Hách Liên Dung nói xong thì mở cửa phòng, Vị Thiếu Quân phía sau nàng lại nói: “Từ từ.”
Hách Liên Dung quay đầu lại: “Muốn đề lại di ngôn gì đây?”
Vị Thiếu Quân chán nản, trừng mắt nhìn
Hách Liên Dung nửa ngày, chỉ vào bài trên giường: “Cô đem cái…cái bài gì gì đó và bài hai mươi mốt điểm dạy cho ta!”
Hách Liên Dung không nói gì quay lại nhìn hắn nửa ngày, dân cờ bạc đều có tác phong cố gỡ kiểu này, rõ ràng thua
đến không còn gì để mất nhưng vẫn ham hố.
“Đừng quên sáng mai ngươi phải đến gặp nhị nương dập đầu nhận sai.” Hách Liên Dung lười phải dạy hắn, mở cửa đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Bích Liễu ở phía sau
cửa phòng ngủ nửa kinh hãi nửa ngờ vực nhìn Hách Liên Dung đi ra từ
phòng bên cạnh, sửng sốt hồi lâu. Hách Liên Dung đi đến trước mặt Bích
Liễu, vươn vai vặn người, sau đó mới mở cửa phòng ngủ: “Hắn đi chưa?”
Bích Liễu lắc đầu, mới nhớ tới biểu đạt không rõ ràng: “Nô tì còn chưa đi vào.”
Hách Liên Dung liền tiến đến đẩy cửa ra,
nhìn lướt qua trong phòng, quay đầu lại nói với Bích Liễu: “Phái người
qua chỗ nhị phu nhân, xem thử Vị Thiếu Quân có ở đó không.”
Bích Liễu vội cho nha hoàn qua xem, trên mặt ngần ngừ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Có cần…đến phòng Bích Đào xem hay không?”
Hách Liên Dung sửng sốt một chút, lại khẽ hừ một tiếng xoay người vào nhà. Thật sự, nếu Vị Thiếu Quân nửa đêm
chuồn êm đến phòng Bích Đào thì đúng là không có tiền đồ.
Bích Liễu cẩn thận nhìn thần sắc Hách
Liên Dung, trừ bỏ vẻ khinh thường thì nhìn không ra cái gì khác, nhưng
vẫn vụng trộm cho nha hoàn đến xem thử. Không lâu sau nha hoàn kia trở
về, lắc lắc đầu với Bích Liễu. Bích Liễu lúc này mới xua tay để nha hoàn đi xuống, chính mình bưng chậu rửa mặt vào nhà hầu hạ Hách Liên Dung
rửa mặt.
Lại qua một lúc sau, nha hoàn bị phái qua chỗ Hồ thị trở về, báo không tìm thấy Vị Thiếu Quân. Hơn nữa còn mang
về một người khác-Thanh cô.
Thanh cô vốn là nha hoàn hồi môn của Đại
phu nhân Nghiêm thị, sau lại gả cho quản gia Vị phủ. Nhiều năm như vậy
coi như cũng được trên dưới Vị gia tín nhiệm. Hiện tại quản lí toàn bộ
nha hoàn trong phủ cũng là điều hợp lý.
Trên mặt Thanh cô không có biểu hiện gì,
trong tay cầm một cái hòm không nhỏ: “Lão phu nhân lệnh cho ta đem cái
này giao cho nhị thiếu phu nhân.” Nói xong bà đặt cái hòm lên bàn, đứng im một chỗ đợi Hách Liên Dung thắc mắc
Hách Liên Dung mở hòm ra, bên trong có một quyển sách dày cỡ hai đốt ngón tay, mỗi trang không ít hơn trăm chữ.
Hách Liên Dung nhìn sách, lại nhìn nhìn Thanh cô: “Đây là cái gì?”
Mặt mày Thanh cô không nâng, cúi đầu nói: “Đây là tổ huấn của Vị gia, để suy ngẫm về thái độ làm con. Lão phu
nhân đi lễ phật, nhị thiếu phu nhân phải chuyên tâm suy ngẫm, đợi đại
lão phu nhân về kiểm tra.”
Hách Liên Dung nhìn độ dày của sách, mới nhớ tới có chỗ không đúng: “Lễ phật?”
“Vâng.” Thanh cô nói: “Lão phu nhân sáng
sớm hôm nay mang theo đại phu nhân, nhị phu nhân, tứ tiểu thư cùng biểu
tiểu thư đi Tuyên Pháp Tự lễ phật nghe kinh, nhanh thì ba đến năm ngày,
lâu thì bảy tám ngày sẽ trở về.”
“Đã …đi rồi?”
Được câu trả lời khẳng định của Thanh cô, Hách Liên Dung không biết nên nói gì. Đây là ý gì vậy? Cách li tập thể
sao? Đáng quý nhất chính là xoay như chong chóng a! Không ngờ lão thái
thái kia đi đường đều phải có người đỡ lại nói lên núi liền lên núi.
Có điều nàng cũng đoán được dụng ý của
lão phu nhân, đơn giản là muốn dỗ dành Ngô thị nhưng lại không dám
nhắc lại chuyện bắt nàng nhận lỗi với cô ta. Đãi ngộ cũng không kém đi, dùng cách ngược đãi nàng để an ủi tâm lý bị thương của Ngô thị.
Thế nhưng Ngô thị đúng là có năng lực,
không có chị ta gánh vác một ngày mà đã làm cho Vị phủ rơi vào trạng
thái tê liệt một nửa. Chẳng phải không có chị ta ngay cả bồn cầu rửa
cũng không sạch sao (ngất luôn!)
Hách Liên Dung dùng đầu ngón tay gõ nhẹ
mặt bàn, nhìn tổ huấn chằm chằm không hé răng nói một câu. Nàng càng
trầm mặc, sắc mặt Thanh cô càng nghiêm trọng, cuối cùng nhịn không được
mở miệng nói bà ta còn phải đuổi kịp đoàn người đi lễ phật, rồi
vội đi không ngừng.
Thanh cô đi rồi, một nha hoàn ngoài cửa
mới dám tiến vào. Hách Liên Dung nhận ra là nha hoàn của Hồ thị. Nha
hoàn kia cúi người: “Sáng sớm hôm nay Nhị phu nhân liền bị lão phu nhân
kêu đi, không kịp báo cho nhị thiếu phu nhân, đành để nô tì đến đây nói
một tiếng, không ngờ Thanh cô lại đến trước nô tì.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, xua tay cho
nàng trở về. Ngồi trước bàn xem bản tổ huấn kia, chỉ là một ít gia quy
lễ pháp đơn giản, từ đầu đến cuối lại được viết bằng văn cổ dông dài,
chỉ liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho nàng nhức đầu vô cùng. Sau đó
liền gấp sách lại ném ra một bên xa xa, nếu không muốn nghĩ tới nó thì
vẫn nên xem mấy hôm thoải mái này làm gì cho vui.
Nghĩ nghĩ một lúc, Hách Liên Dung quyết định đi ra ngoài mua sắm, không ngờ mới ra cửa lớn đã thấy Vị Thu Cúc
lượn lờ ở đó. Hách Liên Dung run sợ một chút mới thốt lên lời: “Muội
không đi Tuyên Pháp Tự sao?”
Sắc mặt Vị Thu Cúc vốn không tốt, lại
nghe Hách Liên Dung hỏi như vậy, mặt đã đen lại càng đen hơn, sầu não
nói: “Có cái gì hay mà đi? Ai thèm đi chứ!”
Hách Liên Dung cười cười, xem ra chuyện nàng đêm qua phát giận với lão phu nhân có người còn nhớ kĩ.
Đại khái ý cười trên mặt Hách Liên Dung
rất rõ ràng, Vị Thu Cúc lại cảm thấy dường như nàng đang chê cười mình,
lại xoay người nhìn xung quanh cửa, mở mồm nói: “Muội không đi là bởi vì hôm nay Tử Hiên trở về, không giống tẩu, bị lơ đi chính là để chỉnh
tẩu.”
Hách Liên Dung liếc nàng một cái, không
nói gì. Nàng biết việc này chính là chỉnh nàng, có điều thứ nàng không
muốn để ý tới chính là sách. Đến lúc đó nàng không thể trả lời thì làm
thế nào? Cho nên nàng cũng không tính để ý lời nói của Vị Thu Cúc, mang
theo Bích Liễu bước xuống thềm đá, định rời Vị phủ.
Vị Thu Cúc trời sinh không chịu nổi bị
người ta làm lơ, ở phía sau Hách Liên Dung tức giận nói: “Tẩu còn tưởng
bản thân là người thông minh chắc? Ngày tẩu đến Vị gia, hoàng thượng ban thưởng chức quan cho, để đại ca đi nhận chức. Đại tẩu hưởng lợi từ tẩu
lại khích bác lão phu nhân làm vậy với tẩu. Muội là em chồng của hai
tẩu, một người đại tẩu, một người nhị tẩu, thật đúng là không nhịn nổi.”
Việc này Hách Liên Dung chỉ nghe bóng
nghe gió. Nhớ lại một chút, chính là lúc lần đầu tiên gặp mặt, các nàng
đã nói qua Vị Thiếu Huyên đến gặp Tri phủ đại nhân nhận chức, hóa ra
đúng là nhờ mình?
Hách Liên Dung hiếu kì hỏi: “Đại ca nhận chức gì?”
Vị Thu Cúc bĩu môi: “Còn phải đợi tri phủ đại nhân phân phó nữa!”
Hách Liên Dung nghĩ nghĩ lại nói: “Đại khái có thể nhậm chức mấy phẩm?”
“Ít nhất cũng được thất phẩm đi?” Vị Thu Cúc thật có chút hờn giận: “Lão phu nhân đúng là bao che khuyết điểm,
nếu đem cơ hội này nhường cho Tử Hiên, cam đoan ba năm liền làm đến tri
phủ. Cấp cho đại ca? Cũng chỉ hữu danh vô thực trong nha môn, lĩnh chút
bổng lộc, chẳng phải lãng phí cơ hội!”
Hách Liên Dung giờ mới hiểu Vị Thu Cúc
bất mãn với lão phu nhân và Vị Thiếu Huyên đã lâu, đúng là ngày hôm qua
không chỉ đơn giản là bực tức bột phát.
Có điều…Việc này nghĩ thế nào cũng nên để trong lòng. Giống như Vị Thu Cúc nói, cơ hội này nhờ nàng đến với Vị
gia mới có, nói cách khác, đây là đồ cưới mà Hách Liên Dung mang đến.
Dựa vào đâu mà bọn họ đã được ưu đãi lại còn tìm mọi cách gây khó dễ
cho nàng? Lại còn bắt học tổ huấn?
Thật khiến người ta tức giận a! Thế
nhưng, Hách Liên Dung nở nụ cười, có mà không nhận thì cũng không có lễ
nghĩa, không phải bọn họ bắt nàng học tổ huấn sao? Vậy mình cũng phải đáp lại bọn họ một phần đại lễ mới được
Nghĩ đến đây, Hách Liên Dung nói vài lời
lấy lệ với Vị Thu Cúc, xoay người rời Vị phủ, lại hỏi Bích Liễu: “Ngươi có biết đường đến Hàn phủ không? Ta muốn tìm Hàn thiếu phu
nhân.”