Hách Liên Dung trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi: “Không phải nói cả Vân Trữ thành đều nằm trong tay đại ca ngươi sao?”
“Lão hổ cũng có lúc ngủ gật!” Tiễn Kim
Bảo cũng không phải phải là người dễ dàng phủ nhận những gì mình nói: “Ở đâu mà chẳng có cạnh tranh? Hơn nữa bọn họ không chỉ cạnh tranh, thực
chất còn đấu đá hung hiểm, về nói với tên u hồn nhà ngươi sớm tìm chỗ
khác đi, đừng tự gây thêm phiền toái.”
“ Ta không muốn nói, ngươi để Hàn Sâm nói với hắn một tiếng là được.”
Tiễn Kim Bảo bật cười: “ Một câu của
ngươi còn hơn mười câu của người ngoài, hiện tại ai chẳng biết từ sau
khi ngươi cho tên u hồn kia vài cái tát trên đường, hắn liền thay đổi
bản thân làm việc lớn? Mấy cái người gì mà lão bà nhà Lý công tử, lão
nương Phương gia đều muốn học chiêu này của ngươi đó.” (Lão bà= vợ, lão
nương = bà)
“Đó là…” Quên đi, Hách Liên Dung cũng
không muốn giải thích nhiều, nếu không ép nàng đến mức không kiềm chế
được thì đâu đến nỗi nóng giận đánh người giữa đường giữa chợ? Nàng còn
ngại mất mặt nữa đây!
“ Ta không thèm nghe ngươi nói nữa, mẹ
chồng ta chờ lâu không thấy về lại sẽ lải nhải, ngươi đi tìm tên u hồn
nhà ngươi đi, hình như cùng Hàn Sâm đến hồ, nhớ kĩ nha! Ngàn vạn lần
đừng để hắn đi ký khế ước!” Tiễn Kim Bảo vừa nói vừa bảo xa phu đánh xe
đi cũng không buồn để tâm Hách Liên Dung nói cái gì liền phất tay tạm
biệt.
Tiễn Kim Bảo đến rồi đi như gió, lúc
này Vị Đông Tuyết mới dám đến gần, nhìn theo hướng xe ngựa khuất dần mà
vẫn co vai rụt cổ: “Nhị tẩu thật lợi hại, vị Hàn phu nhân này chính là
nhân vật khiến cho Đại tẩu chỉ nghe thôi đã muốn trốn rồi.”
Hách Liên Dung cười khẽ: “ Con người ta ai cũng vậy thôi, mình đối với người ta thế nào, người ta đối lại với mình như vậy.”
Vị Đông Tuyết gật gật đầu cười, ôm cánh tay Hách Liên Dung như thể làm nũng: “ Cho nên muội vẫn thích Nhị tẩu
nhất.” Cuối cùng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, trong mắt Hách Liên Dung
ánh lên chút cưng chiều nhưng vẫn không hiện rõ rệt trên khuôn mặt, biểu đạt cảm xúc chân thật với người khác – đối với nàng vẫn có chút khó
khăn.
Lúc này Bích Liễu đã thuê được hai cỗ
kiệu nhỏ trở về, Hách Liên Dung nói: “Đông Tuyết, muội đi gặp nương đi,
tẩu còn có chút việc khác.” Hách Liên Dung chỉ chỉ vào một quán trà cách đó không xa: “Buổi chiều tẩu đợi muội ở chỗ này, muội không cần gấp gáp trở về, sau đó chúng ta lại cùng nhau về nhà.”
Vị Đông Tuyết toàn tâm tín nhiệm gật
đầu, cáo biệt Hách Liên Dung xong thì lên kiệu rời đi. Bích Liễu ngạc
nhiên nói: “Thiếu phu nhân muốn đi đâu?”
“ Sao trong thành Vân Trữ lại có hồ?”
Bích Liễu không hiểu vì sao Hách Liên
Dung lại hỏi như vậy, vừa ra lệnh cho kiệu phu vừa nói: “Phu nhân muốn
hỏi hồ Vân Thiên Lý hay hồ Tiểu Minh? Hồ Thiên Lý ở ngoại ô, tuy hơi xa
một chút nhưng cảnh vật vô cùng đẹp.”
“Vẫn là…Cứ đi cái gần nhất đi.” Thật
ra Hách Liên Dung vẫn đang do dự, không biết có nên đi tìm Vị Thiếu Quân hay không? Theo như lời Tiễn Kim Bảo, nếu Vị Thiếu Quân thực sự muốn
mua tửu lâu kia thì về sau sẽ không ngừng phiền toái, Hách Liên Dung vốn không tin tưởng gì vào kẻ như hắn, nhưng dù sao tửu lâu này cũng là
dùng bạc trắng để mua. Nàng đương nhiên có thể nói chuyện này với Vị
Thiếu Dương, nhưng ngẫm lại, Vị Thiếu Quân phải tự lo cho tiền đồ của
hắn, đối với sự khuyên bảo của người khác đương nhiên sẽ cố chấp khinh
thường, nói không cẩn thận còn có thể bị hắn cho rằng Vị Thiếu Dương có ý định gây khó dễ cho hắn, sẽ khiến Vị Thiếu Dương khó xử. Cho nên tự
mình làm vẫn hơn, cùng lắm thì…coi như còn thiếu Vị Thiếu Dương một lần
nhân tình, cảm ơn hắn dùng nhiều tiền khiến Vị Thiếu Quân nhanh trở về
giúp đỡ mình.
Hồ Tiểu Minh cách miếu Quan Âm dạo
trước Hách Liên Dung đi không xa lắm, lần trước thì kiệu đỗ trước miếu,
lúc xuống kiệu vào miếu cũng không có dịp dạo chơi cho nên hôm nay mới
có dịp để ý tới xung quanh. Hồ Tiểu Minh này tuy diện tích không được
tính là quá lớn nhưng cảnh vật cũng khá đẹp. Từng hàng liễu xanh non bên hồ rủ sát xuống mặt nước, nổi bật trên mặt hồ là hành lang gấp khúc
quanh co càng thêm nổi bật, hành lang gấp khúc cuối nối với một tòa đình nhỏ cổ kính, tao nhã giữa hồ. Mặc dù vẫn hiện rõ vết tích nhân tạo
nhưng tổng thể cảnh quan vẫn nhã nhặn, trang nghiêm, rất nên thơ lãng
mạn.
Hách Liên Dung không quá phí sức đã
phát hiện ra bóng dáng của Vị Thiếu Quân ở đình giữa hồ, không phải vì
thị lực của nàng tốt mà bởi cái bang hội công tử phóng đãng kia quá mức
nổi bật- tụ tập trong đình cười nói huyên náo, toàn bộ mặt hồ tĩnh lặng
chỉ nghe thấy tiếng bọn họ cười cợt.
Bích Liễu cũng phát hiện ra Vị Thiếu
Quân còn tưởng Hách Liên Dung muốn tới hóa giải chuyện hôm qua với hắn,
không khỏi cười nói: “Thiếu phu nhân chờ chút, nô tì đi gọi Nhị thiếu
gia lại đây.”
Hách Liên Dung nhìn hành lang gấp khúc
dài dằng dặc kia thì đã lười đi rồi liền gật gật đầu. Bích Liễu nhanh
chóng chạy đến đình giữa hồ, thanh âm ồn ào giảm đi không ít, lại còn có người ngó nghiêng đến chỗ Hách Liên Dung. Bởi vì cách quá xa nên không
nghe thấy Bích Liễu nói cái gì nhưng cũng nhìn ra Vị Thiếu Quân không
muốn lại đây, gấp đến mức Bích Liễu liên tục chỉ về phía này. Hách Liên
Dung thầm nghĩ quên đi, đã đến nước này thì có đến đó cũng chẳng mất gì, vì thế không chờ Bích Liễu quay lại nàng đã bước đến hành lanh gấp
khúc, đi ra đình giữa hồ.
Hành lang rất dài, khúc khủy, quanh co, đi hết ngày mới được một nửa lại thấy Bích Liễu dường như hơi biến sắc. Hách Liên Dung cũng không hiểu gì, gần đến đình mới phát hiện hóa ra
Bạch Ấu Huyên cũng ở đây, đám người Hàn Sâm, Vị Thiếu Quân trong tay đều cầm cần câu, Bạch Ấu Huyên cầm bút ghi chép, xem ra đang diễn ra một
cuộc thi nho nhỏ.
“Thiếu phu nhân…” Bích Liễu tất nhiên
là không hi vọng Hách Liên Dung chạm mặt Bạch Ấu Huyên, miễn làm cho
quan hệ giữa nàng và Vị Thiếu Quân càng thêm căng thẳng liền muốn khuyên Hách Liên Dung quay về.
Hách Liên Dung cũng không để ý tới mấy
cái chuyện đó, nếu bản thân đã không có suy nghĩ gì quá giới hạn với một nam nhân đương nhiên sẽ không để ý bên người hắn có bao nhiêu nữ nhân,
Hách Liên Dung đối với Vị Thiếu Quân chính là như vậy. Tuy hắn là trượng phu của nàng nhưng nàng cảm thấy Bạch Ấu Huyên đối với hắn hữu ý, Vị
Thiếu Quân cũng không phải vô tình, chính mình mới là người đến sau, bản thân cũng đã sớm buông mộng đẹp tương lai cùng hắn, cho nên càng không
có lý do để ý mấy chuyện này đó. Thậm chí, nếu Vị Thiếu Quân cùng Bạch
Ấu Huyên lưỡng tình tương duyệt (= hai bên cùng có tình cảm vs nhau),
Hách Liên Dung cũng không phản đối hắn lấy Bạch Ấu Huyên về nhà, chỉ cần hắn từ nay về sau an phận, đừng có sinh sự nhàm chán khiến người ta sôi máu là được.
Ây dà, không biết chừng sau này có thể đàm phán một chút với tên u hồn này.
“ Không sao, ta nói xong việc rồi đi
ngay.” Hách Liên Dung trấn an Bích Liễu rồi đi đến cạnh đình. Một đám
tay chơi đều dừng động tác trong tay, chỉ có Vị Thiếu Quân vẫn quay lưng về phía nàng, ngồi xổm trên nền đá bắt đầu cầm cần câu thản nhiên thả
mồi.
Hàn Sâm thấy Hách Liên Dung liền ôm
Bạch Ấu Huyên vào ngực làm như thể hắn mang nàng ta tới, thân thể Bạch
Ấu Huyên cứng đờ, cúi đầu xuống nhưng cũng không tránh né cánh tay Hàn
Sâm. Hàn Sâm cười nói: “Tẩu tử sao lại đến đây? Bọn đệ đang thi câu cá,
tẩu tử cùng tham gia chứ?”
« Là Kim Bảo nói ta tới. »
Hàn Sâm lập tức nhìn ngó đằng sau Hách
Liên Dung, tay cũng lúng túng buông xuống, Hách Liên Dung cười cười :
« Yên tâm, nàng vì tiền đồ của ngươi mà tham gia mấy cái yến hội mình
chán ghét nhất rồi, không tới đây đâu. »
Hách Liên Dung cố ý nói như vậy, trên
khuôn mặt thanh tú của Hàn Sâm hiện lên chút giật mình không thể ngờ.
Hách Liên Dung ngạc nhiên : « Ngươi không biết ? Ta cũng vừa mới gặp
nàng trên đường, khó thấy được cách ăn mặc trang điểm như vậy, xem ra
cũng vì việc quan trọng. »
Hàn Sâm hơi bĩu môi nhưng lại giống như đúng là không biết việc này, Vị Thiếu Quân đột nhiên nhảy xuống khỏi
thành đá ở đình, đẩy Hàn Sâm qua một bên, tỏ vẻ bất mãn : « Ôm đủ chưa ? Ấu Huyên là do thiếu gia ta bao, không cho ngươi chiếm tiện nghi ! »
Bạch Ấu Huyên nhất thời đỏ bừng mặt,
không dám nhìn Hách Liên Dung chút nào. Phương đại thiếu cố nói to :
« Thiếu Quân đừng xúc động, cẩn thận lại bị cào rách mặt. »
Hách Liên Dung không buồn nghe bọn họ đùa giỡn, nói với Vị Thiếu Quân : « Đi theo ta, ta có chuyện muốn nói. »
Hách Liên Dung vẫn ôn tồn nói chuyện,
vốn định giữ mặt mũi cho hắn, hai người đến hành lang nói rõ sự tình là
xong việc. Thế nhưng Vị Thiếu Quân vẫn không nhúc nhích, mặt thối nghiêm nhìn Hách Liên Dung chằm chằm : « Có chuyện gì nói tại đây, không lại
nhìn không ra hình người ! »
Nghe là biết hắn vẫn còn để bụng chuyện ngày hôm qua, đúng là buồn cười, lúc khiến người ta ức chế thì quên rất nhanh, ngược lại bản thân mình chịu chút ấm ức lại quên không được.
Đám người Phương đại thiếu lại ồn ào,
chẳng hạn như nói cái gì mà « Thiếu Quân chấn chỉnh phu cương ». Vô
nghĩa ! Hách Liên Dung chẳng buồn nhìn bọn hắn, chỉ nói với Vị Thiếu
Quân : « Ngươi xác định không nghe ? » (chấn chỉnh phu cương : chắc ý
khuyên anh này phải gia trưởng, thể hiện bản lĩnh của người chồng trong
gia đình)
Vị Thiếu Quân mím môi không lên tiếng, thái độ lại rất rõ ràng, Bạch Ấu Huyên lại kéo kéo áo hắn, cũng bị hắn lơ đi.
« Vậy thì thôi. » Hách Liên Dung không
chần chờ, chần chờ một chút rồi xoay người, cũng không hão huyền nghĩ
đến việc hắn ngăn đón mình lại, thật nhanh chóng rời đi, không có ý chậm bước chờ đợi.
« Ôi chao ? » Vị Thiếu Quân không ngờ
Hách Liên Dung vừa nói là đi, không tự giác đuổi theo vài bước, thanh âm ồn ào phía sau lại khiến hắn dừng lại : « Xì !!! » Hắn quay đầu lại :
« Tiếp tục, tiếp tục, hôm nay người thắng nhất định là ta. »
Hàn Sâm đạp Phương đại thiếu một cái :
« Đừng ồn ào, Quân Thiếu, tẩu tử nếu không có việc gấp thì đến đây tìm
ngươi làm gì ? Ngươi đi hỏi xem. »
« Kệ nàng ta, nàng ta có cái việc gấp
gì chứ, chính là đến mắng ta không có tiền đồ ! » Vị Thiếu Quân lại ngồi chồm hổm trên lan can đá, cầm cần câu : « Ấu Huyên, nhớ cho kĩ, ta câu
được mười hai lần. »
Bạch Ấu Huyên buông bút : « Nhị thiếu gia, người vẫn nên đến hỏi xem sao ? »
« Phiền quá đi ! » Vị Thiếu Quân thuận tay đổ tôm cá trong sọt xuống hồ : « Lại đi ! »
Một đám này vốn ‘phàm là việc không
nghĩ, mọi việc không lo’, chỉ thích ăn chơi trác táng, không bao lâu
không khí lại náo nhiệt, chỉ có Hàn Sâm trầm mặc, còn có…Vị Thiếu Quân.
Nói thì mạnh mồm nhưng trong lòng vẫn
không yên, trong đầu chỉ lởn vởn nghĩ đến chuyện Hách Liên Dung không
thèm quan tâm xoay người đi nhanh. Lần đó sau khi trói Bạch Ấu Huyên
nàng cũng như vậy, thản nhiên quay lưng bước đi, nhìn như cứng cỏi, ương nghạnh, thật ra lại yếu ớt không chịu nổi một đao.
Hừ ! Thực không thành thật !
Vị Thiếu Quân còn nhớ rõ ngày đó hắn
vụng trộm theo sau, vốn định xem có cơ hội cứu Bạch Âu Huyên hay không,
lại ngoài ý muốn nhìn thấy một màn. Vừa mới quật cường, hoàn toàn không
thấy chút phẫn nộ hay không cam lòng nào, sau đó lại chỉ còn bóng dáng
run rẩy trong ngõ nhỏ, tiếng nấc nghẹn kia như một bàn tay nhỏ bé vô
hình không ngừng chạm vào đáy lòng sâu kín bao lâu của hắn, vấn đề nhiều năm như vậy chưa từng nghĩ đến vẫn cứ in sâu trong đầu, hắn sai lầm rồi sao ?
Hắn căn bản không muốn lấy nàng a !
Đương nhiên sau đó cũng mới biết được nàng không nguyện lấy hắn, thật
khôi hài ! Hai người bất mãn lại cứ phải gán ghép lại thành vợ chồng,
thế giới này vì sao lại vô lý như vậy ?
Thở dài một hơi, Vị Thiếu Quân phiền
não buông cần câu trong tay, nhảy xuống lan can đi ra khỏi đình :
« Không chơi, đi trước ! »