. Muốn hiểu chi tiết các bạn gg search thêm nhé. )

“Chấp tử chi thủ… tẩu tử nghĩ tứ tiểu thư không tiến cung thì sẽ tìm được một người toàn tâm toàn ý với cô ấy hay sao?”

Hách Liên Dung nhún nhún vai đáp: “Ta chỉ biết sống bên ngoài còn có cơ hội gặp được, vào cùng rồi thì chẳng có chút hi vọng nào.”

Vệ Vô Hạ trầm mặc rất lâu, Hách Liên Dung cũng không nói câu nào, hai người sóng vai nhau cùng bước, dạo phố một lúc hắn mới khẽ cười: “Đạo lý của tẩu đều rất đơn giản nhưng lại thật khó phản bác.”

“Bởi vậy?”

“Tẩu muốn ta giúp thế nào đây?”

“Rất đơn giản!” Hách Liên Dung đợi một nhóm đông người đi qua mới nói tiếp: “Chỉ cần Đông Tuyết bị loại ngay vòng sơ tuyển mọi việc còn lại coi như xong, phía bà nội ta có thể tự thuyết phục được.”

Vệ Vô Hạ gật đầu, dừng lại trước một quầy hàng, đầu ngón tay đùa nghịch món đồ được bày bán: “Việc này thì đơn giản, chỉ có điều đành phụ tâm ý của nhị tiểu thư rồi.”

“Hi vọng sau này chị ấy không thường xuyên cống hiến tâm ý của mình.” Hách Liên Dung dẩu dẩu môi, tiện tay cầm lên một chiếc trống bỏi lắc lắc: “May mà công tử vẫn còn ở đây.” Nếu không chuyện này khó mà giải quyết được.

Chiếc trống bỏi phát ra một tràng “tùng tùng” trong trẻo vui tai hấp dẫn ánh mắt của Vệ Vô Hạ, lấy chiếc trống trong tay Hách Liên Dung cũng lắc qua lắc lại một hồi, nghe tiếng trống trong mắt hắn dường như có chút hoài niệm.

“Công tử, phu nhân, mua một chiếc về cho tiểu thiếu gia chơi đi!”

Giọng nói mời chào mua hàng của ông chủ quầy hàng cắt ngang trầm tư của Vệ Vô Hạ, tỉnh hồn trở lại cũng không vội vàng giải thích,ngược lại liếc nhìn Hách Liên Dung chờ xem nàng ứng đối như thế nào.

Hách Liên Dung có chút sửng sốt sau đó bật cười, chỉ chỉ vào Vệ Vô Hạ nói với ông chủ: “Chờ tiểu thiếu gia ra đời rồi thúc thúc nó sẽ mua cho sau.”

Lúc này ông chủ mới biết mình bị lầm, vội vàng xin lỗi liên tục, Hách Liên Dung cũng không để bụng, liếc mắt nhìn Vệ Vô Hạ ý hỏi hắn đã định đi hay chưa. Vệ Vô Hạ lúc này mới buông chiếc trống xuống, ánh mắt lưu luyến nhìn một lúc lâu sau đó mới bước theo Hách Liên Dung.

Hai người đi dạo một lúc lâu không khỏi có hơi khát nước, Hách Liên Dung chỉ một quán trà gần đó nói: “Để cảm ơn sự giúp đỡ của công tử, ta mời ngươi uống trà.”

Vệ Vô Hạ đương nhiên không thể từ chối bước vào quán trà, Hach Liên Dung đợi hắn bước lên lầu mới nói có việc cần đi một lúc, Vệ Vô Hạ cũng không hỏi rõ, con người có ba cái gấp, có những cái không cần hỏi rõ làm gì, cũng phải biết thấu hiểu lòng người mới tốt.

Lên lầu Vệ Vô Hạ chọn chỗ cạnh cửa sổ, tùy ý gọi một chút trà và đồ điểm tâm chờ Hách Liên Dung quay lại.

Có điều chờ đến hơn nửa canh giờ, đổi mấy lượt trà mới thấy tiếng chân Hách Liên Dung vội vàng chạy lên lầu, vì chạy nhanh nên nhịp thở của nàng có chút gấp gáp.

.

Thực ra Vệ Vô Hạ chờ lâu cũng thấy sốt ruột không biết Hách Liên Dung có xảy ra vấn đề gì không, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì lấy làm hiếu kì: “Tẩu đi đâu vậy?”

Hách Liên Dung đặt một cái hộp xuống bàn, đẩy đến trước mặt Vệ Vô Hạ: “Tặng cho công tử.”

Vệ Vô Hạ kinh ngạc mở chiếp hộp ra, một chiếc trống bỏi nho nhỏ xinh xắn nằm gọn trong hộp, ngẩn người một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung lúc này đã uống đến cốc trà thứ hai: “Vừa rồi là tẩu chạy đi mua cái này?”

Hách Liên Dung cười khan một tiếng: “Mua chiếc trống này không mất nhiều thời gian đến thế, sau đó ta nghĩ không thể để công tử cứ thế cầm chiếc trống này mà tung tăng trên phố nên muốn mua thêm cái hộp đựng, ai ngờ mất đến nửa ngày mới tìm được nơi bán hộp.”

Thần sắc Vệ Vô Hạ càng thêm cổ quái, cầm chiếc trống lên lắc lắc: “Vì sao muốn tặng ta cái này!”

Hách Liên Dung cũng không trả lời ngay mà nhìn hắn một lúc lâu, lau mồ hôi trên trán khẽ cười: “Không phải là công tử thích nó sao?”

Vệ Vô Hạ ngẩn người, Hách Liên Dung liền biết là mình đã đoán đúng. Thật ra những sạp bán đồ chơi trẻ em này đừng nói người có thân phận cao quý như Vệ Vô Hạ, ngay cả những người dân bình thường cũng đưa trẻ con đến rồi đi nhanh, một người có địa vị như hắn vì cớ gì cứ nhiều lần dạo qua dạo lại những hàng quán nhỏ bé, tầm thường như vậy? Có lẽ hắn không chỉ đi dạo chơi mà đi dạo có tâm ý, thường hay chạm cái này, xem cái kia, ngay như chiếc trống bỏi này, ánh mắt lưu luyến không nỡ rời đi của hắn người khác liếc mắt một cái cũng nhìn ra.

Hắn từng nói thủa nhỏ gia cảnh nghèo khó, có lẽ không mua được những đồ chơi mình thích, giờ có điều kiện rồi lại đã qua cái tuổi nghịch những thứ này, bởi vậy hắn mới hay đi dạo đến những chỗ thế này, có lẽ muốn tìm kiếm một chút gì đó.

Vệ Vô Hạ trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Cảm ơn tẩu…” Hắn ngẩng đầu, khẽ nở một nụ cười lặng lẽ: “Cảm ơn tẩu.”

“Chúng ta đừng cảm ơn đi cảm ơn lại nữa, chung quy vẫn là công tử đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta chỉ tiện tay mua thôi.”

Vệ Vô Hạ cười xòa, cẩn thận đóng hộp lại: “Giờ ta có chút ngưỡng mộ Vị huynh, có thể lấy được một người như tẩu tử bầu bạn sớm chiều.”

Nhắc đến Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung có chút buồn bã, tuy đã cố gắng che giấu cảm xúc nhưng nhìn sắc mặt nàng cũng dễ khiến người ta đoán được.

Vệ Vô Hạ khẽ nhíu mày hỏi: “Có phải ta đã nói sai gì không?”

“Không phải, chỉ là ta nghĩ đến vài chuyện khác thôi.” Hách Liên Dung nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: “Đi chưa?”

Vệ Vô Hạ đoán giữa Vị Thiếu Quân và Hách Liên Dung nhất định có vấn đề, suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Vị huynh rời nhà đã lâu như vậy, tẩu tử cũng không tò mò muốn biết huynh ấy đi làm cái gì hay sao?”

Hách Liên Dung ngạc nhiên hỏi: “Không phải là đi tìm đồ cổ ư?”

“Bề ngoài là như vậy.”

“Vậy… vậy là có ý gì?”

“Vị huynh trên danh nghĩa là mượn thân phận người của Vị Tất Tri đi tìm đồ cổ nhưng ngoài việc đó ra, thực chất huynh ấy muốn phát triển kinh doanh.”

“Kinh doanh cái gì?” Hách Liên Dung càng lúc càng thấy khó hiểu.

“Thật ra huynh ấy quay về làm ở Vị Tất Tri là không muốn tẩu tử thất vọng thôi, việc huynh ấy thực sự muốn làm chính là xây dựng việc kinh doanh của riêng mình.”

“Chàng…” Hách Liên Dung nhíu chặt mày: “Vì sao chàng không nói cho ta biết?”

“Vị huynh lần này đi thật ra là muốn tìm một người bạn của ta, hắn có thể giúp Vị huynh một chút về đồ cổ, tiện cho việc… phát triển sau này.”

Hách Liên Dung có chút phiền não, chuyện lớn như vậy Vị Thiếu Quân lại không hé nửa câu với nàng: “Vì sao công tử lại nói những điều này cho ta biết, cái này nên giữ bí mật mới phải?”

“Ta chỉ không muốn Vị huynh một mình vất vả, khổ cực, hi vọng tẩu có thể ủng hộ huynh ấy.”

“Chàng ấy…vì sao không thương lượng cùng Thiếu Dương mà lại phải lén lút bí mật như vậy?”

“Nếu Thiếu Dương không đồng ý thì sao? Vị huynh không những sẽ bị cười cợt mà sau này huynh ấy có ở Vị Tất Tri cũng không vui vẻ gì.” Vệ Vô Hạ nghĩ một chút lại nói: “Vị huynh vốn dĩ không muốn quay lại Vị Tất Tri.”

“Vì sao?”

“Vị huynh chí hướng rộng lớn đương nhiên cũng ấp ủ những kế hoạc lớn lao, sao có thể chịu dựa vào người khác sống qua ngày.”

Nghe có vẻ không giống nguyên nhân Vị Thiếu Quân làm vậy, Hách Liên Dung lắc đầu: “Khi nào chàng quay về?”

“Cái này…còn phải dựa vào khả năng xử lý công việc của Vị huynh nữa, nếu sớm giải quyết xong thì sẽ về sớm. Tẩu tử…” Vệ Vô Hạ nhìn sắc mặt Hách Liên Dung: “Vẫn sẽ ủng hộ Vị huynh chứ?”

Trong lòng Hách Liên Dung hiện giờ vô cùng rối bời, thở dài một tiếng: “Ta…ta cũng không biết nữa!”
Bình Luận (0)
Comment