Sự xuất hiện của Vị Thiếu Quân đều
ngoài dự kiến của mọi người, hơn nữa, lời nói của hắn không những làm
cho Thúy Hà kinh ngạc lẫn nghi ngờ vô cùng mà ngay cả mấy người Nghiêm
thị, Ngô thị cũng lộ đầy ngạc nhiên.
Lão phu nhân phản ứng mạnh mẽ : « Cái gì ? Chẳng lẽ những lời Thúy Hà đều là sự thật ! »
Lời này chứng tỏ lúc trước lão phu nhân vốn không tin tưởng những lời nói của Thúy Hà, sắc mặt Nghiêm thị bởi
vậy mà trở nên khó coi. Thúy Hà là do nàng dẫn tới trước mặt lão phu
nhân, hiện tại lão phu nhân nói như vậy chẳng phải vỗ vào mặt nàng trước mặt mọi người ?
Vị Thiếu Quân lầm bầm cười nói, ngắm nghía Hách Liên Dung đang hoảng hốt giữa phòng, đầy vẻ như đang xem kịch vui.
Lão phu nhân vội vã ngồi thẳng người,
giận giữ với Hách Liên Dung : « Cái thứ kia thật là do ngươi làm để
nguyền rủa Thiếu Quân ? Uổng ta còn tin tưởng ngươi… »
Bên tai vang lên tiếng lão phu nhân
quát đến chói tai, tâm tình Hách Liên Dung dần dần chìm xuống, quả nhiên là hắn sao ? Bởi vì bất mãn mà làm ra chuyện này để trả thù ? Có điều
nàng thấy kì quái vì sao Vị Thiếu Quân ngày đó không nói thẳng ra sự
thật, ngược lại còn lo lắng bày ra cái gì mà chuyện xưa, chẳng lẽ muốn
dùng cái chết của Bích Đào đổ lên người nàng, khiến nàng không thể trở
tay ? Thế nhưng trong cái gia đình này, tội danh nguyền rủa so với giết
chết một nha hoàn còn lớn hơn rất nhiều. Như lão phu nhân nói, cho dù
người ta nói Hách Liên Dung là hung thủ giết người bà cũng không để tâm, nhưng vừa nghe rằng Hách Liên Dung nguyền rủa Vị Thiếu Quân thì lập tức không buông tha.
« Nhị tẩu sẽ không làm như vậy ! » Vị
Đông Tuyết – luôn không bao giờ thể hiện trước mặt mọi người đột nhiên
lên tiếng. Nàng ngồi trên ghế cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt, các
đầu ngón tay bị vặn vẹo đến trắng bệch, qua một lúc lâu mới nói tiếp :
« Nhất định, nhất định là có hiểu lầm ! Nhị ca » Nàng vội vàng ngẩng
đầu : « Huynh đừng nghe mấy nha hoàn kia nói lung tung liền tin tưởng,
cho dù có thật là phát hiện trong phòng ngủ của huynh nhưng cũng có thể
Nhị tẩu bị người khác hãm hại. Nói không chừng nàng có đối thủ một mất
một còn gì đó, loại việc như thế không phải chúng ta cũng thường thấy
hay sao ? Nhị tẩu, tẩu nói gì đi ! »
Hách Liên Dung nhìn thấy trong mắt Vị
Đông Tuyết sự ám chỉ cùng chờ mong, hiểu ý nàng muốn mình nói tiếp. Nếu
nói như vậy có thể lấy danh nghĩa hiểu lầm cho qua chuyện, nhưng Hách
Liên Dung vẫn không làm được.
Vị Thiếu Quân vẫn đang nhìn.
Mặc dù không nhìn ra ý đồ trong mắt hắn nhưng Hách Liên Dung không muốn sau khi lấp liếm cho qua chuyện sẽ nhìn thấy sự cười nhạo cùng hèn mọn trong mắt hắn.
« Lời Thúy Hà nói không phải là
thật ! » Hách Liên Dung chỉ có thể nói như vậy, phải bày ra cái bộ dạng
oan khuất bù lu bù loa nói vật kia không phải do ta làm, nàng nói không
nên lời.
« Lời nói của ta cũng không phải nói
dối a. » Vị Thiếu Quân bắt chiếc y nguyên câu nói của Hách Liên Dung,
hai tay khoanh trước ngực, nhởn nhơ đắc ý đứng giữa phòng. « Ta cũng vừa mới phát hiện không lâu, hóa ra cái hình nhân nhỏ ngày đó lấy ra đúng
là từ trong phòng ngủ của ta. »
Nhạc đệm ngoài ý muốn này làm cho
Nghiêm thị phúc hồi sự bình tĩnh như lúc ban đầu, thậm chí nàng ta còn
cười cười : « Thiếu Quân làm sao phát hiện được ra ? »
Trong phòng lại trở nên an tĩnh, Hách
Liên Dung nhẹ nhàng hít vào một hơi chờ nghe Vị Thiếu Quân bịa thêm
chuyện xưa phấn khích, đồng thời lâm vào suy tư. Đến cùng… làm thế nào
mới có thể bình an qua cửa đây?
Vị Thiếu Quân cũng không lập tức trả
lời, khóe mắt ngắm liếc dáng vẻ có hơi khẩn trương của Hách Liên Dung,
cố ý câu giờ một lúc rồi mới khẽ cười nói: “Ta chính mình tìm cái vật
kia không thấy đương nhiên sẽ phát hiện ra.”
Ôi chao? Hách Liên Dung đột nhiên ngẩng đầu, vẫn không nhúc nhích chút nào nhìn chằm chằm vào Vị Thiếu Quân.Vị
Thiếu Quân nhìn nàng một cái liền dời về phía khác, sau đó đến gần bên
cạnh Thúy Hà ngồi xổm xuống, ghé sát vào một bên mặt nàng ta: “Những lời ngươi nói đến cùng là do tận mắt nhìn thấy hay nghe Bích Đào nói lại?
Nếu là nghe theo lời nói của Bích Đào ta liền cho là ngươi bị người lừa
bịp. Nếu là ngươi tận mắt nhìn thấy, vật phải tra xét cẩn thận. Rõ ràng
là ta làm vật thế thân kia, sao lại biến thành bùa chú hung vật?”
Mặt Thúy Hà nhất thời trắng bệch, lão phu nhân vội hỏi: “Thiếu Quân, cháu nói cái gì? Cái gì mà thế thân?”
Vị Thiếu Quân cắn khóe miệng cười xấu
xa đi đến đằng sau ghế của Hách Liên Dung, đè xuống hai vai nàng: “Không phải lấy nàng rồi sao, nhưng mà cháu với tiểu Huyên Huyên của cháu …khó lòng cách xa, cháu sợ tân nương tử của mình trông phòng tịch mịch khó
nhịn nên làm bé hình nhân cho nàng.” =.=///
Đám người lão phu nhân, Nghiêm thị, Ngô thị kinh ngạc đến nửa ngày, chuyện này…Nhưng thật cũng giống chuyện Vị
Thiếu Quân có thể làm ra. Hồ thị lại ai oán trách móc: “Con, con sao có
thể làm ra cái loại việc như thế!”
“Ai bắt mấy người nhất quyết bắt ta lấy nàng.” Vị Thiếu Quân lỗ mãng bĩu môi: “Ta còn đang muốn làm cái mộc đầu nhân đặt trong phòng nàng đâu, đỡ cho nàng tư tưởng nam nhân khác.”
Một phen ngụy biện rõ ràng như vậy
khiến lão phu nhân nhíu chặt mày, nhất thời cũng không biết đối mặtt với Hách Liên Dung như thế nào, chỉ có thể trách Vị Thiếu Quân: “ Đúng là
làm loạn!”
Vị Thiếu Quân vẫn cứ nhơn nhơn: “Ngẫu nhiên cháu cũng phải lo lắng cho người khác chứ.”
Tim Hách Liên Dung đập mạnh và loạn
nhịp, nhìn vẻ mặt cười hi hi ha ha của Vị Thiếu Quân, sao hắn lại nói
như vậy? Buổi tối ngày đó rõ ràng hắn bị chọc giận cho tức chết.
Vị Thủy Liên hồ nghi hỏi lại: “Là đệ làm? Khi lục ra vật đó lại không thấy đệ nói gì?”
“Chuyện lâu như vậy ta sớm đã quên, hơn nữa lại nói lục soát ra từ trong phòng Bích Đào, ta làm sao biết là cái do ta làm? Sau đó tìm quần áo trong tủ mới nhớ ra.”
Ngô thị nghi hoặc hỏi: “Quần áo?”
« Lúc ta làm hình nộm kia không có gì
để làm thành liền cắt vải từ áo. Ngày đó lúc tìm quần áo mới thấy bộ áo
bị cắt ra, mới nhớ đến.”
Lí do thoái thác này của Vị Thiếu Quân
lại tăng thêm vài phần chân thật. Vị Thủy Liên cũng ngậm mồm, Ngô thị
nhìn Thúy Hà nói: “Thúy Hà, ngươi nói sao?”
Thân mình Thúy Hà run rẩy, nửa ngày
không nói được một câu, Ngô thị trầm mặt đang định phát tác, Nghiêm thị
lại thản nhiên nói: “Khi nha hoàn này đến tìm ta, ta liền cảm thấy kì
quái, sao lại có thể dối trá sau lưng ta? Lại nữa, sao không tìm người
khác mà tìm ta? Hiện tại xem ra đúng thật là cổ quái, là có kẻ hi vọng
ta làm ác bà bà nha.” Lời nói của Ngô thị xảo diệu đem sự kiện trọng
điểm vốn dĩ muốn vạch tội Hách Liên Dung chuyển thành có người cố ý gài
bẫy mẫu thuẫn khiến nàng bất hoà với Hách Liên Dung, vừa nghe là đã hiểu ngay là muốn lảng tránh vấn đề.
Ngô thị mỉm cười cũng không vạch trần,
ngược lại đưa ra một quyết định êm xuôi: “Một khi đã như vậy, cứ giao
Thúy Hà cho nương tra hỏi đi.”
Nghiêm thị cũng không buồn nói lại, mặt trầm xuống đứng dậy: “ Nương, con nhất định sẽ tra ra chủ mưu là ai,
con dâu cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người ta lợi dụng.” Lời nói
của Nghiêm thị làm mọi người vốn hoài nghi Thúy Hà chính là bị nàng sai
sử giờ đây lại vẽ dấu chấm hỏi. Chỉ có Ngô thị cười vì đã dự kiến được,
lão phu nhân xua tay không muốn nhắc lại việc này: “Đều đi đi.”
Vị Đông Tuyết nhẹ nhàng thở ra nhìn
xung quanh Hách Liên Dung một chút, Hách Liên Dung cũng cười lại đầy vẻ
cảm kích với nàng, lời nói vừa rồi của nàng thật khiến cho người ta ngạc nhiên vô cùng.
Một phòng đầy người đảo mắt liền tán
đi, Vị Thiếu Quân cũng không lưu lại, Hách Liên Dung thấy thế vội vàng
đuổi theo, Hồ thị lại giữ chặt nàng, có vẻ khó xử: “Chuyện đó…Con đừng
để trong lòng mới tốt, ai…Nương…”
Lão phu nhân cũng đang trong trạng thái rối bời, trở mình nhìn tượng La Hán trên giường cũng không muốn đối mặt với Hách Liên Dung lúc này, Hách Liên Dung lắc đầu: “Không sao đâu
nương.”
Việc này quả thật không sao cả, được
xin lỗi như vậy Hách Liên Dung cũng cảm thấy có hơi ngại ngùng, hiện tại nàng đang muốn nhanh chóng đuổi theo Vị Thiếu Quân để hỏi cho rõ ràng,
tất cả những chuyện này hẳn đều có lý do và nàng muốn biết lý do đó.
Sau khi ra khỏi trai phòng, Hách Liên
Dung không ngừng bước chân, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Vị Thiếu
Quân xa xa phía trước, Bích Liễu nóng vội liền hô to: “Nhị thiếu gia!”
Vị Thiếu Quân dừng bước, quay đầu nhìn
thoáng qua, sắc mặt âm trầm nhưng vẫn phảng phất cái vẻ cười cợt, rõ
ràng là tỏ vẻ không vui vẻ gì! Hách Liên Dung càng thêm nghi ngờ về
nguyên nhân Vị Thiếu Quân thay mình xuất đầu lộ diện, đang muốn tiến lên hỏi, không ngờ Vị Thiếu Quân thấy Hách Liên Dung lại quay đầu tiếp tục
đi.
Bích Liễu gọi theo vài tiếng cũng không thấy hắn dừng lại, nàng đi theo hắn cũng vẫn cứ đi nhanh, chỉ sợ Vị
Thiếu Quân ra khỏi phủ rồi cũng chưa đuổi kịp hắn. Hách Liên Dung dừng
bước, lớn tiếng gọi: “Vị Thiếu Quân, ngươi đứng lại!” như thể ra lệnh
khiến Vị Thiếu Quân khó chịu đến cực điểm, đã có thể đi rồi lại có vẻ
như chạy trối chết, rất không có khí thế. Do dự một giây đồng hồ, Vị
Thiếu Quân xoay người lại trước mặt Hách Liên Dung, ngạo nghễ nhìn nàng
từ trên cao xuống: “Để làm gì?”
Đây là tiện nhân sao? Nói chuyện tử tế lại không muốn nghe.
Tuy rằng Hách Liên Dung vô cùng cảm tạ
hắn giúp mình qua cửa nhưng ấn tượng về hắn trong quá khứ vẫn là rất khó thay đổi, cho nên vẫn không nhịn được mà oán thầm.
Mắt thấy hai người lại chuẩn bị đấu đá
qua lại, Bích Liễu vội vàng tiến lên, không để ý quy củ giành nói :
« Nhị thiếu gia, thiếu phu nhân hôm nay tự mình đến miếu Quan Âm cầu
riêng cho người giải bùa chú đó. »
Vị Thiếu Quân vốn định nói với Hách
Liên Dung một câu rồi bước đi nhưng không ngờ lại nghe được một tin như
thế, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Hách Liên Dung cũng không ngờ Bích Liễu nói như vậy, cùng Vị Thiếu Quân nhìn nhau chằm chằm đến nửa ngày mới
chậm rãi sờ soạng bên hông.
Quên đi, cứ như vậy cho hắn cũng tốt đỡ phải về sau lại thêm một lần nữa xấu hổ.
« Kỳ thật không phải đi cầu cho riêng
ngươi…Là nương mang theo ta đi cầu…Mua một tặng một…Ta liền thuận
tiện… » Hách Liên Dung lí nhí thầm thì, cũng không quản Vị Thiếu Quân có nghe được hay không, cuối cùng vẫn lấy ra hai cái hoàng phù hình tam
giác, đang định mở ra xem cái nào là của Vị Thiếu Quân liền nghe thấy
Bích Liễu nói : « Thiếu phu nhân vốn không tin hình nhân vô danh kia có
uy lực thần bí gì, nhưng pháp sư này nói năng cũng thật dọa người. Sau
khi mọi người đều ra khỏi miếu Quan Âm, thiếu phu nhân vẫn lo lắng nên
vụng trộm quay lại cầu một cái cho thiếu gia, nô tì trùng hợp cũng quay
lại mới biết. » Hách Liên Dung lập tức cứng đơ người, Bích Liễu làm sao
vậy ? Không phải hai ngày nay nàng ta vô cùng thận trọng với mình ư ?
Sao lại tự dưng chủ động ? Hơn nữa chủ động cũng không đúng chỗ nha !
Nguyên nhân chủ yếu nàng cầu giải bùa cho Vị Thiếu Quân là để tiêu trừ
bất an của chính mình, còn liên quan đến Hồ thị nữa, nếu nói đến nhân tố Vị Thiếu Quân, đại khái còn chưa chiếm đến một phần mười.
Nhưng Bích Liễu nói như vậy thật khiến
cho người ta cảm thấy nàng cầu giải bùa này là vì lo lắng cho Vị Thiếu
Quân. Hách Liên Dung muốn đưa giải bùa cho Vị Thiếu Quân, vốn trong lòng đã vô cùng không tự nhiên, hiện tại trên mặt dần dần nóng lên khiến
nàng bối rối, không nhìn rõ tên ai tùy tiện đưa một cái : « Mang chừng
một tháng sau đó đốt uống với nước. »