“Đã chết?” Hách Liên Dung chợt không biết nên phản ứng như thế nào, sau một lúc lâu đột ngột đứng dậy: “Đã chết?”
Nha hoàn kia gật đầu liên tục: “Đại phu nhân, đại thiếu phu nhân mời người nhanh…”
Nói chưa dứt lời Hách Liên Dung đã lao nhanh ra khỏi cửa.
Bích Đào đã chết? Vì sao mà chết? Chết
như thế nào? Chết trong phủ hay ngoài phủ? Trước khi chết ở cùng một chỗ với ai? Ai phát hiện ra?
Hách Liên Dung vội vàng chạy đi, không
chú ý dưới chân bị vấp một cái, Bích Liễu bước lên phía trước đỡ lấy
nàng: “Thiếu phu nhân cẩn thận.”
Hách Liên Dung dừng bước hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Bích Liễu, không tự chủ được nắm lấy tay nàng để ổn định thần trí.
Tuy rằng nàng cùng Bích Đào quan hệ
không tốt đẹp gì, thậm chí còn nảy sinh hiềm khích nhưng, một người hoạt bát bỗng dưng hai ngày không thấy, khi có tin tức lại thành đã chết,
Hách Liên Dung có chút không thể tiếp nhận.
Trong đại sảnh chỉ có mấy người Ngô thị cùng Vị Đông Tuyết, Nghiêm Yên, nhìn thấy Hách Liên Dung tiến vào đều
đứng lên. Sắc mặt Ngô thị cực kì khó coi, ra ý bảo Hách Liên Dung cùng
nàng đi vào một căn phòng, bên trong là một mặt phản đơn độc được che
vải trắng.
Chỉ nhìn tấm vải trắng hơi hé ra đôi
chút Hách Liên Dung chợt cảm thấy không khí xung quanh như hạ xuống dưới không độ khiến nàng rùng mình một cái.
“Buổi sáng Tam nương đi thăm tứ đệ, lúc trở về đi qua hồ phát hiện dưới hồ có cái gì đó, sai người vớt lên mới
biết là Bích Đào.” Ngô thị do dự hít một hơi: “Đệ muội muốn nhìn sao?”
Hách Liên Dung hơi run run, chưa tới
gần hai chân đã mềm nhũn, nhưng nàng vẫn ra ý bảo gia đinh trong phònh
xốc tấm vải trắng lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bích Đào bị phù
nước nên có chút biến dạng, toàn thân ướt sũng, không có chút dương khí
nằm cứng đơ trên cáng. Đôi mắt không nhắm hoàn toàn vẫn giống như đang
nhìn thế giới này khiến người ta sinh một loại ảo giác nàng ta dường như có thể đột nhiên nhảy dựng lên.
Khi vải trắng được hạ xuống, Hách Liên
Dung rùng mình một cái nhưng vẫn không rời đi. Quay đi…nhưng vẫn không
đành lòng nhìn lại, cảm giác trong dạ dày có thứ gì đó đang dâng lên,
càng lúc càng không kiềm chế được. Thất tha thất thểu bước ra khỏi
phòng, dựa vào một người, cũng không kịp nhìn đó là ai, cúi mình ngay
cạnh cửa nôn khan. Nàng không biết là do ghê sợ hay cảm thấy khủng bố,
cứ nghĩ đến hình ảnh Bích Đào mở trừng trừng mắt như đang bất bình, Hách Liên Dung không nhịn được phát run cả người.
“Nhị tẩu không sao chứ?”
Giọng nói ôn nhuận, ấm áp giúp Hách
Liên Dung an lòng hơn, lấy tay lau khóe miệng, quay đầu lại lắc đầu với
Vị Thiếu Dương. Vị Thiếu Dương nhìn thoáng vào đại sảnh, trong đầu có ý
nghĩ không muốn đi vào, ra ý bảo Bích Liễu đỡ Hách Liên Dung: “Quay lại
đại sảnh nói chuyện.” , còn bản thân hắn ở lại cửa căn phòng này, chờ
Ngô thị đi ra hỏi: “Đã tìm được ngọc như ý chưa?”
Ngô thị lắc đầu: “Tẩu đã phái người mò dưới hồ xem có tìm được hay không.”
Lúc trở về đại sảnh mới thấy mọi người
đến tương đối đông đủ, Dương thị cũng từ sau cửa đại sảnh tiến vào: “Lão phu nhân hơi đau đầu nên không tới, đợi sau khi có kết quả để đại phu
nhân đến nói chuyện, nhị tỷ cũng ở bên đó.”
Ngô thị vẫn cau mày: “Tam nương, sao
người lại nói với bà nội chuyện này? Bà nội vốn phiền lòng vì chuyện
ngọc như ý, người không nên phóng đại chuyện này hù dọa bà.”
Dương thị ngượng ngùng hé môi: “ Ta chỉ nói sự thật, có điều Bích Đào do lão phu nhân nuôi lớn từ nhỏ, đương
nhiên cảm tình sâu sắc, nhất thời khó chấp nhận được nên mới đau đầu.”
Ngô thị không nói nữa, ngồi ở vị trí
chính giữa không ngừng trầm tư, Nghiêm thị liếc nhìn Dương thị: “Thiếu
Trinh, nghe nói là muội phát hiện xác Bích Đào?”
Dương thị vội nói: “Buổi sáng muội pha
chút trà muốn mang đến cho Tứ thiếu uống, đại tỷ cũng biết Tứ thiếu từ
nhỏ thân thể suy nhược, lúc nào cũng cần tẩm bổ…”
“Tam nương!” Vị Thủy Liên không kiên
nhẫn quát lên một tiếng: “Nương hỏi người chuyện Bích Đào, người nói
chuyện Tứ đệ làm cái gì!”
Dương thị liếm liếm đôi môi: “Lúc từ
chỗ Tứ thiếu trở về phải qua chỗ hồ, xa xa liền thấy lập lờ trên mặt
nước cái gì đó đen tuyền, nhìn không ra là cái gì, ta vốn nghĩ là con
vật gì đó, lấy đá ném vài lần cũng không động. Sau đó liền tìm nhánh cây chọc thử…”
Ngay đến Hách Liên Dung cũng không nhịn được mà thở dài một tiếng. Cách kể chuyện của Dương thị cũng thật khiến cho người ta sốt ruột, nói nửa ngày cũng chưa đến trọng điểm.
“…Thế nhưng sau đó ta liền nhìn thấy rõ ràng, dập dờn trên mặt nước dĩ nhiên là tóc, nhìn kĩ thêm, chìm ở dưới đúng là người.”
“Tam nương.” Vị Thiếu Dương ngắt lời Dương thị: “Lúc nương sai người vớt Bích Đào lên có phát hiện được gì không?”
Không đợi Dương thị nói tiếp, Ngô thị
đã nổi giận: “Thiếu Dương, đệ có ý gì? Chẳng lẽ đệ nghĩ rằng ta và nô
bộc lừa đệ sao? Tìm được ngọc như ý rồi cất đi làm của riêng sao?”. Vị
Thiếu Dương hơi có chút kinh ngạc: “Thiếu Dương không có ý này, chỉ muốn hỏi rằng có tìm được manh mối gì khác không thôi.”
Ngô thị đại khái cũng hiểu được phản ứng của mình có hơi thái quá, chậm rãi hít thở, lông mày cũng giãn ra.
Nếu không tìm thấy ngọc như ý, tội danh ăn trộm rồi bỏ trốn của Bích Đào cũng không thành, vậy chuyện ngọc như ý sẽ thành án chưa có lời giải, trong phủ liên tiếp mất trộm, Ngô thị
thân là đương gia có muốn trốn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Dương thị bị Ngô thi ảnh hưởng vội la
lên: “Không có phát hiện ngọc như ý, thật sự không có, nếu ta phát hiện
nhất định sẽ giao cho lão phu nhân ngay lập tức.”
“Có nhìn thấy ai khác ở cạnh hồ không?” Vị Thiếu Dương hỏi chuyện không có gì đột phá nên Vị Thủy Liên lại đột
nhiên đặt ra câu hỏi.
“Người khác?” Dương thị có chút bất an: “Ta, ta không để ý…”
Nghiêm thị thản nhiên nói: “Vừa mới nói Bích Đào trộm đồ rồi bỏ trốn, nay Bích Đào đã chết, việc này có chỗ kì
quái, là tự sát hay bị ám hại, dù sao cũng phải giải quyết thích đáng.”
“Chẳng lẽ sau khi nó trộm ngọc như ý
xong thấy hổ thẹn với lão phu nhân nên mới nhảy hồ tự sát?” Dương thị mở to mắt nói ra suy luận của mình.
Vị Thủy Liên trợn mắt lườm nàng một
cái: “Nếu thấy hối hận thì đã sớm đem ngọc như ý trở về chẳng phải tốt
hơn không? Hơn nữa hiện tại cũng không thấy tăm hơi ngọc như ý đâu.”
“Vậy…thì phải có người sai Bích Đào
trộm ngọc như ý, sau khi Bích Đào giao ngọc như ý ra mới thấy hối hận
rồi nhảy hồ…A!” Dương thị bất chợt cả kinh: “Không đúng, nhất định còn
có đồng phạm, hạ thủ hại chết Bích Đào rồi độc chiếm ngọc như ý. Đúng
rồi, lúc vớt Bích Đào lên còn thấy Bích Đào mở to miệng, mắt trợn trừng, đó là chết oan nên không nhám mắt a, dọa chết người !”
Hách Liên Dung nghe lời này lại rung
mình một cái, Vị Thiếu Dương vội hỏi: “Tam nương, đừng nói những chuyện
đó, người đến chỗ bà nội trấn an bà đi, đừng để bà sinh bệnh vì việc
này.”
Tú tài trinh thám Dương thị vừa trổ tài đột nhiên bị vùi dập nên có hơi bất bình, vùng vằng đứng dậy bỏ đi.
Vị Thiếu Dương lại nói: “Không biết Bích Đào chết lúc nào?”
Ngô thị đang mải suy nghĩ việc khác
nghe Thiếu Dương hỏi vậy mới đáp lại: “Vị quản gia nói người chết trong
nước từ ba đến năm ngày mới nổi lên. Thời điểm Tam nương phát hiện ra
xác Bích Đào thân thể nó vẫn chìm trong nước, chỉ có đầu hơi nổi lên,
thân mình cũng trướng. Cho dù hiện tại trời nóng, nửa ngày hay một ngày
cũng không thể được như vậy, cho nên có khả năng nhất chính là hôm
trước. Buổi sáng hôm trước Bích Đào còn sống, sau đó không phải là mất
tích sao? Nhị đệ muội còn cho người đi tìm nữa đúng không?”
Hách Liên Dung gật gật đầu, Nghiêm thị
đột nhiên hỏi: “Nghe nói buổi sáng ngày hôm đó Bích Đào vẫn luôn ngăn
đón con là có chuyện gì?”
“Con không biết, ngày đó con có việc
gấp nên vội vàng xuất môn định lúc trở về mới lại nói đến.” Nhắc đến
việc này, trong lòng Hách Liên Dung khó chịu vạn phần. Kết quả sự việc
là từ đủ loại lựa chọn tổ hợp tạo thành. Nếu nàng lúc đó dừng lại một
lúc, lựa chọn nghe Bích Đào nói, không biết có tạo ra kết cục khác hay
không?
“Nương?” Ngô thị xuất thần nhìn Nghiêm thị: “Chính là nhớ tới cái gì?”
Nghiêm thị khoát tay đứng dậy: “ Thục
Cần, việc này con cần tra xét cẩn thận, Bích Đào tuy chỉ là một nha hoàn nhưng cũng không thể để nó chết không minh bạch. Lời Tam nương nói cũng không phải đều vô lý, có lẽ…còn có đồng phạm cũng không chừng.”
Không hiểu sao Hách Liên Dung lại cảm
thấy những lời Nghiêm thị nói đầy ám chỉ, nhưng chưa kịp nghĩ ra Nghiêm
thị đã đi rồi. Vị Thủy Liên theo phía sau, lúc ra khỏi đại sảnh còn cố ý chậm bước lại, quay đầu nói với Hách Liên Dung: “ Việc này giao cho đại tẩu giải quyết đi, Nhị đệ muội không cần phí sức, chỉ cần làm tốt việc
bà ngoại giao phó là được rồi, chuyện từ đường cũng không nên để chậm
trễ.”
Hách Liên Dung đương nhiên biết nàng ta không tốt bụng đến mức nhắc nhở nàng, tuy rằng không biết tại sao Vị
Thủy Liên biết được việc lão phu nhân phó thác cho nàng nhưng nàng ta
nói như vậy hiển nhiên là có dụng ý, chẳng hạn như…nhắc nhở Ngô thị.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể như vậy, nếu không nàng ta có lý do gì nói như vậy?
Trên thực tế Ngô thị cũng đúng lúc lộ
ra chút ngạc nhiên, thế nhưng nàng rất nhanh giấu đi như thể không có
việc gì, đứng dậy bước về phía Thanh cô phân phó mọi việc.
Vị Thiếu Dương đến trước mặt Hách Liên Dung: “Nhị tẩu sớm về nghỉ ngơi đi, không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Hách Liên Dung có chút lo lắng trong
lòng, không yên tâm gật đầu, cũng không chào hỏi với Ngô thị mang theo
Bích Liễu dời khỏi đại sảnh.
“Bích Liễu, ngươi thấy thế nào?” Hách Liên Dung cuối cùng không nhịn được hỏi ý kiến Bích Liễu.
Tinh thần Bích Liễu có chút không được
tập trung, Hách Liên Dung hỏi nàng sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu, lực chú ý rõ ràng không đặt lên vấn đề này. Hách Liên Dung nghĩ nàng
buồn trước cái chết của Bích Đào nên cũng không hề bắt bẻ, chỉ an ủi:
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ, một ngày nào đó sự việc rồi sẽ sáng tỏ.”
Tuy rằng nói vậy nhưng Hách Liên Dung
cũng không hề tin tưởng, chỉ là đơn thuần an ủi thôi. Bích Đào chỉ là
một nha hoàn, nếu không vì có liên quan đến ngọc như ý đương nhiên sẽ
không ai bận tâm nàng ta vì sao mà chết.
Qua một ngày tìm kiếm quanh hồ, trừ bỏ
một đống tạp vật vẫn là không thấy bóng dáng như ý. Suy đoán của Ngô thị hoàn toàn không chính xác, thế nhưng trong đám hạ nhân lại lặng lẽ lưu
truyền mấy lời bàn tán.
Nghe nói…hình nhân trong phòng Bích Đào căn bản không phải nguyền rủa Nhị thiếu phu nhân mà là lấy ra từ phòng
Nhị thiếu phu nhân. Nghe nói…Bích Đào sở dĩ bị phạt quỳ ngoài Thính Vũ
Hiên vì muốn khuyên bảo Nhị thiếu phu nhân không nên nguyền rủa nữa.
Nghe nói…Bích Đào có tranh chấp với Nhị thiếu phu nhân, rồi thần bí…chết dưới hồ…
Mấy lời đồn thổi này bắt đầu từ lúc nào thì không biết nhưng xét thấy trong phủ khuyết thiếu trí giả, mới hôm
sau, lời đồn đã truyền đi ầm ĩ huyên náo. Lão phu nhân cuối cùng không
thể làm ngơ, triệu tập mọi người, lúc tất cả nghĩ lão phu nhân sẽ giận
dữ với Hách Liên Dung người lại nói: “Tìm ra kẻ rêu rao lời đồn, phạt
nặng, nếu là hạ nhân, đánh chết cho xong việc.”
Lão phu nhân ra lệnh một câu xong liền cùng Hồ thị dời đi, trong đại sảnh còn lại mọi người trơ mắt nhìn nhau.
Hách Liên Dung tuyệt nhiên không đoán
được lão phu nhân lại nói câu này, vẫn hiểu được rằng lão phu nhân không nhất định tin tưởng nàng, chẳng qua còn có việc cần đến nàng, nhưng
mệnh lệnh này vẫn khiến nàng không khỏi có chút xúc động.
Thế nhưng lời đồn từ đâu mà đến? Trong
lời đồn có một phần sự thật, nhưng việc hình nhân nguyền rủa kia không
phải của Bích Đào sao có thể biết được, chỉ có Vị Thiếu Quân và…Bích
Liễu.